Máu lan tràn.
Tiếng khóc không thể ức
chế.
“Đừng chết a...”
Nam hài quỳ trên mặt đất
ôm nữ tử, hai vai vô lực run run.
“... Lam San... Ta không
cho ngươi chết...”
Trên áo trắng nữ tử nở
đầy hoa đỏ tươi.
“Lam San...”
Nàng hơi hơi mở mắt
ra, tái nhợt mỉm cười, cố gắng hô hấp. Vươn cánh tay mảnh khảnh xoa mặt của
hắn.
“Cầu ngươi... nhớ đến ta,
Tâm Trần.”
Đầu ngón tay lướt qua mặt
đứa nhỏ, đồng tử của nàng dầndần tan rã.
01
Đại mạc cát vàng.
Gió thổi tung hạt cát
quay cuồng trong những tầng mây.
Một tòa khách điếm tọa lạc tại
nơi tập trung các thương đội ở Đà Minh, có chút cũ nát. Cát vàng cuốn qua, tàn
phá cửa sổ, mái ngói hiên nhà rung động. Gió cúi đầu nức nở, xuyên qua con
đường phía trước đập vào vách tường đã bị thời gian bóc đi hình dạng, trở nên u
ám.
Khách điếm có vài cây
bạch dương gầy, nhánh cây khô cắt bầu trời, gió thổi qua, lá tuôn rơi.
Thê lương yên tĩnh.
Khách điếm này, lẻ loi
trơ trọi tại không gian đầy cát vàng này, không biết đã qua bao nhiêu năm.
“Hoan nghênh quang lâm.”
Nam tử trung niên mang theoo một
gánh hành lý nặng đẩy cửa vào. Người trong khách điếm ít ỏi, ngoài cửa sổ là
ánh sáng mờ nhạt của sa mạc, bụi bậm theo gió bay lên.
“Xin hỏi khách quan cần
gì, dừng chân hay ăn uống?”
Tiểu nhị chào đón, áo xám
vải thô, bao khăn trùm đầu, khẽ mỉm cười. Thanh âm nhẹ nhàng. Nam nhân nhìn
phía hắn: “Chưởng quầy đâu?”
Nói xong thì thả hành lý
xuống. Tiểu nhị hiểu ý liền khoát khăn lên vai: “Khách quan mời vào bên trong.”
Xuyên qua tiền đường vào
trong, nghiêng người vén tấm màn bằng vải bố lên. Trong phòng ánh sáng yếu ớt,
đồ vật cũng phủ đầy bụi.
Một phụ nhân (chỉ
người phụ nữ có chồng) đang gảy bàn tính ngẩng
đầu cười.
“Nhiệm vụ mới sao?”
“Về tiền thù lao cùng nội
dung, chủ nhân của ta đã viết hết trong thư.”
Mở hành lý, lấy ra một
phong thư, một tập tranh, một hộp bạc trắng. Đây là quy tắc, thư là tin tức,
bức tranh là mục tiêu và bạc là tiền đặt cọc.
“—— chủ nhân của ngươi
còn nói gì không?”
Phụ nhân vén tóc, mày
ngài uyển chuyển, răng trắng môi hồng, giữa tráng có dán một bông hoa nhỏ, một
thân váy đen, như là từ trong bức họa bước ra. Nàng cười tinh tế nhận lấy mọi
thứ. Nam nhân ngây người một lúc lâu, nhìn dung nhan thiếu phụ. Khuôn mặt cực
kỳ xinh đẹp, tựa hoa Bách hợp, thanh lệ kiều mỵ,
không giống như ở nhân gian.
“Chủ nhân của tôi chỉ nói
như vậy.”
“Tối thiểu ta phải biết
thêm một ít thông tin, nếu giết phải người không nên giết, thì rất phiền toái.”
Đây là một khách điếm
trong đại mạc cát vàng.
Đồng thời, cũng là một tổ
chức sát thủ có tiếng.
Trải qua rất nhiều năm,
nó trở thành một cây cầu trung gian làm giao dịch giữa sát thủ và khách hàng.
Khách hành chỉ cần bỏ ra
thù lao thích hợp cùng mục tiêu, nàng sẽ bố trí an bài sát thủ thực thi nhiệm
vụ. Phí môi giới của nàng rất cao, bởi vì toàn bộ Trung Nguyên, không ai có thể
am hiểu thế giới hắc ám của võ lâm bằng lão bản khách điếm này.
Lời của nàng làm cho nam
nhân trung niên ngẩn ra.
“Phu nhân, tại hạ biết ý
tứ trong lời của ngài, cũng biết nguyên tắc của ngài. Sáu năm trước huyền môn
gặp họa diệt môn vì giết tướng quân đương triều, nhưng chủ nhân của ta có
lệnh…”
“Được rồi, đừng nói lời
khách sáo, cứ cho là nể mặt chủ nhân của ngươi.” Nàng phất tay áo, ngầm đồng ý.
Nam nhân thở ra một hơi, không chú ý đôi mắt thiếu phụ lạnh như băng có một
chút lóe sáng.
Nam nhân quay đầu, tiểu
nhị đứng canh giữ ở cửa, lưng thẳng và rộng, vóc dáng anh tuấn cao to, khí thế
yên tĩnh, không giống người bình thường.
02
Đêm Nam Cương thường lạnh
và khô ráo. Cát vàng ngừng thổi ngoài ý muốn, đến đêm khuya cũng không thấy
thổi lại.
Trăng tròn treo cao trên
đêm tối đen, ánh trăng dừng trên lông mi cùng chóp mũi của nàng, như sương.
Nghiêng người trước cửa
sổ, phẩy một ít hương trong lư, toàn bộ căn lầu dần bị bảo phủ bởi hương thơm.
Rửa mặt tháo trang sức,
nhổ trâm xuống, tóc đen xõa ra.
“Đêm nay, thời tiết thật
tốt.”
Nàng không quay đầu lại,
nhìn thẳng tắp vào mình ở trong gương.
Không biết khi nào đã có
một nam nhân đứng dựa vào cửa, vẫn mặc trang phục của tiểu nhị, mặt không thay
đổi chăm chú nhìn nàng.
“Lam San, cần thiết sao?”
Hắn tháo khăn trùm đầu
nhìn nàng, không vào nhà.
Đôi mắt xoay tròn, thiếu
phụ thong thả quay đầu lại, mũi nhỏ mi thanh tú, thanh cao thoát tục, hé ra
khuôn mặt của một cô gái, thanh lệ ôn nhu.
“Tại sao phải hóa trang
bản thân già đi?” Giọng của hắn rất nhẹ, nên nàng không nghe thấy lời nói phía
sau của hắn: “Bộ dạng này của ngươi không phải rất tốt sao.”
“A.” Lam San cười, khiến
ánh trăng cũng xấu hổ mà biến mất. Thanh âm không mị hoặc như ban ngày mà trở
nên trong suốt.
“Ngốc a, ta nói rất nhiều
lần rồi, người ta sẽ không giao nhiệm vụ cho một thiếu nữ trẻ, bọn họ không tin
tưởng ~”
Nàng cười đứng dậy, tay
chỉ vào trán nam nhân: “Người mà, chỉ tin tưởng vào dấu vết của năm tháng cùng
với đôi mắt của mình, có phải không tiểu nhị?”
Nam tử bật cười: “Đừng có
nói ta như vậy.”
“Ngươi sống đến chín mươi
tuổi thì cũng chỉ là tiểu nhị của khách điếm thôi.”
“...”
Nàng thong thả đi đến
trước người hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Trong phòng chưa đốt đèn,
dựa vào ánh trăng, nàng nheo mắt lại, nhìn nam tử cao hơn mình rất nhiều lần.
Nàng cười khẽ vươn tay,
xoa đôi mi sắc bén của hắn.
“... Lam San?” Hắn giật
mình.
Nàng chỉ cười, tinh tế
miêu tả. Tay vẽ theo ánh mắt nhẹ nhàng trượt xuống chóp mũi, một chút một chút,
giống nhưđóa hoa phất qua.
Thu hồi tay, sau đó nhắm
mắt lại ôm lấy hắn.
Thân mình hắn chấn động,
cứng ngắc.
“... Lam San?!”
Hô hấp gần như đình trệ,
một lúc lâu hắn không nói nên lời, cuối cùng, cúi đầu mới nói ra được một câu:
“…Làm sao vậy?”
“Nha, Tâm Trần.” Nàng
điều chỉnh một chút tư thế, “Tay của ta, có phải hay không rất lạnh?”
Hắn nghĩ nghĩ,
nói: “Uh.”
“Ngươi trưởng thành rồi.”
Chôn mặt trong lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập không ngừng của hắn.
“Đã bao nhiêu năm?”
“... Mười một năm.”
“Ha ha, đúng vậy, mười
một năm.” Thanh âm của nàng mông lung.
Bỗng dưng buông ra, Lam
San lui ra phía sau hai bước, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nở nụ cười.
“Tâm Trần, lần này là lần
làm ăn cuối cùng.”
—— “Ta không muốn làm
nữa.”
03
Ngày kế.
Sáng sớm sắc trời tái
nhợt.
Tâm Trần ở trong phòng
bếp xoay người lại thì thấy nàng, một thân quần trắng, mặt mày như họa, mày
ngài. Nàng duỗi thân người, xa xa nhìn
lại, giống một cây Bách hợp yên lặng nở hoa.
Thấy ánh mắt hắn dừng
trên quần áo nàng, nàng dạo một vòng: “Đẹp sao?”
“ ... Đã lâu không thấy
ngươi mặc.”
Nàng luôn mặc trang phục
màu đen, giống như là để tang ai đó, lần mặc đồ trắng gần nhất, đã là sáu năm
trước đây.
Lam San cười cười:
“Hôm nay là một ngày đặc biệt thôi.”
“Về sau tính như thế
nào?”
“Ân, tiến sâu vào trong
sa mạc.” Tay nàng vuốt cằm ra dáng suy nghĩ, “Dù sao mở tiệm cũng chán rồi.”
Tâm Trần không nói
chuyện.
“Có đôi khi ta suy nghĩ.”
Nàng vén rèm, “Nếu cuộc sống của ta cứ như vậy trôi qua thì thật tốt --- Mặc dù
sau này sẽ không có ai nhớ rõ ta nữa…”
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
“Ân, ta đây đi chiêu đãi
khách nhân ~” Nàng vẫy vẫy tay
xoay người, đôi vai gầy yếu biến mất ở chỗ rẽ.
Tâm Trần cúi đầu, trên
miệng vẫn giữ nụ cười.
Hắn xoay người, mở bàn
tay ra, có một bao thuốc bột cây hồng bì.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi
đó, đứng yên thật lâu, cuối cùng, mở ra đổ vào nước trà, nâng ấm trà lên, nước
trà tản ra một luồng nhiệt màu trắng.
Nhắm mắt lại, chỉ cần một
hơi uống sạch.
Trí nhớ sẽ tiêu tan.
Trong khách điếm chỉ còn
gió cuốn hạt cát thét gào như dã thú.
Không có khách, Lam San
ngồi ở trước bàn, đối diện là một sát thủ mặc hắc y che mặt. Nàng bắt đầu nói.
“Đây là nhiệm vụ lần
này.” Lam San đem những thứ cần thiết đưa qua, “Khách hàng hi vọng có thể nhanh
chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Hắc y nhân nhận mọi thứ
nhưng chưa rời đi. Tâm Trần đứng một bên nhìn, nữ tử áo trắng cùng sát thủ hắc
ý, thật đối lập.
Hắc y nhân không tiếng
động mở ra cuốn tranh cùng thư tín, nàng vẫn mỉm cười.
Không khí trong khách
điếm đình trệ u ám.
Hắc y nhân xem xong thì
đưa bức họa đến trước mặt nàng.
Bức tranh vẽ một nữ tử
mắt mị hoặc, áo trắng như tuyết.
“Mục tiêu lần này.” Hắc y
nhân trầm giọng mở miệng, nhìn bức thư, “Là chưởng môn phái Cửu Hiên bị triều
đình diệt môn sáu năm trước vì giết hại Độc Cô tướng quân, Lam San.”
Gió thổi yên tính, xẹt
qua những góc mốc meo trong phòng.
Oanh.
Một tiếng vang lên, sát
khí xuất hiện.
Bàn gỗ nổ tung bay về
phía cửa, va chạm vào vách tường gỗ vỡ vụn, khói trắng tản ra.
Leng keng.
Ánh đao trong suốt, Lam
San nghiêng đầu, thanh đao nhắm thẳng hướng nàng cấm thẳng vào bức tường ngay
phía sau.
Bụi tung mù mịt, nàng
hăng hái lui về sau, nghiêng người mỉm cười.
“Theo tin tức của giang
hồ, chưởng môn Cửu Huyền sáu năm trước đã bị kiếm xuyên tim mà qua đời.” Nàng
chậm rãi nói. “Triều Âm, những năm qua ngươi thế nào?”
Hắc y nhân tháo mặt nạ
xuống, lộ ra một cô gái khuôn mặt xinh đẹp. Nàng nghiêng mắt nhìn người đã từng
là sư phụ của mình, nói.
“Ngươi nhận ra khi nào?”
“Võ nghệ tiến bộ không ít
đâu, Triều Âm.” Lam San thản nhiên tiếp được những cây châm đối phương phóng
tới, đầu ngón tay thưởng thức, phát lực, những cây kim đứt đoạn, “Nếu đã gả cho
Độc Cô tướng quân, dùng bạc nên cẩn thận. Ngày hôm qua, bạc ngươi đưa tới cho
ta chính là bạc của quan phủ a.”
“Ngươi giết phu quân của
ta ————” cô gái lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng,
“Ta phản sư môn, ngươi liền giết hắn, ta muốn ngươi chết.”
“Độc Cô tướng quân sao?”
Nàng vuốt tóc.
Táp.
Bóng trắng chợt lóe, chớp
mắt đã tiến ra sau lưng Triều Âm, ánh sáng như con dao đánh xuống.
“————!!!!”
Triều Âm không thể tin
được tê liệt ngã xuống đất, run rẩy không thể động đậy. Nàng gian nan giương
mắt, nữ tử áo trắng đã trở về chỗ cũ, che miệng cười khẽ, “Nhưng mà, vẫn yếu
như vậy.”
“... Ha.”
Triểu Âm dán
mặt trên mặt đất, sau một lúc lâu bất ngờ từ trong cổ họng bật ra một tiếng
cười.
“Sư phụ đại nhân, ngươi
nghĩ rằng ta vẫn là một Dương Triều Âm ngây thơ không biết gì sao?”
Phốc.
Một thanh đao ngắn bắn ra
từ người Triều Âm cấm vào vách tường, sau đó bật ra xỏ xuyên qua thân thể Lam
San.
Nàng cúi đầu nhìn đao bén
nhọn nhiễm đầy máu, ánh sáng lạnh thấu xương, máu từ khóe miệng chảy ra. Nàng
chậm rãi quay đầu, liền trông thấy một khuôn mặt quan thuộc.
“... Thì ra là thế.”
Tâm Trần mặt không thay
đổi rút đao ra, vải vóc ma sát với máu vang lên những tiếng nhỏ. Nữ tử áo trắng
như con diều ngã xuống, máu chảy lai láng, thấm ướt váy của nàng.
Nàng nghiêng mặt nâng đôi
mắt, không có khiếp sợ, không có bi thương, không có phẫn nộ cùng đau đớn. Chỉ
là im lặng nhìn hắn, nhìn thật sâu, cho đến khi không nhìn rõ.
Khi Tâm Trần xoay người,
môi nàng giật giật, nói gì đó, hắn
không nghe thấy gì.
Ngươi muốn nói cái gì.
Người té trên mặt đất đã
không còn động tĩnh. Triều Âm miễn cưỡng đứng lên, tim đập như sấm, hơi thở phì
phò.
Trong nháy mắt, nàng cảm
thấy sợ hãi.
“Tâm Trần sư huynh, quả nhiên
kế hoạch của ngươi rất hữu hiệu.” Nàng hít một hơi thật sâu, “…Ra tay rất độc.”
Đối phương cúi đầu, đứng
thật lâu ở thi thể nữ tử áo trắng. Triều Âm nhếch miệng,
trong mắt lộ ra vài tia không cam lòng.
Cầu ngươi nhớ đến ta (hạ)
04
Ngọn lửa như dã thú hung
mãnh gào thét, cắn nuốt mỗi góc trong khách điếm, khói cuồn cuộn bốc lên, thảm
thiết dưới ánh mặt trời, dường như hé ra một gương mặt tuyệt vọng, yên tĩnh bi
thương mà hòa vào thiên không.
Triều Âm giữ ngựa, kinh
ngạc nhìn ánh lửa cách đó không xa, hương vị cùng độ ấm nóng rực khiến nàng lui
về sau, nhìn đến nam tử vẫn đứng yên lặng ở một bên.
Hắn tiến vào chỗ sâu nhất
của đám lửa, dập tắt đi tàn tro còn lại. Mùi của tro tàn bị gió cuốn lấy nhưng
lại quyến luyến không chịu rời đi, giống như nấn ná lại
nơi u ám mà lâm li bi thương này.
“... Hối hận sao?” Nàng
hỏi, ánh mắt có chút ngốc, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng chỉ cảm thấy nơi này
thật hoang vu.
Thật lâu sau, hắn mới
nghiêng người dắt ngựa, cười với nàng.
“Đi thôi.”
Hai điểm đen trên cát
vàng từ từ chuyển
động.
Nàng chậm rãi quay đầu,
khói đen trong tầm mắt đã tản ra, sa mạc dần yên tĩnh.
Sau một lúc trầm mặc,
Triều Âm mở miệng, giọng có chút chát chát.
“Nha, sư huynh... Nếu lúc
trước ngươi không cự tuyệt ta, ta, sẽ không chạy xuống núi…Cũng sẽ không gặp
hắn…”
“...”
“... Chuyện hôm nay cũng
không xảy ra.”
Có đôi khi ta suy nghĩ,
vì sao lại thành thế này.
“Năm đó ta nhìn thấy nàng
bị đâm thủng ... Ngươi ở ngay bên cạnh nàng, là ngươi cứu sống nàng sao?”
Một khi đã như vậy, vì
sao nay lại giết nàng?
“Triều Âm, ta nói với
ngươi một câu chuyện xưa.” Tâm Trần bỗng nhiên nở nụ cười, rất nhẹ, “Chuyện xưa
này rất dài, có thể ngươi đã nghe qua, chuyện về một người trường sinh bất
lão.”
Hắn từ từ cưỡi
ngựa, nhìn sa mạc. Từng nghĩ nơi đây có thể vươn tay là bắt lấy ánh trăng, cuối
cùng khi năm ngón tay nắm lại, chỉ là hư không, chuyện xưa đã bao lâu.
“Mấy trăm năm, có lẽ, một
ngàn năm đi, Trung Nguyên từng có một quốc gia rất phồn hoa, tên là Yến. Một
ngày nọ, có một Vu sư (thầy
mo, phù thủy) đi vào quốc gia, công bố
nắm giữ được thuật trường sinh bất lão. Người dân đương nhiên là hoài nghi. Vu
sư nói, chỉ có dòng máu hoàng thất thuần khiết mới có thể nhận được thuật này.
Hoàng thượng chần chừ thử nghiệm, các đại thần nghi ngờ Vu sư muốn dồn Hoàng
thượng vào chỗ chết. Nhưng nếu không thử, tâm nguyện đế vương ngàn năm sao có
thể hoàn thành. Sau đó, nữ nhi mà Hoàng thượng thương yêu nhất xuất hiện.”
Không một ngọn gió, sa
mạc trở nên rộng rãi mênh mông.
“Nàng đến thử pháp thuật
này, nguyện ý làm vật thí nghiệm bởi vì muốn phụ hoàng của nàng trường thọ.
Nhưng mà, Vu sư làm thuật khiến nàng chết, Hoàng thượng bi ai không thôi, đánh
chết Vu sư. Sau đó Hoàng thượng nhanh chóng già đi, suốt ngày ủ rũ, lúc nào
cũng tưởng nhớ nàng.”
Triều Âm nắm chặt dây
cương.
“Chuyện xưa chỉ đến
đây…Muốn biết sau này ra sao không? Mười năm sau, khi hoàng thượng sắp băng hà,
lúc ngài hấp hối lại thấy nàng. Nàng đứng trước giường hắn, vẫn là dáng vẻ của
một cô gái. Vu sư kia không có gạt nàng, nàng quả thật trường sinh bất lão.
Nàng nói, phụ hoàng, ta vì sự tưởng nhớ của người mà sống.”
Đó là dị thuật cấm kị của
Nam Cương.
Phụ hoàng nàng nói, ta
muốn ngươi vẫn sống sót.
“Cô gái trẻ kia trải qua
không biết bao nhiêu thời đại, hưng thịnh cùng suy vong, nàng sống thật lâu,
chỉ cần có người nhớ rõ về nàng, nàng sẽ trường sinh bất lão. Vì thế nàng
thường xuyên thu dưỡng một ít cô nhi, những cô nhi này sẽ nhớ nàng, cảm ơn
nàng, mãi cho đến khi bọn họ chết. Mà nàng sau đó lại thu dưỡng cô nhi khác, cứ
thế mà sống sót.”
Triều Âm cả người run
lên.
“Ngươi nói, trong lòng
nàng suy nghĩ cái gì...”
Thanh âm Tâm Trần tung
bay.
Chín năm trước, nàng lên
làm chưởng môn phái Cửu Hiên rất có uy vọng trong giang hồ. Sáu năm trước,
người giết Độc Cô tướng quân bị triều đình bao vây tiêu diệt.
Hắn ôm nàng trong vũng
máu, bất lực khóc.
Hắn vẫn nhớ rất rõ khuôn
mặt nàng, lúm đồng tiền của nàng.
Tầm mắt trở nên mơ hồ.
“Sư huynh... ?!”
Nhan sắc trong trí óc hắn
bỗng nhiên mờ dần.
... Dược buổi sáng rốt
cuộc có tác dụng sao?
“———— sư huynh?!”
Hắn muốn cười, không có
khí lực, từ trên ngựa ngã xuống.
Bỗng nhiên hiểu được
trước khi chết nàng muốn nói gì.
Không phải, vì sao. Không
phải, ta hận ngươi.
Mà là, thực xin lỗi.
Thực xin lỗi, khiến ngươi
có quyết định như vậy.
Ngay từ khi bắt đầu, có
lẽ ngươi đã biết kết cục này.
Ngươi mệt mỏi đã bao lâu.
Yêu cùng chết, đối với
ngươi mà nói, đúng là xa xỉ.
Khi chín tuổi, ta lần đầu
tiên nhìn thấy ngươi.
Ngươi thướt tha đi về
phía ta, trưng ra bức họa với tiên cảnh bên trong, kéo cánh tay ta, ý cười
trong mắt: “Ta gọi ngươi là Tâm Trần, ta là Lam San, ngươi có muốn theo ta
không?”
Khi mười một tuổi, ngươi
lên làm chưởng môn, giữa tiệc ăn mừng, ngươi bắt lấy tay ta: “Làm ta sợ muốn
chết, cứ tưởng đã đánh mất ngươi.”
Mười hai tuổi, ngươi dắt
đến một tiểu cô nương cười nói: “Tâm Trần, đây là sư muội của ngươi, Triều Âm.”
Mười bốn tuổi, ngươi ngạc
nhiên trợn mắt: “Ngươi làm Triều Âm tức giận bỏ chạy sao? Còn không nhanh chân
đuổi theo.”
Mười sáu tuổi, có người
muốn tướng quân suy sụp, ủy thác ngươi ám sát tướng quân phu nhân. Ngươi trực
tiếp tự mình giải quyết tướng quân sau đó nói không cần thêm thù lao.
Mười bảy tuổi, ngươi
ngẩng đầu, nheo lại mắt cười ấm áp với ta: “Theo ta đi đại mạc đi, Tâm Trần, ta
muốn ngươi làm tiểu nhị khách điếm.”
Mười chín tuổi, “Ta biết
ngươi thích lão bà, tựa như nhưta vậy~”
Tâm Trần, Tâm Trần, chẳng
qua chỉ là trong lòng vẫn có bụi bặm phàm trần.
Trí nhớ bị dược lực rút
ra, hóa thành tro tàn biến mất.
Trên thế giới này, người
có thể nhớ đến ngươi chỉ có ta đi.
Ngươi đang cười.
Đó là thông báo tàn nhẫn
nhất thế giới với ta.
Lam San, xin cho ta quên
ngươi đi.
05
Mười một năm sau.
Đêm tối, trong dinh thự,
ánh lửa tận trời.
“Trời ạ, đây là nghiệt
gì…Mười một nhân khẩu a…”
“Đều bị giết đi?”
“Nhà này rốt cuộc chọc
đến người nào, ra tay độc ác như vậy. Chủ nhà là một người hiền lành, vợ cũng
xinh đẹp, sao có thể…”
“Hư, cẩn thận --- hung
thủ có thể còn ở bên trong, phóng hỏa thiêu chết, chắc cùng nhà này có oán hận
sâu đậm a…”
Cách.
Hắn mở mắt ra.
Giữa đám lửa cháy rực
trời, nữ tử áo trắng rút kiến đi đến, trên váy là một đóa hoa lớn
nở rộ, yêu diễm như tu la.
Nàng có khuôn mặt cực kỳ
xinh đẹp.
“... con Tâm Trần sao?”
Nàng cúi đầu, thân ảnh
bao xung quanh hắn, nhìn nam hài lui ở góc tường. Gương mặt thật quen thuộc,
nàng im lặng nở nụ cười.
Kiếm phản chiếu ánh lửa,
máu chảy dọc thân kiếm, rơi xuống đất. Nàng chậm rãi tới gần hắn, đôi mắt nam
hài đen như mực lóe ra ánh sáng khác thường, thanh âm mỏng manh.
“... Tỷ tỷ...
Ngươi... Giống như đang khóc nha...”
“—— ngươi không sợ ta
sao?” Nữ tử lại mỉm cười, “Thật giống Tâm Trần trước đây.”
Nữ tử cười nhẹ nhàng như
nước, thì thào nói. Nàng cúi người xuống gần nam hài, đưa tay xoa mặt hắn.
“Tâm Trần ngu ngốc này,
có lẽ ta rất muốn chết, nhưng nguyện vọng này của ta phải trả một cái giá rất
lớn, ngươi không thể nào trả nổi. Dùng tay ngươi để giết ta, ta chưa bao giờ
nghĩ tới.”
Bất luận thế nào, ngươi,
vẫn là kẻ phản bội.
Nghĩ rằng thật sự sẽ giết
được ta sao.
Cho dù không có sự tưởng
nhớ của ngươi…Ngươi cho là, Triều Âm đối với ta, chỉ có hận thôi sao?
“Nguyên nhân là, bụi phàm
trần, mới không có cách nào xóa bỏ hoàn toàn a…”
Sự tiếp xúc ôn nhu mà
lạnh lẽo, từ ánh mắt đến mũi, đến chóp mũi, tinh tế miêu tả.
“—— nha, ngươi.”
Trong mắt nàng có tia
sáng.
“Ta là Lam San, ngươi có
nguyện ý đi cùng ta không, trở thành trụ cột để ta có thể tồn tại ở thế giới
này?”
“Ngươi có thể... Luôn nhớ
về ta không?”
Trận lửa hỏa thiêu kia ẩn
hiện trong mắt nàng, thiêu đốt lòng của hắn.
Ánh lửa sáng quắc được nữ
tử áo trắng tiên diễm như Tu La châm lên cùng với máu, không gian yên tĩnh.
Hoàng hôn thả gần,
Thiều quang bán chưởng
sa.
Trễ thụ bạc phơ tại,
Phù sinh nếu cô thuyền.