Vì Quân Tư

Chương 2: Chương 2: Gọi tên của người (nhất)




Huyền kính chiếu cô ảnh.



Thanh quang đêm đã trầm.

Nhất thiết phong Trúc Ngữ.

Hàng đêm bầu bạn quân vừa.

—— Trận lửa kia tựa hồ như cắn nuốt ánh mắt của hắn, suốt cả một ngày không tắt. Bóng trắng kia in trong trí nhớ, miệng cười xinh đẹp như bức tranh vẽ.

06

Trường An.

“Cung nghênh Hoài An phu nhân.”

Thị nữ lui về hai bên hành lễ, dáng vẻ vâng lời. Một phu nhân mặc áo hoa nâng cằm đi vào, nhà cửa thâm u tịch mịch nay lại vang lên tiếng leng keng của vòng ngọc và trang sức.

Đi vào bên trong, cho hạ nhân lui ra ngoài, vén rèm lên chậm rãi đi vào.

Trong tầm mắt, ở thư phòng có một nữ tử mặc đồ đen, đang kéo tay áo, yên tĩnh, tóc đen tùy ý xõa sau đầu, chỉ đơn giản dùng một cây trâm ngọc cài lên.

Thấy nàng đến, nữ tử hơi động thân mình, ngoái đầu nhìn lại.

Đôi mắt trong sáng như trước, vẫn mỉm cười như trước, vẫn là dung nhan vĩnh viễn không phai tàn của trước kia, đẹp như đóa hoa bách hợp nghiêng nghiêng bên ánh trăng. Những bông hoa trên trần thế như vì nhan sắc của nàng mà xấu hổ thu mình.

“Chào.” Khuyên tai hoa đào phát ra ánh sáng, nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười: “Triều Âm.”

Viên dạ minh châu trong hộp gỗ phát ra tia sáng kì dị, nữ tử nhìn thoáng qua, vẫy vẫy tay cho thị nữ cất đi, ánh mắt dừng trên người phụ nhân trước mặt. Tuổi tác cùng năm tháng vẫn chưa để lại trên khuôn mặt nàng bao nhiêu dấu vết, vẫn có thể nhìn ra, khi còn trẻ nàng có vẻ đẹp kinh động lòng người thế nào.

Hoài An phu nhân ngồi ngay ngắn, giương mắt nhìn nữ tử.

“Đã lâu không thấy.” Nữ tử mở miệng, tiếng nói như châu ngọc.

“Đúng vậy.” Bên môi Hoài An phu nhân nổi lên tươi cười, không phân biệt được là thật hay giả, “Nói chính xác cũng đã mười tám năm rồi.”

Nữ tử mỉm cười, chỉ vào chén trà bằng gốm sứ thanh khiết bên cạnh: “Phu nhân đến đây là vì chuyện của đương kim thánh thượng sao?”

Phụ nhân vuốt cằm: “Không nổi tiếng là Lam San cô nương của thành Trường An. Thánh thượng nay say mê với thuật trường sinh, không để ý tới triều chính khiến lòng người hoảng sợ. Vì thế tôi mới khẩn cầu Lam San cô nương tương trợ.”

“Không dám nhận.” Nữ tử tên Lam San cười khúc khích, nhan sắc khuynh thành, “Phu nhân trí tuệ hơn người, nói như vậy cũng là vì người khác nhờ vả, Lam San tất nhiên rất rõ ràng ---- Tử Hề.”

Một thiếu niên cúi đầu từ ngoài cửa tiến vào, quần áo màu xanh sạch sẽ nhã nhặn, không biết có địa vị gì ở đây. Đôi mắt đen của hắn chỉ để ý đến bức thư sắp được giao cho Hoài An phu nhân. Hoài An phu nhân giương mắt nhìn lại nghe Lam San nói: “Phu nhân hãy đưa thư này đến tay Thánh thượng, mời người tới gặp Vu sư trên núi, sự việc sẽ được giải quyết.”

Phụ nhân giật mình, sau đó cảm tạ.

“Thánh thượng không để ý tới triều chính không phải vì nhan sắc mà là vì trường sinh, mà người khởi xướng lên chính là Vu sư này.” Lam San uống một ngụm trà, “Đây là việc nhỏ, phu nhân không cần lo lắng.”

Việc nhỏ sao, trong lòng phụ nhân cười cười, giương đôi mắt vô ý nhìn về thiếu niên. Thiếu niên đã lui đến bên người Lam San, lẳng lặng đứng, một hình ảnh cô độc. Mặt mày tuấn tú anh khí, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đen dài nhỏ trong như ao nước, giống như hắn, giống như hắn.

Nàng bình tĩnh nhìn một lúc lâu, thở dài, đứng dậy.

“Thiếp thân cáo từ.”

“Cung đưa Hoài An phu nhân.” Lam San đứng dậy hành lễ, cười nói: “Nghe nói Hoàng thượng đã lập đền thờ trinh tiết hai mươi năm cho phu nhân, xin chúc mừng.”

Phụ nhân thân mình chấn động, lại cười cười, rời đi.

07

Đêm dài, lạnh như nước.

“Sư phụ.”

Thiếu niên đứng ngoài cửa, vóc dáng cao to hiện lên đơn độc dưới ánh trăng. Cúi đầu nói nhỏ, cửa từ từ mở ra, nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt xuất hiện trong tầm mắt. Môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, đôi mắt đen như có làn nước bao phủ, đôi môi mỉm cười.

Hắn nhìn thấy thì giật mình.

“Trời lạnh, thấy sư phụ đêm dài không ngủ liền đến xem người. Đã không còn sớm, thỉnh sư phụ nghỉ ngơi.”

“Chỉ vì việc này sao?”

“Vâng.”

Nàng nở nụ cười nhẹ: “Tử hề, ngươi có biết, mặt trời mọc hay mặt trời lặn thì đối với ta không hề có ý nghĩa, hiện tại cũng không biết ta đã mấy tuổi, ta còn có khái niệm thời gian sao?”

Khi nói những lời này, nụ cười trở nên trong suốt như có như không, ánh mắt di chuyển, trừng mắt liếc hắn. Tử Hề xấu hổ, hạ giọng nói: “Vậy Tử Hề cáo từ.”

“Ai, đầu ngốc.” Lam San thở dài, tránh người đem cửa mở ra một chút.

“Tiến vào, không phải là chỉ muốn nhìn ta một chút sao, ta cho ngươi nhìn đủ mới thôi.”

Thiếu niên giật mình, sau một lúc lâu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, mím môi thật chặt, sau đó không bận tâm nam nữ khác biệt mà đi vào.

Chén trà dưới ánh nến phát ra những tia sáng như ngọc, tạo thành sương mù trước tầm mắt, lượn lờ như mây, khiến cho mỹ nhân trước mặt trở nên mông lung, như là một bức tranh tiên cảnh.

“Uống không ngon sao?” Mỹ nhân cười hỏi.

“... Ngon.” Hương thuần khiết, khi uống vào ấm áp nhưng lại mát lạnh thấm cả tim gan.

“Đương nhiên, ta có kinh nghiệm pha trà ít nhất cũng một ngàn năm, người ngoài không dễ gì uống được, lần này ngươi xem như là có phước rồi.”

“... Đúng.”

“Ha ha, ta nói với người nga Tử Hề, hôm nay nha…”

Hắn không biết nên trả lời thế nào, có lẽ hắn không cần đáp lại, chỉ mình nàng nói là đủ. Nhiều năm trôi qua như vậy, cũng chỉ là mình nàng cười nói, thao thao bất tuyệt, nụ cười mang theo tia châm chọc ngả ngớn. Hắn chỉ ở một bên lắng nghe, sau đó gật đầu thấp giọng đáp lời. Có lẽ việc này rất hay xảy ra, vị trí của hắn có cũng được, không có cũng chẳng sao, bất cứ ai cũng có thể thay thế.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không tự chủ mà trở nên buồn bã.

“Uy, Tử Hề, nói ngươi bao nhiêu lần, nghe người ta nói chuyện thì không được thất thần!”

Thanh âm có hương vị hờn dỗi, nàng vươn bàn tay trắng như ngọc hươ hươ trước mặt hắn.

“Nói, vừa rồi ta nói đến chỗ nào?”

“Hồi sư phụ, vừa rồi nói đến ‘Người pha trà giỏi nhất thành Trường An là…Sắc lão nhân’” Ba chữ cuối cùng, hắn hơi dừng một chút, hạ đôi mắt, những từ này từ trong miệng hắn thốt ra cảm giác thật lạ.

“Ai, chuyên tâm nghe vậy sao, trẻ nhỏ cũng dễ dạy thật!” Lam San cười ra tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, nụ cười trên miệng lan tràn khiến cả không gian như bừng sáng, “Tử Hề, sáng hôm nay ta lại gặp được hắn, ngươi biết không, hắn nha…”

Chuyên tâm... Sao?

Thiếu niên bất đắc dĩ cong khóe miệng.

A, nhiều như vậy năm, sớm đã luyện thành.

Lam San chỉ có một người đồ đệ là hắn.

Năm chín tuổi, khi hắn gặp nàng, là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

Có lẽ trận lửa kia chưa bao giờ tắt qua trong lòng hắn, lửa gào thét cắn nuốt cùng tro tàn cháy đen bị gió bốc vào thiên không. Máu, những viên ngói tàn vụn, cây bị gãy, thi thể, tất cả đều tiến vào lòng hắn. Trong trí nhớ có một đoạn màu đỏ tươi, tuy ngắn nhưng quấn chặt toàn thân hắn.

Hắn vì thế mà cứng ngắc sợ hãi, chỉ hơi động đậy là bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Bắt đầu từ ngày đó, thế giới của hắn đã sụp đổ. Sau đó, nàng xuất hiện.

Dưới ánh trăng, gió đêm đưa tới một mùi hoa nhàn nhạt.

Nữ tử mềm mại không xương ghé vào cái bàn làm bằng gỗ tử đàn, lông mi như cánh bướm. Tay áo giương cao để lộ ra cổ tay trắng như ngọc, tóc đen xõa quanh thân.

Môi dưới ánh sáng nhàn nhạt toát ra ánh sáng màu hồng, kiều diễm ướt át.

Tử Hề lẳng lặng rũ mắt chăm chú nhìn nàng. Sau một lúc lâu mới thấy bản thân thất thố, đứng dậy ôm nàng đặt trên giường hoa sen.

Lại một lần nữa cảm giác được sự yếu đuối của nàng. Thân hình thật nhỏ nhắn, không tốn sức lực nào đã có thể ôm nàng vào ngực. Không biết từ lúc nào, trong lòng hắn nổi lên một cỗ chua chát.

... Làm sao giống.

Vì bị đặt lên giường, nàng bỗng mở mắt chớp mắt cười.

“Không phải giống mà chính là thế. Ta rõ ràng là một lão yêu quái.”

“Sư phụ không giống lão yêu quái.” Hắn bình tĩnh cãi lại.

Lại bị nhìn thấu.

“Ta chính là lão yêu quái. Những chuyện mà sư phụ ngươi đã trải qua, người nào có thể sánh bằng.”

Cỗ chua chát kia lại dần lan tràn, thiếu niên bình tĩnh đứng dậy: “Tử Hề cáo từ.”

“Ôi chao, đợi chút.” Giữ chặt ống tay áo của hắn, “Có việc nói với ngươi.”

Tử Hề nghĩ nghĩ, xoay người định kéo ghế dựa lại.

“Không cần, như vậy thật xa cách, ngươi ngồi đây là được.” Nàng vỗ vỗ mép giường, “Đừng nói với ta những lời như nam nữ khác biệt, nếu không ta phải nghĩ cho người đọc nhiều sách như vậy là sai lầm a.”

Hắn ngồi xuống, cách nàng rất gần, có thể ngửi được hương thơm.

Hắn mở miệng: “Có phải sư phụ muốn nói tới chuyện của Hoài An phu nhân hay không?”

Lam San cười rộ lên, sau đó nghiêm mặt nhìn thiếu niên. Khuôn mặt dần dần hoàn thiện với cơ thể cường tráng, thân hình nhanh nhẹn, sạch sẽ, mặt mày anh khí, trầm tĩnh như bóng đêm. Bỗng dưng nàng nói một câu: “Sau khi ngươi lớn lên nhất định còn tuấn tú hơn hắn.”

“... Sư phụ?”

“A, không có việc gì.” Nàng nheo lại đôi mắt xinh đẹp, “Ngươi nói đúng, đúng là nàng, ngươi biết nàng là ai không?”

“Chính thất phu nhân của tướng quân tiền nhiệm.”

“Không chỉ như vậy.” Nữ tử đưa tay chạm nhẹ vào chiếc vòng trên tay thưởng thức, sau đó giương mắt nhìn thiếu niên. Vô luận là ai, thấy hình ảnh một cô gái như tiên nữ đùa với đôi tay trắng nõn cũng phải thất thần. Huống chi lại là Lam San có tướng mị hoặc thế này.

“Cha ngươi là mối tình đầu của nàng ~~”

“...”

“Thế nào?”

Mặt Tử Hề không chút thay đổi nhìn nàng.

“Sư phụ, lão bà đều nhiều chuyện như vậy sao?”

“Ta chính là lão bà như thế nào?”

“Mới vừa rồi, Tử Hề nghĩ sư phụ muốn nói chuyện gì rất quan trọng, thì ra là chuyện này.”

“... Tiểu hài tử nhà người sao lại không thú vị vậy a!” Vẻ mặt nàng bất mãn.

Tử Hề nhìn chăm chú nàng một lúc lâu.

Đây là dung nhan mà phụ thân hắn lưu luyến si mê cả đời.

“Tử Hề chỉ quan tâm Hoài An phu nhân có gây bất lợi cho sư phụ hay không thôi.”

Dù sao, giết người kia là nàng, sư phụ của hắn, ngay khi bắt đầu hắn đã hiểu được.

Nữ tử giữa trận lửa kia, áo trắng như tuyết, môi hồng như máu. Máu như những đóa hoa sen nở rộ trên quần áo của nàng.

Nàng rút kiếm mà đi đến trước mặt hắn. Ánh lửa khiến đôi mắt nàng trông giống như viên ngọc lưu ly.

Nay nghĩ lại, cảm thấy không chân thật.

“Nói như vậy ~” Nàng nháy mắt, cười, “Tử Hề, không phải ngươi mới là người bất lợi với ta nhất sao? Người ta, Hoài An phu nhân cũng chỉ là bị ta giết cả nhà mối tình đầu, nhưng Tử Hề ngươi là…”

“Sư phụ!”

Hắn cúi đầu gọi ra tiếng, thanh âm lạnh lẽo.

Không thể tin nàng vừa cười cừa có thể nói ra những lời này.

Ít khi Lam San chịu nhường nhịn: “Được, ta không nói. Nói chuyện khác, Tử Hề, tháng sau là sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi, muốn cái gì không?”

Đề tài khiến hắn giật mình.

“Sư phụ đã cho Tử Hề quá nhiều, Tử hề không còn muốn gì nữa.”

Lời nói dối.

Hắn vẫn muốn, chỉ là không dám nói, bởi vì ý muốn này rất mờ mịt rất trầm trọng.

Hắn vẫn chưa đủ mạnh mẽ, có thể vì ai đó mà tạo một mảnh trời riêng.

Khi Tử Hề rời đi, vừa mở cửa phòng ra lại nghe tiếng nói.

“Còn nhớ rõ không?” Lam San gọi hắn.

Thanh âm mềm nhẹ: “Ước định lúc trước.”

Thiếu niên thân hình chấn động mạnh, cứng đờ, lưng thẳng tắp.

“Ta nói rồi, qua tuổi mười sáu, học thành võ nghệ, ngươi có thể tới giết ta.” Nàng từ từ nói.

“Ta lúc nào cũng có thể nghênh tiếp. Tử Hề, thù giết cha không báo, không phải là hiếu tử, đây là bước đi đầu tiên để ngươi trở thành nam nhân thực thụ.” Nàng nói chuyện vĩnh viễn nhẹ nhàng như vậy, lại đoán không ra dụng ý chân thật của nàng. Thiếu niên đưa lưng về phía nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười mê ly đó.

“Còn có, ngươi thật sự càng ngày càng giống cha ngươi. Khó trách, Triều Âm nhìn ngươi chằm chằm.”

Lạp.

Cửa đóng lại, chỉ còn ánh trăng tịch mịch trước đình viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.