Âm thanh khóc nháo là từ
căn phòng cách vách. Lam San đẩy cửa vào, Tử Hề nghĩ nghĩ một lúc
mới tiến vào, đóng cửa, nhưng chỉ đứng ở cửa. Hắn nhìn thấy trên giường là di
nương ôm ấp một hài tử đang làm ầm ĩ, bộ dáng linh động đáng yêu, mặc dù đang
khóc nháo nhưng khiến người khác không thể không yêu thích. Ước chừng nam hài
khoảng ba tuổi, mặc áo hoa màu xanh, dáng vẻ mập mạp mũm mỉm.
Lam San đi lên phía
trước, từ trong lòng di nương ôm lấy hắn.
“Vãn nhi, sư phụ ở trong
này.”
Nàng ôn nhu cười rộ lên,
thì thào nói xong, nhẹ nhàng mà dỗ, nhu tình như nước. Vỗ lưng đứa nhỏ đang
kinh hoảng, dùng ánh mắt bảo những người khác đi ra ngoài.
Tiểu hài tử ôm lấy cổ
nàng, cằm nhỏ đặt trên vai, theo ca khúc an ủi của nàng mà an tĩnh lại. Đôi mắt
đen lóng lánh lướt qua bả vai nàng nhìn Tử Hề, cuối cùng xem như nghiện, nhìn
hắn chăm chú, con ngươi cũng không nhúc nhích, dường như đem hắn ghăm trên
mặt đất vậy.
... Tiểu gia hỏa này.
Tử Hề có chút xấu hổ dời
ánh mắt, khụ một tiếng.
“... Sư phụ.”
Tiểu hài tử kia nhẹ giọng
gọi nàng, trong lòng nàng đẩyđẩy.
“Sư phụ, Vãn nhi không
buồn ngủ! Vãn nhi sợ sét đánh.”
“Kia sư phụ cùng ngươi
ngủ được không?” Lam San dùng chóp mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt non mềm của hắn, ôn
nhu nói: “Nếu Vãn nhi muốn ngủ, sư phụ ngủ cùng Vãn nhi…Ân?”
“Vãn nhi muốn chơi với
Tiểu Hoàng!”
“Ngày mai, được chứ?”
Nàng cười.
“Vãn nhi muốn chơi hôm
nay!” Nam hài kéo dài âm thanh làm nũng, vặn vẹo thân hình nhỏ bé, “Muốn Tiểu
Hoàng!”
“Nếu Vãn nhi ngoan ngoãn
nằm ngủ, sư phụ liền đánh đàn cho Vãn nhi nghe.”
Thân mình nhỏ lập tức
không động đậy, hai tay Vãn nhi ngắn ngủn trắng noãn mềm mềm giống
như củ sen, ngọt ngào cười: “Vãn nhi nghe lời, Vãn nhi muốn nghe khúc! Ca khúc
của sư phụ là dễ nghe nhất!”
“Ân.” Nàng ôm hắn ngồi
trên giường, “Vãn nhi, muốn nghe cái gì nha?”
Tử Hề lẳng lặng đứng, có
chút sợ sệt.
Lam San như vậy, đã bao
năm hắn không gặp. Loại mềm mại ôn nhu này, ánh mắt này, nụ cười này, cùng tư
thế ôm đưa nhỏ này.
Hắn không biết bản thân
làm sao, trong lòng có một loại mất mát chan chát.
Hắn thế nhưng lại ăn dấm
chua với một tiểu hài tử.
22
“Vãn nhi tên là Vãn Đông,
là đứa trẻ bị vứt bỏ mà ta nhặt vào mùa đông ba năm trước.”
Nước trà toát ra một mùi
thơm nhạt phân tán trong không khí. Bên ngoài trời sớm ngâm sương mù.
Gió đã ngừng, trời đã
thôi mưa, trong đình viện nghe tí tách những giọt nước còn sót lại rơi từ trên
mái xuống. Nhữngđóa hoa bị dông tố vùi dập
một đêm nay đã tàn phai, tơi tả.
Trong không khí có hơi
lạnh, Lam San nhấp một ngụm trà, cười nhạt.
“Hắn là sư đệ thứ nhất
của ngươi.”
Tử Hề bình tĩnh nhìn nàng
một hồi lâu, sau đó cũng cúi đầu mà thưởng thức trà. Nàng đánh đàn cho Vãn Đông
một đêm, mềm nhẹ vuốt ve cái đầu nho nhỏ của hắn. Trước khi đi, lại hạ một nụ
hôn xuống đôi má phấn nộn ấy.
“Đúng.” Hắn cúi đầu trả
lời, nghe không ra cảm xúc, “Nhìn ra được ngươi rất sủng hắn.”
Thế nhưng lại thực sự có
người thay thế hắn.
Loại chuyện này, nhớ tới,
có thể giả bộ phong đạm vân khinh, nhưng khi phát sinh ra trước mắt…
Ngực nặng nề giống như
hít thở không thông, thân thể bất động, bắt đầu cảm thấy đau. Bàn tay nam tử
hơi nắm chặt lại một chút, sau đó từ từ thả ra,
vô lực.
Quả nhiên hắn chỉ là
người ngoài trong sinh mệnh của nàng, nghĩ đến đây, thần sắc đã phai nhạt đi.
“Hoàng thượng hạ chiếu,
xét xử Trà Lăng Vương cùng với tất cả người có liên quan. Nghe nói như vậy,
ngươi là người của Trà Lăng Vương…” Cho nên, hắn vẫn nhớ.
Hiện tại còn có thể nói
cái gì.
“Có tin tức nói, Kính Hoa
các bị thiêu, rất nhiều người bị bắt. Dù sao vài ngày sau ta cũng phải hồi
kinh, chỉ là về trước xem thử sao.”
Hắn vừa nói vừa xuất hiện
tia cười, có chút nhợt nhạt, hắn tận làm bản thân vô tâm vô phế như không có
chuyện gì. Hắn chịu không nổi nếu nàng biết lúc ấy hắn đã sợ hãi cùng lo lắng
thế nào.
Lam San cười, “Ngươi xem,
không phải ta vẫn rất tốt sao? Ta là lão yêu quái ngàn năm, sao có thể dễ dàng
bị người ta tính kế? Hơn nữa…” Nói tới đây, ánh mắt nàng hơi bị kiềm hãm, trong
nháy mắt lại khôi phục: “Ta là bất tử nha.”
Hắn mím môi không nói lời
nào. Hắn làm sao có thể không biết điều này, hắn chỉ là lo lắng mà thôi.
“A, đúng rồi. Làm sư phụ,
ta vẫn phải nhắc nhở ngươi.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay,
đứng lên, đối với hắn yên nhiên cười, cười đến mức tận cùng.
“Ngươi cũng mau cùng Tứ
công chúa thành thân đi. Tránh xảy ra hiểu lầm, ngươi cũng đừng tới đây nữa. Dù
sao ta cũng là ca kỹ, ngươi ra vào thường xuyên như vậy, nếu để tin đồn không
hay, Tử Hề đại tướng quân…”
“Tử Hề hiểu được.”
Hắn nhẹ nhàng đánh gãy
lời nói của nàng, tâm dần dầnlạnh lẽo, yên tĩnh cho
đến khi chết lặng.
Hắn nhìn nàng chăm chú,
hờ hững, giống như muốn nhìn thấu đôi mắt kia.
“Tử Hề sau này cũng sẽ
không đến đây nữa.”
Bọn họ đã bốn năm không
gặp.
Hắn có thể bởi vì lo lắng
cho nàng, thậm chí trực tiếp từ chiến trường xuyên qua hơn nửa giang sơn mà tìm
đến nàng. Áo giáp chưa kịp dỡ xuống đã bị nước mưa thấm ướt lạnh lẽo.
Hắn có thể lần lượt khéo
léo từ chối Thánh Thượng cầu hôn.
Đáy lòng hắn điên cuồng
phát sinh sự nhung nhớ, mê trong ngọt ngào của nàng, say trong hương thơm của
nàng, si trong âm thanh, tiếng cười của nàng, trong nhất cử nhất động của nàng.
Dáng vẻ nàng giương mắt, bộ dáng nhíu mày, dậm chân. Nàng đối xử tốt với hắn,
quan tâm hắn, trêu chọc hắn, hắn nhớ rõ toàn bộ, thuộc như trong lòng bàn tay.
Thậm chí luyến thương đôi
mắt khi nàng triền miên, bối rối, tiếng ngâm nga nhỏ vụn nhưng mất hồn, cùng
khuôn mặt hồng hào yếu ớt.
Không chỉ có như thế,
càng nhớ càng đắm chìm.
Nhưng hiện tại nàng đã
nói ra những lời này.
Nàng đã có người để thay
thế hắn, đứa nhỏ kia, có thể đi vào vết xe của hắn hay không.
Rất nhiều năm về sau,
nàng có thể ôm lấy đứa nhỏ kia hay không, như lúc ôm hắn, ấm áp gọi tên hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Tâm lạnh đến như thế là
đủ rồi.
Tử Hề đứng lên, đem chén
trà uống cạn, thản nhiên cười.
“Tử Hề cáo từ.”
23
Đầu xuân, bình định xong
phản loạn phương bắc.
Hắn giống như dự đoán của
mọi người, lập chiến công hiển hách. Khải hoàn trở về, dân chúng hoan hô hai
bên đường, đội ngũ chậm rãi đi trước, hắn ngạo nghễ trên cao nhìn xuống, trong
trẻo nhưng lạnh lùng, giống như miếng băng mỏng mang hàn ý trong những ngày đầu
xuân.
Khi diện thánh, Hoàn
thượng trọng thưởng hắn, hắn quỳ một gối cúi tạ.
Lại nhắc tới hôn sự với
Tứ công chúa.
“Ta định tại tiệc tối nay
mới hỏi, nhưng Tứ nha đầu không chịu.” Hoàng thượng thở dài, trong khóe mắt
không giấu được ý cười: “Tướng quân nếu có ý, trẫm sẽ cho chuẩn bị hôn sự.”
Một đôi bích nhân, là do
ông trời tác hợp.
Huống hồ, hắn đã không
còn lí do cự tuyệt.
“Tạ chủ long ân.”
Việc này công bố khắp
Trường An, hoàng thượng đãi tiệc long trọng, ca múa mừng cảnh thái bình, ăn
uống linh đình náo nhiệt, tất cả ngợp trong vàng son.
Nhiều đại thần mở miệng
chúc mừng, a dua nịnh bợ. Hắn một ly kính một ly, một ly uống một ly, cười yên
tĩnh mà khiêm tốn.
Bỗng nhiên, vũ nương ca
múa toàn bộ lui ra, không gian dần yên tĩnh.
Một khúc đàn tranh.
Tướng quân nâng rượu
trong tay bỗng dưng bị kiềm hãm, không tự giác giương mắt nhìn hướng sân khấu.
Tiếng đàn tranh réo rắt,
văng vẳng bên tai, giống như châu ngọc.
Phía sau bức rèm che, nữ
tử quần áo trắng ngồi trên chiếu, mười ngón tay linh hoạt trên đàn.
Triều thần bốn phía nghe
đến ngây ngốc, khúc hoàn, tiếng bàn luận nổi lên tứ phía.
“Nghe nói là nhạc sĩ mới
tiến cung, sớm biết tài nghệ tuyệt trác, không giống nhân gian. Đại tướng quân
đến đây, nàng tất nhiên sẽ phải đàn một khúc.” Quan lại bên cạnh cười nịnh nói,
lại bổ sung một câu, thanh âm còn kéo dài: “Nghe nói dung mạo cũng là khuynh
quốc khuynh thành, hơn hẳn thiên tiên á!”
“Nga, có chuyện này sao
——?” Hoàng Thượng hí mắt cười.
Cười đến mức khiến cho
tướng quân trẻ tuổi chợt thấy căng thẳng.
Bức rèm che nhẹ nhàng vén
lên, nữ tử ôm cầm, mỉm cười tiến lên, hành lễ, ngẩng đầu. Chốc lát, không gian
bừng sáng. Đôi mắt đưa tình cùng nhu tình câu dẫn, dung nhan động lòng người,
kinh diễm bốn phương.
Tử Hề bình tĩnh chăm chú
nhìn nàng, nắm tay cầm ly rượu đã tái nhợt, tâm dần dần buột
chặt, ngực lại cảm thấy đau, hít thở không thông, không thể phát ra bất cứ âm
thanh nào.
“Lam San bất tài, làm cho
Hoàng Thượng chê cười.”
Thanh âm kiều nhuyễn mị
hoặc.
Hắn kinh ngạc nhìn, những
người xung quanh, cùng với hoàng thượng, đều có ánh mắt đầy dục vọng, mãnh liệt
đến khó có thể bỏ qua.
Bảo kiếm trong vỏ theo
hơi thở của hắn mà rung động.
Hắn muốn rời đi.
Hắn không muốn nhìn thấy
nàng dưới ánh mắt nam nhân lại cười yêu mị trắng trợn đến như vậy, cười đến
phong hoa tuyết nguyệt.
Nhạc công, cũng là người
chịu sự bài bố của người trong cung.
Nàng đến đây là muốn làm
gì, hắn rốt cuộc phải làm gì nàng mới không hiện ra trước mắt hắn, mới bằng
lòng buông tha hắn.
“Tướng quân?” Người bên
cạnh cẩn thận hỏi, “Tướng quân ngài không có việc gì đi? ... Sắc mặt không tốt
lắm...”
“Không sao.” Hắn ngẩng
đầu, lạnh nhạt cười, “Đại để là mệt mỏi, đến nay còn chưa nghỉ ngơi.” Chậm rãi
quay đầu, đứng dậy lẳng lặng hành lễ, “Hoàng Thượng, Tử Hề thân mình không khoẻ,
trước cáo từ, thỉnh Hoàng Thượng tha thứ.”
Thánh Thượng tất nhiên là
vô tâm đáp ứng, ánh mắt vẫn khóa trên người Lam San.
Hắn như nghe thấy máu
trong cơ thể chảy dồn về ngực.
Đêm đó, trong cung có
chuẩn bị cho hắn một căn phòng, dụng ý rõ ràng, muốn hắn ngày mai lưu lại trong
cung, trừ một ít quốc sự còn lại là chuẩn bị cho hôn sự của Tứ công chúa. Thánh
thượng hi vọng chuyện này sớm định đoạt.
Nghe thanh âm của cung
nữ, gần đây cũng có một nhạc công ở, nghe nói là được hưởng thánh ân.
Tại hành lang, ngoài ý
muốn gặp một vị phu nhân, hoa phục lệ sức. Phu nhân kia thấy hắn thì kinh ngạc,
che miệng hô thất thanh.
“... Tâm Trần?!”
Tử Hề ngẩn ra, tiện đà
bình tĩnh nói: “Hoài An phu nhân, tại hạ Tử Hề.”
Phu nhân chậm rãi hồi
phục, dáng vẻ hành lễ: “Tham kiến tướng quân đại nhân.”
Chín năm trước, thiếu
niên lạnh lùng mặc áo xanh, nâng một tờ giấy đưa nàng, sau đó thối lui đến bên
người Lam San, im lặng mà hờ hững, giống như ánh mặt trời trắng xám.
Nay, nàng cung kính hành
lễ với hắn, hắn là tướng quân đương triều, thống soái tứ phương, đã không còn
thấy ánh mặt trời trắng xám khi đó. Mặt mày như vậy, giống như phụ thân của
hắn, cực giống nhau, chỉ thiếu một phần yên tĩnh, hơn một phần anh khí cùng
ngông nghênh.
“Tướng quân đại nhân lập
nhiều chiến công, thiếp thân khâm phục không thôi, nghe nói hôn sự với Tứ công
chúa đã định rồi, chúc mừng tướng quân.”
Tử Hề thản nhiên gật đầu,
đi mấy bước, phu nhân lại từ phía sau gọi hắn.
“Vài năm nay ngươi thật
sự không đi gặp nàng.” Nàng chậm rãi nói tiếp, “Thiếp thân từng nghĩ, nàng vĩnh
viễn là người thắng, vĩnh viễn cũng không thua phàm nhân như chúng ta…Nhưng ta
sai lầm rồi.”
Trong bóng đêm, Tử Hề chỉ
để lại cho nàng bóng thân tiêu điều bị hành lang màu son điểm một ngọn đèn che
khuất.
“Nàng chưa từng thắng,
chưa từng, cũng không có thua…Nàng căn bản là không đùa cùng chúng ta.”
Nói xong, phu nhân xoay
người, trang sức leng keng vang lên, chậm rãi rời đi.