*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ê ê ê! Quân tử động khẩu không thủ, cậu đừng quá đáng nhá á á á…!” Minh Tinh la muốn bể họng, “Trời má! Hu hu hu đồ hèn!!”
Đường Hâm Thành ôm Minh Tinh lăn vòng vòng trên đất, em dùng chiêu đá chân, anh dùng chiêu cù lét, đánh nhau đến đỏ mặt tía tai.
Thể lực của Minh Tinh cửa nào so nổi với Đường Hâm Thành cơ bụng tám múi, một trận hỗn chiến qua đi, Đường Hâm Thành nhanh chóng chiếm thế thượng phong, dùng cả tứ chi khóa cẳng chân trái và đầu của Minh Tinh, đè chặt dây chằng ở chân hắn, ép cho Minh Tinh đau đớn gào khóc thảm thiết.
Đường Hâm Thành thở hổn hển nói: “Chiêu này…này gọi là… Bánh quai chèo!”
Trong lúc xoay người đè Minh Tinh, hắn còn không quên nói rõ chiêu thức mình sử dụng, điều này đủ thấy hắn “yêu thương” Minh Tinh đến mức nào.
Dưới tình trạng một chân bị khống chế, Minh Tinh theo phản xạ muốn dùng chân phải đá chết mịa cái tên đang đè mình.
Nhưng hắn nào biết, người ta còn có hậu chiêu.
Chỉ đợi cá tự chui vào lưới thôi!
Đường Hâm Thành thấy thời cơ đã đến, dùng đôi chân dài của mình xoắn lấy đùi phải của Minh Tinh không nhả, hai tay ôm cổ chân trái của hắn, lần nữa thi triển tuyệt kỹ khớp xương, cuối cùng dùng cả tay và chân mở rộng chân của Minh Tinh ra hai phía.
Vì vậy, dây chằng yếu ớt nhận một kích trí mạng, mà cái loại tư thế rộng cửa đón gió này cũng khiến tiểu tâm can của Minh Tinh bị tổn thương nghiêm trọng.
“Á á á á đau quá! Hâm Hâm thả anh ra!”
“Chiêu này gọi là Cúc…cúc hoa bừng nở!”
Minh Tinh cảm thấy đũng quần của mình đã sắp sửa rách ra, tư thế này không chỉ khiến hắn nứt mông mà còn căng hết cả trứng.
Hắn uốn éo giãy dụa, vội vàng muốn gỡ tay chân của Đường Hâm Thành ra, bắt đầu khóc xin tha thứ.
“Buông anh ra đi! Anh nhận thua!”
Vốn Đường Hâm Thành không định bỏ qua một cách đơn giản như vậy, nhưng Minh Tinh cứ liên tục lắc lư trên người hắn, cặp mông uốn éo cọ qua cọ lại vào bụng dưới của hắn làm hắn rất xấu hổ, càng lúc càng xấu hổ, cuối cùng đành phải buông lỏng kìm hãm.
Hai người đều nằm dài ra đất thở dốc, một người mặt đỏ tới mang tai, một người hơi thở mỏng manh.
Trận này Đường Hâm Thành thắng lợi tuyệt đối, phòng tuyến quanh thân cũng bắt đầu thả lỏng. Liếc thấy Minh Tinh nằm ườn trên sàn như con cá chết, nghĩ cũng chẳng còn chút uy hiếp nào nên nhất thời chủ quan đưa lưng về phía hắn bò dậy, lộ ra sơ hở bự như thung lũng Đông Phi.
Hắn vừa đứng dậy lập tức cảm thấy bờ mông, nói đúng hơn là hoa cúc truyền đến một cảm giác kỳ lạ, cơn đau kịch liệt làm người ta ấn tượng hết sức sâu sắc.
Hai chân hắn mềm nhũn, không đứng nổi nữa mà trực tiếp quỳ trên đất.
“Anh…” Hắn dùng vẻ mặt tràn đầy đau đớn và không tin nổi quay đầu lại, chỉ thấy tên thiểu năng Minh Tinh đan hai tay thành một cây súng, còn tỏ vẻ ngầu lòi thổi vào họng súng một cái như muốn thổi bay làn khói không nhìn thấy được.
“Cậu không nên đưa lưng về phía anh.” Minh Tinh thâm trầm nói.
Trận này, lưỡng bại câu thương.
Chiêu đầu tiên là Thối bộ giảo 腿部绞, bánh quai chèo là em edit bậy đó:)))
Chiêu thứ hai là Đồn bộ khai liệt giảo 臀部开裂绞, cúc hoa bừng nở là em edit bậy đó:)))