Ảnh Đế vừa tham dự liên hoan phim trở về liền gọi cho em họ, hỏi hắn có muốn cùng đi ăn cơm không.
Chữ “cùng” này còn kể cả Minh Tinh và Tiểu Thịt Tươi.
Đường Hâm Thành nghe xong, trả lời bằng giọng hơi mất tự nhiên: “Không…không ăn.”
Ảnh Đế: “Sao vậy?”
Đường Hâm Thành: “Em và…và Minh Tinh cãi…cãi nhau.”
Ảnh Đế nghe vậy cảm thấy sự việc nhất định rất nghiêm trọng, quan tâm hỏi: “Sao lại cãi?”
Đường Hâm Thành: “Vì…vì ảnh nói em mắng…m…mắng ảnh là thiểu năng.”
Ảnh Đế không hiểu nổi: “Sao có thể gọi là mắng? Không phải nó vốn là vậy à!”
“…”
Đường Hâm Thành thở hết nổi: “Em không…không có mắng ảnh!”
Từ đầu đã không có mắng rồi mà!
“Được rồi được rồi, không mắng thì không mắng!” Ảnh Đế trấn an em họ đang xù lông, hỏi hắn: “Vì việc này mà hai đứa cãi nhau sao? Đứa nào cũng già đầu cả rồi, đâu thể vì một hai câu mà cắn nhau được!”
Người trẻ tuổi im lặng một thoáng, lại nói: “Ảnh…ảnh gọi em là…là đồ nói lắp.”
Ảnh Đế: …
Cái này đúng là đáng giận thật.
Ảnh Đế: “Vậy… Hâm Hâm, Minh Tinh còn sống không? Em không giết chết nó chứ? Đã xử lý thi thể xong chưa?” Hắn hạ thấp giọng nói, “Có cần tối nay anh tới giúp em xử lý không?”
Đường Hâm Thành cau mày bực bội nói: “Chưa chết. Tụi em…em đánh một…m…một trận lưỡng bại câu…câu thương.”
Ảnh Đế âm thầm kinh hãi, với bản lĩnh của Đường Hâm Thành vậy mà chỉ một mình Minh Tinh đã có thể đánh lại, vậy chẳng phải chứng tỏ Minh Tinh lợi hại thật ư?
Được lắm nhóc con, thâm tàng bất lộ!
Ảnh Đế trấn an em họ một lúc, đến cuối cùng vẫn muốn dẫn hắn cùng ăn cơm, nhưng đối phương tâm ý đã quyết, một mực không chịu ra ngoài, hắn khuyên mãi chẳng được, chỉ đành cúp máy gọi cho Minh Tinh.
Ảnh Đế đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn: “Cậu cãi nhau với Hâm Hâm phải không?”
Minh Tinh cũng không muốn giấu diếm làm gì, nói phải.
Ảnh Đế: “Có gì không thể nói mà phải cãi nhau, anh nghe nói cậu còn đánh nó nữa?”
Minh Tinh cảm thấy mình phải nói cho rõ ràng: “Là Hâm Hâm đánh em trước, tất cả do cậu ấy khơi mào trước.”
Ảnh Đế không muốn chiếc thuyền nhỏ vất vả lắm mới ra khơi lại bị lật, suy nghĩ một hồi rồi thở dài nói: “Vầy đi, anh làm người giảng hòa cho hai đứa, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, có gì cứ nói ra hết. Tính tình của Hâm Hâm vốn đã vậy rồi, một khi cậu đụng trúng tử huyệt của nó thì nhất định nó phải cắn đến cùng, nhưng anh dám chắc nó không muốn cãi nhau rồi chia tay với cậu đâu. Mọi người cùng nhau tụ hợp, có chuyện gì mà không giải quyết trên bàn cơm được chứ?”
“Không phải, anh à, em thấy anh hiểu lầm rồi. Không phải tụi em không muốn đi, không phải không nể mặt anh, cũng không phải vừa nhìn nhau đã ghét, mà chỉ vì nguyên nhân cơ thể. Tình hình tụi em bây giờ đừng nói là ra ngoài ăn cơm, ngay cả bước đi cũng tốn sức.”
“Cái gì?” Ảnh Đế lập tức nóng nảy, đánh thì đánh, nhưng đánh kiểu gì mà đánh hỏng cả người thể này, “Mấy đứa bị thương à? Bị thương chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?”
Minh Tinh mở rộng chân như bại liệt nằm trên giường, mặt mày rất chi là sầu não: “Thôi đừng đi bác sĩ, tụi em tĩnh dưỡng là được.”
Một thằng liệt mông một thằng nát cúc, mà một trong hai thằng còn là người của công chúng, ôm thân xác tàn tạ này mà đi bệnh viện, không chừng ngày mai báo chí sẽ điên cuồng đưa tin hắn và bạn trai nắm tay nhau cùng ngắm “cúc hoa” thì chết dở.
Minh Tinh tuy ham nổi thật, nhưng cũng không hy vọng lực chú ý của mọi người đặt quá nhiều vào thứ khác ngoài những tác phẩm và tài hoa của mình.
Kể cả trứng của hắn cũng không được.
Ảnh Đế liên tục hỏi bọn hắn có thật là không sao hay không, sau đó còn dạy dỗ mấy câu, cuối cùng đặn di dặn lại mãi một câu: “Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong mới cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Minh Tinh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên trần nhà, bắt đầu lạc trôi.
Mười phút sau, hắn lại cầm điện thoại lên, mở giao diện QQ. Minh Tinh nhìn chằm chằm vào nickname Vua Đào Hố trong danh sách, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ấn mở rồi gõ tin nhắn.
Minh Tinh: Tiểu Vương ơi, hôm nay long thể của trẫm bất an, sợ rằng mai trẫm không đi được, chúng ta hẹn ngày khác được không?
Đầu kia vẫn hiện biểu tượng online nhưng không lập tức trả lời hắn.
Minh Tinh đặt điện thoại lên bụng, đợi tròn năm phút, điện thoại rung.
Vua Đào Hố: OK.
Vua Đào Hố: Đúng lúc em cũng không khỏe.
Minh Tinh biết rõ còn cố hỏi: Chú bị sao thế?
Lần này đầu kia trả lời hắn rất nhanh.
Vua Đào Hố: Không cẩn thận bị một con heo cắn mông.
Minh Tinh: …
Minh Tinh gõ chữ mà như muốn chọt thủng bàn phím, ngón tay chạm vào màn hình phát ra tiếng lộc cộc.
Minh Tinh: Không giấu gì các hạ, tại hạ cũng vừa bị heo bẻ chân. *Bắt tay*
Vua Đào Hố: …*Bắt tay*