Thái tử điện hạ đích thân tới đây, Tử Chiêu không cần dùng đầu suy nghĩ cũng có thể biết được điều này biểu đạt cho cái gì. Nếu là hắn, chuyện gì không nắm chắc trong tay, hắn tuyệt đối sẽ không ra mặt. Phen này, kế hoạch của nàng, coi như đổ sông đổ bể.
Danh gia khuê tú đấu đá lẫn nhau, xưa nay đã là chuyện không hiếm chứ chưa cần nói tới chuyện Tử Chiêu rất có khả năng sẽ được phong phi cho Thái tử. Chỉ dựa vào điều đó, nàng hoàn toàn là cái gai trong mắt rất nhiều người. Tận dụng cơ hội này, Tử Chiêu phong tỏa tin tức, phàm là những chuyện có liên quan tới sự việc quận chúa Lạc Vân bị hạ độc như thế nào, sẽ không có người nào thuận lợi tra ra manh mối. Cộng thêm quan viên trong triều cố ý gây bất lợi, từng bước tự dồn bản thân vào tình thế không thể chuyển mình.
Tới khi sắp đạt được mục đích, vậy mà lại bị người ngăn cản. Không chỉ có Yến Lân, mà tới cả bằng hữu tốt của nàng, Yến Bạch cùng Yến Kỳ đều nhúng tay vào. Bọn họ nghĩ Tử Chiêu nàng dễ dàng chịu chết như vậy sao?
Yến Lân trực tiếp áp giải người lên Ngọ Môn quan, trước mắt toàn bộ bách tính, nàng đương nhiên không thể manh động, chỉ có thể yên lặng đánh giá tình hình.
“Các ngươi đây là muốn làm loạn? Thân là Thái tử đương triều, lại dẫn theo hoàng đệ ngang nhiên xông lên pháp trường cứu người?“. Hoàng thượng vịn vào tay ghế, một mặt giận dữ. Trước là chỉ tay vào Yến Lân quở trách, sau lại hướng Yến Bạch cùng Yến Kỳ quát lớn: “Hoàng huynh có gan làm loạn, đám các ngươi không những không can gián hắn, ngược lại còn hùa theo. Có phải là muốn trẫm tức chết?“.
Lời này, ám chỉ nhi tử của Hoàng thượng đồng lòng, nghe ra là chuyện đáng mừng, có chỗ nào đáng trách. Tử Chiêu nhìn trời, xem ra việc nàng phải đợi cả nửa tháng mới bị đem ra hành quyết chính là thời hạn mà Hoàng thượng cố ý kéo dài cho đám người Yến Lân truy tìm hung thủ.
Nếu như qua nửa tháng vẫn không có kết quả, vậy thì Mục tiểu thư vẫn phải chết. Tính mạng của nàng, bị người ta nhấc lên đặt xuống như một canh bạc.
Tử Chiêu thở dài, hơi lắc lắc đầu. Từ lúc Yến Bạch xông lên đài hành quyết, nàng vẫn là đứng nép sau lưng hắn, nhân tiện ghé sát vào hắn nói nhỏ: “Nếu đã đông đủ, mấy người nhanh lên một chút. Ta muốn trở về nghỉ ngơi“.
Yến Bạch không ngờ trong tình cảnh này, nàng còn có thể nghĩ tới chuyện trở về nghỉ ngơi, hắn không ngại ném cho nàng một cái trừng mắt.
Mọi chuyện sau đó đều có Yến Lân ra mặt, đương nhiên cũng không còn gì phức tạp.
Ngày đó, thị nữ cố ý làm ướt y phục của Viêm Ngân khiến nàng ta phải lui vào trong sửa soạn, nhân cơ hội cho người đem giấu trong người nàng một bao độc dược. Chỉ cần đám thiên kim bên ngoài khéo đưa đẩy, rất nhanh có thể khiến Hoàng hậu không còn cách nào khác, đích thân khám người. Lúc đó tang chứng vật chứng rõ ràng, không thể chối tội.
Tử Chiêu ở một bên, nghe lại tường tận mọi chuyện phát sinh, một chút biểu hiện của người bị hàm oan đều không có. Chuyện mà nàng suy nghĩ lúc này, chỉ có tình hình của Mục gia quân ngoài thành cùng lực lượng của Hồng Vân sơn do nàng đã bố trí để tiếp ứng. Nói gì thì đôi bên đều có quân số rất lớn, không thể nói muốn rút là rút mà không có chút động tĩnh nào.
Nàng ngoài mặt đều không có biểu cảm gì. Ngược lại, trên đài lại thêm một kẻ vô cùng giận dữ, không ai khác chính là Triệu Anh.
Hắn ta vì chuyện muội muội Lạc Vân bị hạ độc nên vốn đã nóng nảy, lại nhìn xuống Tử Chiêu vẫn đang đứng sau lưng Yến Bạch, chết chân một chỗ, trên gương mặt tuyệt sắc lại có chút tái nhợt, ngoài ra không có biểu hiện gì. Nghĩ nàng vì chuyện oan uổng này mà chịu nhiều đả kích dẫn tới sa sút tinh thần. Mà ngày đó ở trên đại điện, bức ép nàng, hắn cũng có phần. Vì nguyên do đó, Triệu Anh thẹn quá hóa giận, vậy mà lại trách lầm người tốt. Cơn thịnh nộ của hắn, đương nhiên sẽ trút toàn bộ lên hung thủ thật sự kia.
Hai nữ nhân bị giải tới, một người là cung nữ rót nước, một người trà trộn vào giúp Viêm Ngân thay y phục ngày hôm đó.
Sau khi giá hoạ cho nàng, hai người này lập tức rời khỏi điện Duyên Khánh. Vốn dĩ đường đi nước bước đã được vạch sẵn, không chút trở ngại mà có thể thần không biết, quỷ không hay trốn đi. Nhưng nào ngờ, ngay lúc đó lại xuất hiện một Yến Kỳ.
Tiểu hoàng tử quanh năm ở trong cung cũng không giao thiệp nhiều, lại vì chuyện bạch phiến kia mà càng trở nên thu mình. Nhưng khi hắn biết tin Tử Chiêu ở trong cung Hoàng hậu, nói sao thì chốn hậu cung hắn không tiện tới. Vì muốn gặp nàng nên chỉ còn cách chờ tàn tiệc, Tử Chiêu trở ra. Nào ngờ, hắn ở một góc lại bắt gặp hai cung nữ lén lút ra ngoài. Ban đầu cũng không mấy để tâm, nhưng sau đó lại phát hiện có một người ăn vận giống như nô tỳ nhưng dung mạo cùng thần sắc có chút kỳ quái, rất nhanh đuổi theo hai người kia.
Tuy hắn chỉ ở trong cung nhưng không phải là chuyện gì cũng không biết. Người kia không khó để nhận ra, đó là tì nữ của Tử Chiêu. Phàm là chuyện gì liên quan tới nàng, hắn cũng muốn giúp một tay.
Nghĩ vậy, Yến Kỳ cũng lập tức theo sau. Nhưng lẽ dĩ nhiên, hắn còn chưa tới gần đã bị Hồng Lang phát giác. Nàng ta biết thân phận của hắn nên không cảnh giác, chỉ dặn dò hắn giữ miệng.
Hai nữ tỳ kia, một thời gian sau đó, không hiểu sao lại biến mất. Yến Kỳ có nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng ngày hôm đó Hồng Lang đã biết được bọn họ đi đâu. Nhưng tới khi điều tra lại không thể tra ra chút manh mối nào.
Cuối cùng, tứ bề bất lợi, Mục tiểu thư nhận lấy một đạo thánh chỉ ban chết. Lúc này, hắn càng hoảng sợ, ngay lập tức lén tới gặp Tam hoàng huynh kể lại mọi chuyện.
Yến Bạch nghe xong, đắn đo một hồi mới hỏi hắn còn nhớ diện mạo của hai người kia hay không, sau đó bảo hắn vẽ lại.
Hai bức hoạ này được đích thân Tam hoàng tử đem tới giao cho Yến Lân. Chỉ có điều, sự việc liên quan đến Hồng Lang hắn hoàn toàn không nhắc tới mà lại nói lúc đó do Yến Kỳ cảm thấy kỳ lạ nên mới nhớ được mặt hai người kia.
Yến Lân vừa nhận lấy hai bức hoạ cũng lập tức hành sự. Không cần nói cũng có thể hình dung ra, để hắn tìm được hai nữ tỳ này khó khăn tới mức nào.
Vốn dĩ, Tử Chiêu đã sai người ở trong bóng tối, âm thầm cản trở bất kỳ kẻ nào muốn tìm ra manh mối minh oan cho nàng. Nhưng có điều, nàng lại không nhận được bất kỳ tin tức nào về chuyện này.
Nắm tay khẽ siết, tột cùng cũng không thể nghĩ ra nguyên do. Bên cạnh nàng đều là tâm phúc, tuyệt đối không có khả năng để kẻ khác trà trộn vào tác oai tác quái. Trong lòng đã sớm sốt ruột, lúc này Tử Chiêu chỉ muốn lập tức quay về gặp Tiểu Nhan để biết được tình hình.
Sự gấp gáp này của nàng hoàn toàn không che dấu, người nào không biết đều nghĩ do bị người ta vu oan giá hoạ nên Tử Chiêu mới tỏ ra uất ức như vậy. Dân chúng chứng kiến xung quanh không ít người cầm đá ném vào hai nữ tử đang quỳ ở giữa đài. Khiến cho binh sĩ phải ra sức áp chế, chẳng mấy chốc tiếng chửi rủa vang lên, toàn trường nháo thành một đoàn.
Trước phản ứng dữ dội từ bách tính, Tào Nhậm cũng nhân cơ hội tra hỏi kỹ càng. Hai nữ tử kia chịu sức ép không nhỏ, trước đó đã bị Yến Lân tra khảo một hồi cũng đã sớm sợ hãi. Đương nhiên không dám giấu diếm, lập tức khai ra toàn bộ, chỉ là vừa mở miệng liền khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Chuyện ngày đó hãm hại Mục tiểu thư, cư nhiên không phải là chủ ý của một người, mà là rất nhiều người.
Hơn nửa số thiên kim được Hoàng hậu mời tới dự yến tiệc hôm đó đều thông đồng với nhau, dựng lên chuyện này. Chung quy cũng chỉ vì đố kỵ.
Cùng là tiểu thư con nhà quan, vậy mà chỉ có nàng chiếm được ân sủng của đế hậu. Thân là nữ tử nhưng lại nắm trong tay trọng binh, sau lưng có cả một Mục gia quân chống đỡ. Tuy phụ mẫu không còn nhưng lại có thể lập đại công, tự thân cũng có thể sinh tồn.
Luận công trạng, địa vị, hoàng ân, nàng đều có cả. Thời khắc này, còn có thêm dung mạo khuynh tẫn lòng người. Chẳng có lý do gì khiến người ta không nóng mắt.
Chân tướng can hệ quá sâu, còn động tới thế lực quan viên trong triều, lẽ dĩ nhiên không thể công khai trước mặt toàn bộ bách tính. Có muốn xử trí cái gì, cũng phải đợi hồi cung rồi mới nói tiếp.
Tử Chiêu lúc này không muốn trở lại Hoàng cung, triều thần tranh luận nhất định là tốn không ít thời gian. Mà nàng lại không rảnh rỗi nghe bọn họ biện minh cái gì.
Đoàn người từ pháp trường rời đi, Tử Chiêu nhân cơ hội, ra vẻ kiệt sức, cứ như vậy bất tỉnh khiến cho một nhóm tùy tùng trở nên khẩn trương. Sau đó, Hoàng thượng trực tiếp ra lệnh đưa nàng hồi phủ tĩnh dưỡng, chuyện còn lại đương nhiên có không ít người thay nàng lo liệu.
Bên trong tướng phủ hạ nhân một đoàn nhưng toàn bộ không phải là chỉ có tâm phúc. Tử Chiêu mở mắt, muốn ra ngoài nhưng ngại có nhiều người giám thị nên chỉ ở nguyên trong phòng sắp xếp lại chút sự việc trong đầu, chờ đợi thời cơ thích hợp, lúc đó ra ngoài cũng không muộn.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ lướt qua rồi biến mất, từ khe cửa phóng vào trong phòng một đạo mật thư. Tử Chiêu ngay lập tức đón lấy, từ trong thư biết được một chút sự tình bên ngoài.
Người của Hồng Vân sơn từ trước đến nay vẫn duy trì liên lạc với Hồng Lang cùng Mục gia quân, từng đường đi nước bước cũng đã an bài thỏa đáng. Nhưng từ thời khắc Tử Chiêu bước ra khỏi đại lao phủ Hình Bộ, mối dây liên lạc này đột nhiên bị cắt đứt.
Không nắm được tình hình của quân binh ngoài thành, đương nhiên Hồng Vân sơn dù có thế lực hùng mạnh đến đâu cũng không dám vọng động.
Bọn họ lập tức phái người ra ngoài thành thám thính. Lúc đó mới phát hiện ra một chuyện đại sự.
Từng sự việc đã thống nhất bố trí với Hồng Lang qua thư, không có cái nào là thật. Thời khắc này không hề nhìn thấy một bóng quân lính nào của Mục gia quân chứ đừng nói là cả một đại quân bao vây Kinh thành. Chỉ có một mảng thanh bình như thường ngày mà thôi.
Lúc Tử Chiêu ra hiệu cho quân mai phục trong thành bắt đầu hành động, Hồng Vân sơn lập tức bắn pháo hiệu đáp lại, để báo cho nàng biết bọn họ vẫn ở trong thành, sau đó lại bắn pháo hiệu lui quân. Toàn bộ kế hoạch bị hủy bỏ.
Tử Chiêu vò nát mật thư trong tay, hai mắt vằn lên tia máu, tức giận tới nỗi hít thở không thông. Suốt những ngày qua trao đổi thư tín, nếu không phải là Hồng Lang thì có thể là ai?
Nàng ta trước nay làm việc gì cũng chưa từng xảy ra sai sót, càng không có chuyện đột nhiên biến mất. Hơn nữa, Tử Chiêu dám chắc, người viết thư cho nàng chắc chắn vẫn là Hồng Lang, không thể là người nào khác. Từ nét chữ cho tới hành văn không hề có sai lệch.
Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với Hồng Lang? Với Mục gia quân?
Trong đầu Tử Chiêu lúc này không hề tin tưởng mọi chuyện xảy ra lại có thể đi theo chiều hướng như vậy. Hiện tại muốn ra ngoài tìm hiểu cũng chỉ có thể bắt đầu từ Thanh Quan, nhưng theo tình hình lúc này, chỉ e gửi người tới đó cũng khó mà thu được kết quả gì.
Mục tiểu thư đã được minh oan, Hoàng thượng định xử trí đám triều thần như thế nào còn chưa rõ. Sau chuyện này, trên dưới triều đình nhất định là có ít nhiều đảo lộn. Song nàng cũng chỉ có thể sắm vai người bị hại, áng binh bất động, âm thầm điều tra chuyện gì xảy ra với Mục gia quân.
Tử Chiêu an tĩnh trở lại giường, bình ổn lại tâm tình một chút rồi mới cất giọng gọi hạ nhân bên ngoài, sai người chuẩn bị nước tắm giúp nàng tẩy trần.
Nô tỳ vừa tiến vào, lần đầu tiên được nhìn thấy dung mạo thật sự của Tử Chiêu thì không khỏi sửng sốt. Sau đó ngay lập tức trở lại như lúc ban đầu, nhận lệnh lui xuống, coi như chút cảm xúc vừa mới nãy chưa hề tồn tại.
Việc này không khỏi khiến cho Tử Chiêu thấy khó chịu, chỉ là một nô tỳ được người ta bố trí giám thị nhất cử nhất động của nàng, vậy mà cũng biết che dấu cẩn thận như vậy, xem ra mỗi lần hành sự nàng càng phải cẩn trọng hơn.
Cứ như vậy cũng qua hết một ngày, trong cung chưa truyền ra bất kỳ tin tức nào. Hồng Vân sơn lại cứ cách hai canh giờ liền có người tới mật báo cho nàng biết tình hình bên ngoài ra sao. Đúng như dự liệu của Tử Chiêu, tới giờ vẫn không truy ra được tin tức của Hồng Lang và Mục gia quân chứ đừng nói là muốn liên lạc với bọn họ.
Đêm nay, trong lòng bộn bề suy nghĩ, tiến thoái lưỡng nan, từng bước đi đều không biết sẽ dẫn tới kết cục gì. Trăm mối lo toan dang dở, bản thân Tử Chiêu cảm thấy nhất thời không dám đưa ra bất cứ quyết định nào. Chỉ đành thở dài, tự mình mở cửa, kéo theo ghế nhỏ ra bên ngoài hít thở không khí.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng treo dưới mái hiên chỉ đủ sức chiếu sáng một nửa khuôn mặt ưu tư nhưng cũng đủ khiến cho người ta kinh diễm. Thân ảnh chủ tử không biết có nên nói là tùy ý hay không, một mình ngồi giữa sân ngắm cảnh đêm. Vài hạ nhân gác đêm đi qua, chờ một hồi, cuối cùng không nhịn được vẫn phải mang theo một tấm áo choàng tiến lên.
“Chủ tử, đêm về khuya lại có sương lạnh, sẽ không tốt, người vẫn nên vào trong nghỉ ngơi thì hơn“.
Nữ tỳ này, Tử Chiêu không biết là người nào, chỉ nghe ngữ khí có đến vài phần mềm mỏng. Hướng mắt nhìn qua thì không có ấn tượng gì, hiển nhiên cũng không phải là người của nàng, lạnh nhạt đáp: “Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi“. Lời này hoàn toàn là ra lệnh, nhưng nữ tử bên cạnh lại không có ý rời đi, một mực kiên nhẫn kéo áo choàng giữ ấm cho Tử Chiêu: “Oan sai của chủ tử cuối cùng cũng được hoá giải, vẫn nên là vui mừng, xin người tránh thương tâm làm ảnh hưởng tới thân thể“.
Tử Chiêu cũng không buồn đáp lại, một tiếng “chủ tử” kia từ miệng người này phát ra thật không biết có bao nhiêu trung thành, nếu nàng ta đã muốn ở lại vậy thì nàng cũng không cản. Ngoại trừ người của nàng ra thì bất luận kẻ nào cũng không muốn để tâm.
Sớm ngày hôm sau, Tử Chiêu vừa dùng xong bữa sáng thì bên ngoài báo lại có Triệu Anh tới bái phỏng. Nàng lập tức nhíu mi từ chối: “Cứ nói ta không khỏe, không tiện tiếp đón rồi đuổi hắn về đi“. Hạ nhân gác cửa tỏ ý khó xử nhưng vẫn lĩnh mệnh lui ra. Nhìn biểu hiện của hắn, Tử Chiêu ít nhiều cũng có thể hình dung ra Triệu Anh này tới đây mang theo bộ dạng gì. Hiển nhiên là hối hận không thôi.
Bất quá, kẻ này cũng thật không biết nhẫn nại. Chân tướng sự việc chỉ vừa mới bị phanh phui, còn chưa rõ ý tứ của Hoàng thượng thế nào. Hắn trước không lo lắng cho thân muội lại có thời gian chạy tới chỗ nàng. Xem ra tình hình trong triều cũng không quá căng thẳng. Nàng cũng không cần tự mình từ chỗ hắn dò ra cái gì, vậy nên cũng không có hứng thú gặp mặt.
Lại qua mấy ngày, Tử Chiêu vẫn luôn ở trong phủ, ngoại trừ sương phòng thì nàng cũng không buồn bước chân ra ngoài. Chí ít tin tức vẫn được người của Hồng Vân sơn mang tới nên dù chỉ ở một chỗ, Tử Chiêu cũng có thể nắm rõ được tình hình.
Hoàng thượng, vậy mà có thể đưa ra một đạo chiếu chỉ. Đối với những thiên kim con nhà quan lại có dính dáng tới chuyện hạ độc, ba năm sau tuổi cập kê tuyệt đối không được xuất giá, lại càng không được phép nhập cung. Quyền hành trong tay gia phụ cũng bị thu lại tới hơn nửa, chuyển giao cho người khác. Đa phần là bị giáng chức, tịch thu gia sản, đuổi ra khỏi Kinh thành.
Mà nữ tử tới tuổi cập kê phải ở vậy ba năm mới được phép gả đi, đối với người ở thời đại này, chính là lỡ dở.
Tử Chiêu không khỏi tiếp tục nhìn trời, qua chuyện của nàng, Hoàng thượng nắm lấy cái cớ, hết sức quang minh chính đại mở ra một cuộc đại thanh trừng không đổ máu.
Trong lòng lộp bộp vài tiếng, đám thiên kim kia có gan to bằng trời cũng không dám cấu kết với nhau hạ độc một kẻ có thân phận đặc thù như Lạc Vân.
Năm xưa, nàng ta cũng chỉ là một thiếu nữ ngoại bang, vậy mà vẫn có thể an an ổn ổn tồn tại trong cung cấm tới tận lúc này. Há có thể dễ dàng bị người ta hãm hại thê thảm như ngày hôm nay. Huống chi, càng trưởng thành, lại càng có thừa tâm cơ, đủ khiến cho người ta không thể tuỳ tiện động tới.
Mấy ngày an nhàn trong phủ, tâm tình cũng đã bình ổn trở lại. Tử Chiêu rất nhanh ngộ ra một chuyện, nàng quả thật là quá ngây thơ.
Đám người kia, rất có thể bị kẻ khác đứng đằng sau kích động, khiến cho bọn họ nhắm vào nàng. Từ đó dần dần dẫn dắt, manh nha ra một cái chủ ý, dụ bọn họ làm theo, giá hoạ cho nàng. Cuối cùng lại khiến cho sự thật bị phanh phui. Một cái cớ thật là hoàn hảo để vặt bớt vây cánh của những kẻ mà triều đình không thể kiểm soát.
Sau tất cả chuyện này, chỉ có Hoàng thất là được lợi.
Tử Chiêu mỉm cười, xuôi theo dòng suy nghĩ, chậm rãi nhớ lại.
Khắp thiên hạ này đều biết nàng rất được đế hậu quan tâm, sủng ái. Chính là nhờ Hoàng thượng thiên vị nàng.
Ai ai cũng đồn đoán, nàng rất có thể sẽ chiếm được ngôi vị Thái tử phi. Chính là nhờ Hoàng hậu đích thân hạ lệnh để nàng lưu lại trong cung Duyên Khánh. Nhờ Yến Lân đối xử với nàng vô cùng đặc biệt.
Từng người, từng người thay nhau ưu ái nàng. Cuối cùng cũng cho ra được kết cục như hôm nay.
Ý cười trên môi càng lúc càng sâu đậm. Nàng, Mục gia nàng, bao nhiêu năm rồi, vẫn chỉ là một quân tốt, tuỳ ý để cho Hoàng thượng sắp đặt.
Trong lòng không nhịn được tự giễu: “Tổ tông của ta, rốt cuộc năm xưa Tiên Hoàng đã làm gì? Lại có thể đổi lấy ba đời Mục gia ta không thể thoát khỏi hồ nước đục này. Máu thịt của ta, sao lại phải đổ xuống cho bọn chúng, sao phải đổ xuống vì hoàng quyền? Bọn chúng chẳng mất gì, ta lại mất tất cả“.
Hạ nhân trong phủ đột nhiên thấy chủ tử đứng chôn chân một chỗ giữa sân, ngẩng đầu nhìn trời thật lâu sau đó lại mỉm cười.
Dường như đã ngộ ra chuyện gì đó, vừa nhấc chân rời đi, ánh mắt lập tức thay đổi, không còn trong trẻo như lúc ban đầu. Như thể, nàng đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Bóng lưng biến mất sau bậc thềm, cánh cửa sương phòng cũng khép lại. Lập tức biến thành nơi hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Mắt lạnh như sương, cánh môi khẽ mở, ra lệnh vào hư không: “Ngày mai ta sẽ tiến cung, nói Mai Cơ chuẩn bị một chút“.
Đáp lại nàng chỉ có tĩnh lặng, nhưng mà cái tĩnh lặng này, đối với nàng lại không giống với cái tĩnh lặng trong mắt kẻ tầm thường.
Trong góc tối, ám vệ nhận mệnh rời đi, thần không biết, quỷ không hay.