Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 78: Chương 78: Trên pháp trường hành quyết




Chưa tới hai ngày sau, một đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, Mục tiểu thư phạm phải tội tày trời, âm mưu sát hại quận chúa Triệu quốc, đem lòng phản nghịch, trước mặt Hoàng thượng còn mở miệng buông ra những lời đại bất kính. Những tội này đều đáng tru di tam tộc, nhưng xét thấy Mục gia có công bình ổn Thuần quân, đẩy lui giặc Khương nên toàn bộ tội danh chỉ tính lên đầu một mình Mục tiểu thư mà thôi.

Bất quá, ngày nàng bị đưa lên pháp trường lại là tới nửa tháng sau. Tử Chiêu có chút không hiểu. Theo lẽ thường tình, không tới ba thì cũng là năm ngày tới, nàng sẽ bị đem đi xử trảm. Sao lại phải kéo dài tới tận nửa tháng. Hoàng thượng rốt cuộc là còn suy tính chuyện gì?

Ở bên trong đại lao, nàng có nghĩ thế nào cũng không thể lý giải chuyện này. Muốn nàng đợi nửa tháng, thực ra cũng không phải chuyện gì khó khăn. Trước mắt chỉ có thể áng binh bất động, nắm bắt tình hình chặt chẽ mới không xảy ra sai sót.

Nửa tháng trôi qua như gió thổi, Tử Chiêu tuy ở trong đại lao nhưng mọi tin tức đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vạch ra từng đường tiến công và rút lui cho Mục gia quân, còn sắp đặt mạng lưới dày đặc trong Kinh thành, từng đường đi nước bước đều đã chu toàn cẩn thận.

Một đêm trước ngày hành quyết, Tử Chiêu nhận được mật thư, nàng chỉ đơn giản nghĩ đó là tin tức Hồng Vân Sơn luân phiên đưa tới. Vừa giở ra quả nhiên là tin báo lại tình hình ở Thanh Quan. Đối với bách tính nơi này mà nói thì tồn vong của Thanh Quan đều có liên quan mật thiết tới người Mục gia.

Đầu tiên, có Mục Tử Hàm đem quân đóng tại địa phương này, qua mấy năm bảo hộ chặt chẽ, khiến cho bách tính an tâm lập nghiệp. Nói là đóng quân nhưng lại không hề đòi hỏi nhu yếu phẩm từ trong thành mà ngược lại, Tử Hàm cùng các binh sĩ đời sống gắn liền với dân chúng, cùng làm cùng hưởng.

Quân hưởng xưa nay đều là lấy từ dân, mà hắn lại tạo ra tiền lệ trước nay chưa từng có. Được, là được lòng dân nhưng khó tránh khỏi khiến người ta kiêng kỵ. Đạo lý này không phải hắn không hiểu. Nhưng Tử Hàm tin tưởng Yến Lân cùng Hoàng thượng thấu hiểu được lòng hắn trong sạch, vĩnh viễn sẽ không có ý đồ trước giang sơn. Bất quá, chuyện này chỉ có một mình hắn có niềm tin như vậy.

Sau này, Thanh Quan bị Thuần Vương vây hãm, lại xuất hiện một nghĩa đệ của Mục Tử Hàm, toàn thân trường bào hắc sắc, trong tay là lưỡi rìu to lớn hơn cả người hắn. Vậy mà vô cùng nổi bật, tạo nên kỳ tích tắm máu một phương.

Cùng thời điểm đó, còn có Mục tiểu thư bặt vô âm tín ba năm trời. Hiển nhiên ai cũng nghĩ nàng đã chết. Nhưng người vừa trở lại đã tự mình dẫn theo toàn bộ người già cùng trẻ nhỏ trong thành lên núi lánh nạn. Một đường bảo hộ chặt chẽ tới nỗi, dù là đối đầu trước sơn tặc cũng không hề nao núng. Ngược lại, không biết nàng dùng cách gì, thỏa thuận cùng đám sơn tặc kia, cư nhiên lập nên một phòng tuyến trên núi. Còn nói nếu như cổng thành Thanh Quan bị phá, Thuần Vương ít nhất cũng phải mất ba ngày mới có thể chọc thủng phòng tuyến này mới có thể đánh lên thành trấn kế tiếp. Tới lúc đó quân tri viện của triều đình cũng tới, tuyệt đối không để cho Thuần Vương chà đạp bách tính, không để cho hắn tiếp tục giày xéo thêm một tấc đất nào.

Một nhà như vậy, hỏi làm sao lại không đổi lấy được lòng dân?

Câu chuyện về bọn họ sớm đã được lưu truyền, không chỉ riêng dân chúng Thanh Quan, mà toàn bộ bách tính Đại Minh, đều coi Mục gia là thần hộ vệ. Thậm chí, bọn họ còn dạy cho con cháu rằng phải biết ơn công sức cùng máu thịt mà người Mục gia đã đổ xuống để đổi lấy một Đại Minh thái bình. Chuyện này, tuyệt đối, tuyệt đối là cấm kỵ. Bởi lẽ, toàn bộ Đại Minh, chỉ có thể một lòng hướng về Yến thị mà thôi.

Mục gia đã phạm phải điều cấm kỵ. Chẳng bao lâu thì từng người, từng người đều ngã xuống. Tin báo tử của Mục tướng quân và Lãnh Thiên Diệt liên tiếp vang lên, đổi lại tiếc thương, ai oán. Đây cũng là lý do vì sao bách tính lại vô cùng ưu ái Mục tiểu thư. Nhưng đến cuối cùng, người được cho là hậu duệ còn lại của Mục gia là Mục tiểu thư lại phạm phải tội lỗi không thể dung thứ. Sau nửa tháng chính là ngày chết của nàng.

Toàn bộ Thanh Quan tràn ngập tiếng khóc than, khắp nơi trong thành trắng xóa một màu. Mọi người đều nói, Mục gia làm gì còn ai, giờ chết cả rồi, ai để tang cho bọn họ. Chi bằng để bách tính thay gia quyến để tang, tiễn một nhà huynh muội Mục gia đoạn cuối cùng.

Tử Chiêu ngẩn người, ngước mắt qua song sắt nhìn ra bên ngoài. Nàng tưởng tượng, khắp mọi nẻo đường ở Thanh Quan đều treo lên khăn tang ảm đạm. Bọn họ làm như vậy giống như là biểu tình, liệu có bị quan binh đàn áp hay không? Trong thư lại không hề nhắc tới. Lúc này, chẳng ai có thể trả lời cho câu hỏi của nàng, chỉ có thể tùy ý để cho dòng suy nghĩ này miên man trôi đi.

Ưu phiền nén lại trong một tiếng thở dài, Tử Chiêu xoay người, đem tin tức hoá ra tro trước ánh nến lay động.

Lúc này, nàng mới để ý một chuyện. Tin tức mang tới hôm nay được cất trong một ống tre. Vốn dĩ mỗi lần nhận thư đều là tuyệt mật, trước nay không sử dụng hình thức dễ gây chú ý như thế này. Đem ống tre kiểm tra một lượt, Tử Chiêu phát hiện còn một bức thư mỏng được cuộn tròn theo thân ống, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.

Đem thư nhẹ nhàng kéo ra mới biết, đây vốn không phải một bức thư, mà là một bức họa.

Trong tranh hiện lên gương mặt tiểu hài tươi cười, hai mắt thuần khiết có thần. Từng nét vẽ như đánh vào tâm can, dung mạo này vốn không khó để nhận ra. Đây chính là Tử Chiêu lúc còn nhỏ. Nàng cẩn thận nâng niu, đưa tay chạm lên từng đường nét trên bức họa, giống như chạm vào chính bản thân mình khi đó. Không hiểu vì sao lại nuối tiếc.

Có lẽ là tiếc cho phận nữ hài ngắn ngủi, tiểu hài tươi cười vô tư trong bức họa sớm đã chết từ lâu, chính là từ cái đêm Mục gia lụi tàn.

Giống như là tự an ủi chính mình, Tử Chiêu cẩn thận đem bức họa cất vào trong ngực áo. Ngày mai nàng sẽ mang theo thứ này lên pháp trường, cũng coi như là tự tay đưa tiễn chính bản thân nàng.

Thời điểm từ đại lao bước ra, Mục Tử Chiêu không hề giống với bất kỳ một phạm nhân một nào từ trước tới nay. Y phục chỉnh tề, cổ áo thêu lên những đám mây bằng chỉ bạc. Váy dài trắng tuyết càng tôn lên một đầu tóc đen như mây.

Một tay tự thân vén rèm kiệu bước xuống, lần này đã không còn khăn lụa che mặt, từng cử chỉ cùng dáng vẻ của nàng chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả, ngọc diện chi tư.

Là phạm nhân, vậy mà còn được ngồi kiệu ra tới pháp trường, hai tay không trói. Tư thái lại càng không ti không ngạo, sống lưng thẳng tắp một đường giống như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Tới lúc này, chúng nhân mới có cơ hội chân chính tận mắt nhìn thấy dung nhan của Mục tiểu thư. Rèm mi dài cong vút khẽ lay động, giữa mày nhẹ điểm một nét khinh sầu, hai gò má vì tiết trời se lạnh trở nên ửng hồng, khí sắc sáng trong tựa như trăng thu, thần thanh cốt tú. Diện mạo này chính là khiến cho người ta loá mắt, bình tĩnh nhìn lại một lần nữa, chợt thấy thanh tân lộng lẫy. Tuy không đến mức khuynh quốc, nhưng khuynh thành thì không khó. Nghĩ tới đây, không ít người phải hít vào một ngụm khí.

Chỉ duy có một điểm bất đồng, chính là đôi mắt kia, phá lệ lạnh như băng.

Ánh mắt của Hình bộ thượng thư trân trân nhìn vào dáng vẻ của Mục tiểu thư, nàng không cần người nào áp giải, từng bước vững vàng tiến lên đoạn đầu đài.

Đột nhiên, ông ta nghĩ tới một chuyện, rằng nàng vốn không bị huỷ dung. Chỉ vì mang theo dung mạo tuyệt sắc kia, dễ khiến người ta đố kỵ, một thân nữ tử không người che chở, vì để bảo vệ bản thân nên mới phải ngụy trang, làm ra một vết bỏng. Bằng không, chỉ bằng một lọ thuốc, làm sao trong thời gian ngắn có thể khiến cho gương mặt kia không còn sót lại chút tì vết nào. Bất quá, dù nàng có đề phòng tới đâu, vẫn chỉ là một nữ tử yếu đuối, đứng trước lợi ích của kẻ quyền thế, sao có thể tự bảo vệ mình chu toàn.

Tào Nhậm vốn là lực bất tòng tâm, ông cuối cùng cũng không tìm ra manh mối gì. Chỉ có thể thở dài, tiếc thay cho một kiếp người, hồng nhan bạc phận.

Tử Chiêu không chịu quỳ gối, thẳng người đứng giữa pháp trường nghe quan giám trảm đọc chiếu tuyên tội, một chút cảm xúc cũng không buồn xuất ra, chỉ đơn giản là lẳng lặng đứng một chỗ. Dáng vẻ này rơi vào trong mắt dân chúng lại là tiếc thương vô hạn. Tiếng khóc than ai oán ngập trời nhưng chỉ có thê lương, cũng không ai mở miệng một câu nói đỡ.

Trong mắt của bách tính, tội danh đáng bị tru di lại chỉ tính lên một mình nàng đã là quá khoan hồng, tầng lớp thấp cổ bé họng như bọn họ không dám công khai dị nghị. Chỉ có thể khóc thương cho nàng.

Bỗng chốc, bầu trời tràn ngập thiên đăng. Dân chúng Kinh thành cùng nhau đốt đèn đưa tiễn.

Giống như cái ngày xử trảm Thuần Vương, Hoàng thượng lúc này cũng nhìn nàng, hiền hoà hỏi: “Chiêu nhi, ngươi còn di nguyện gì? Chỉ cần có thể, trẫm nhất định thay ngươi hoàn thành“.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu như hôm nay nàng mà thật sự chết thì di nguyện lớn nhất chỉ là có thể tìm được mẫu tử Tiêu Thanh cùng Duẫn nhi, đảm bảo bọn họ bình an. Nhưng mà, tìm ra bọn họ, để chu toàn, ngàn vạn lần không nên là triều đình, càng không nên là thế lực của đám quyền thần kia.

Tử Chiêu nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn một trời thiên đăng. Kỳ lạ thay, vậy mà có thể nhìn thấy thiên đăng giữa ban ngày.

Lúc nàng quay đầu trở lại, ánh mắt đột nhiên mang theo một thứ uy áp khó diễn tả. Không nhanh không chậm mở miệng, nhưng mà không phải là đáp lại thịnh tình của Hoàng thượng, mà là hỏi ngược: “Người nhìn một trời thiên đăng trên đầu, có đẹp không?“.

Hoàng thượng không đoán ra Tử Chiêu có ý tứ gì, chỉ bình thản đáp một tiếng: “Đẹp“.

Ý cười trên môi thiếu nữ càng sâu, từ tốn lắc đầu: “Trong mắt Chiêu nhi, vĩnh viễn không có cảnh tượng nào đẹp kinh diễm, tráng lệ bằng cảnh tượng tám vạn Thuần quân thắp lửa, tạo nên dải ngân hà tinh quang, sáng rực Thanh Sơn. Ngày ta mất đi thân thích, ngày ta đánh mất chính mình“.

Một lời nói ra, đổi lại biết bao đau lòng, mọi ánh mắt chiếu trên người nàng đều là xót xa. Có phụ nhân ôm mặt khóc nức nở, có nam tử hán vành mắt đỏ hoe nhìn trời, có lão nhân cúi mặt bi ai. Dù là ai, cũng cảm thấy như bị kim đâm trong lòng, đau đớn khó chịu.

Trước mặt Hoàng thượng lúc này, bày ra tư thái từ tốn mà lãnh liệt. Đứng trước thời khắc sinh tử, nàng dù một tia dao động cũng không có. Nếu đổi lại là một người khác bị ban chết, không phải là khóc nháo xin tha thì cũng là oán hận chửi rủa. Nhưng Tử Chiêu từ đầu tới cuối lại không có một chút biểu hiện nào. Mọi thứ đều trôi qua nhẹ tựa lông hồng, càng khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.

Dường như nữ tử này không hề sợ chết. Nói đúng hơn, nàng không thể chết.

Đột nhiên bàn tay khẽ động, từ trong ngực áo lấy ra một bức hoạ, chăm chú ngắm nhìn. Đầu cũng không buồn ngẩng lên, cứ như vậy tiếp tục nói: “Thực ra thời điểm Thuần Vương chia quân đánh tới Bạch thành năm đó, không phải là không có ai phát giác ra hành tung của hắn“. Nói rồi, ánh mắt xám như tro tàn quét ngang một hàng quan viên trước mắt. Ánh mắt này, khiến cho người ta không dám đối diện.

Nàng chỉ mỉm cười, một lần nữa hướng Hoàng thượng nói tiếp: “Tin tức vốn đã tới Kinh thành, không biết là bị cho qua hay là bị người ta giấu nhẹm đi. Hại ta nhà tan cửa nát, lưu lạc suốt ba năm“. Lời này chân chính là oán hận.

Án Thuần Vương đã sớm khép lại, những kẻ có tên cũng đã được định tội. Nhưng Tử Chiêu cảm thấy chưa đủ. Nếu như thật sự đã dẹp yên, vậy cớ sao vẫn còn có người muốn thôn tính Mục gia. Vài con cá vẫn có thể lọt lưới, nàng làm sao lại dễ dàng để yên.

Hôm nay, Tử Chiêu muốn một lần nữa đại khai sát giới, chém chết một lượt đám quan viên hủ bại. Không cần biết là ai, bọn chúng kẻ nào cũng dùng ánh mắt tính kế với nàng. Làm sao có thể cho qua.

Sát ý nổi lên không che giấu, một phạm nhân đầu sắp lìa khỏi cổ, còn có thể làm ra cái gì. Không ít kẻ âm thầm giương lên nụ cười nham hiểm.

Lúc này, mọi thứ đã an bài, chỉ cần một tín hiệu của nàng, pháp trường này lập tức đảo lộn, Tử Chiêu rất nhanh có thể dùng một rìu chém bay vài cái đầu. Chung quy cũng chỉ cần một ý niệm của nàng mà thôi, ngày hôm nay sẽ trở thành thời khắc mà trên dưới Đại Minh đều không thể nào quên.

Khóe miệng cười như có như không bỗng chốc trở nên cứng đờ. Ánh mắt vẫn rơi trên bức họa, trong lòng khẽ run rẩy, Tử Chiêu phát giác ra một chuyện mà đáng lẽ từ đêm qua nàng phải sớm nghĩ tới. Dáng vẻ lúc nhỏ này của nàng vô cùng chân thật, giống như là được rút ra từ ký ức mà họa nên, rốt cuộc là ai vẽ?

Thời điểm này, những người từng gần gũi với nàng lúc nhỏ đều chết cả rồi, vậy thì là ai?

Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ này, nàng đứng nguyên một chỗ, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

Chẳng biết đã qua bao lâu, quan giám trảm đã có động thái muốn hành hình. Tử Chiêu hừ lạnh, đợi nàng giải quyết xong bọn chúng, nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra câu trả lời.

Vừa lúc nàng chuẩn bị ra hiệu, đột nhiên bên ngoài pháp trường trở nên phi thường ầm ĩ. Mày liễu khẽ nhíu, oanh động này không nhỏ, rõ ràng có người muốn xông vào đây, nàng lại chưa ra hiệu, không biết là tình thế gì.

Toàn trường kinh ngạc, nhìn một thân Tam hoàng tử mặt mày nghiêm nghị thúc ngựa như điên xông thẳng vào. Biểu hiện này vốn là chưa từng có ở hắn.

Mặc kệ việc mang theo binh khí, cưỡi ngựa xông lên làm gián đoạn pháp trường là đại kỵ. Yến Bạch chĩa thẳng trường thương về đám quân sĩ đang ngăn cản hắn. Dùng sức mạnh trước đây chưa từng hiển lộ, một đường ra tay, đơn thương đối nghịch, vậy mà rất nhanh đã thành công tiến lên, thân hình cao lớn đứng chắn trước Tử Chiêu. Hành động này, rõ ràng là cướp pháp trường.

“Phụ hoàng, xin đợi một chút. Chúng nhi thần cùng Hoàng huynh có thể minh oan cho Tử Chiêu“.

Lời này nói ra thật kinh tâm động phách, toàn trường im bặt hít vào một ngụm khí, đến cả Tử Chiêu cũng bị dọa cho sắc mặt đại biến.

Vài kẻ đã sớm nóng nảy, không đợi Hoàng thượng nói gì, một bước tiến lên hăm dọa: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Hành vi của Tam hoàng tử hôm nay ở trước mặt Thánh thượng chính là đại nghịch& bất đạo. Ai cũng biết giao tình giữa người và Mục tiểu thư rất tốt, nhưng tội trạng đã quá rõ ràng, sao còn có thể lật lại. Đây chính là nói phán quyết của Hoàng thượng không anh minh?“.

Không phải lúc nào, đế vương cũng xuất hiện ở Ngọ Môn quan. Nhưng hai lần thi hành án gần đây, một là xử trảm Thuần Vương, hai chính là ngày hôm nay, lại đều có sự hiện diện của Hoàng thượng. Có thể hiểu rằng, lúc này, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót. Chuyện diễn biến tới nước này, đã là không thể tha thứ, càng không thể vãn hồi.

“Phụ hoàng, không thể để tiểu nhân che mắt. Hoàng huynh đã tìm ra hung thủ thật sự, hiện tại đang trên đường áp giải tới đây. Xin người, không thể giết nhầm nàng“. Yến Bạch khẩn trương, nhưng đáp lại hắn lại là yên lặng. Đế vương còn chưa mở miệng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng đánh giá.

Quan viên trong triều thấy còn cơ hội, lập tức tiếp tục tiến lên can gián.

Nhưng ngược lại, dân chúng như vỡ oà trước tin tức này, không ai bảo ai, nhất loạt cùng dập đầu quỳ gối, đồng loạt khẩn thiết van xin: “Xin Hoàng thượng khai ân, cho tiểu thư cơ hội minh oan. Xin Hoàng thượng khai ân“.

Tới cả Triệu Anh ở bên cạnh cũng không nhịn được, chắp tay quỳ gối, hướng Hoàng thượng cầu tình: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu đã tìm ra hung thủ đứng sau. Triệu Anh cũng không muốn giết nhầm người tốt. Cúi xin Hoàng thượng khai ân, cho nàng ta cơ hội minh oan, cũng là cho Triệu quốc chúng ra một cái công đạo“.

Trước tình cảnh này, thế cục đã quá rõ ràng. Đám quan lại cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Hoàng thượng chiếu tới, như chịu đựng một cỗ uy áp đáng sợ, không thể ngẩng đầu.

Tử Chiêu bần thần, nàng tốn công sắp đặt bố trí, như vậy mà lại được minh oan? Nhìn trân trân vào bóng lưng mạnh mẽ của Yến Bạch, không nhịn được thở dài. Chuyện này hệ trọng, lại trái với lập trường cùng địa vị của hắn nên một chút phong thanh nàng cũng không để lộ ra cho Yến Bạch biết. Chỉ là không ngờ, vừa không để ý tới, hắn lại có thể giúp nàng minh oan.

Có một bằng hữu tốt như hắn, Tử Chiêu thật muốn dở khóc dở cười.

Bất quá, chuyện tới nước này, tin tức ở Kinh thành đã sớm bị nàng phong toả. Bên ngoài kia, Mục gia quân vây kín. Như tên đã lên cung, chỉ chờ nàng bắn đi mà thôi. Mà Tử Chiêu, vốn không định thu lại mũi tên này.

Nàng nhếch miệng, vô thanh vô tức ra dấu. Từng cột pháo hiệu tứ phía lập tức nổ vang khiến cho lòng người rúng động. Kỵ binh lập tức dàn trận kín kẽ, tập trung bảo hộ cho Hoàng thượng, gióng lên hồi chuông cảnh giác tứ bề, sẵn sàng nghênh địch. Yến Bạch quay đầu, chỉ thấy tiếu nhan nở rộ khác thường, khiến cho lòng hắn cũng kinh hãi. Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Nhưng chẳng qua bao lâu, nụ cười trên môi Tử Chiêu tắt ngấm. Bởi vì, sau khi pháo hiệu vang lên, một chút động tĩnh gì cũng không có. Sự dàn xếp của nàng, tuyệt đối không thể có sai sót. Vậy thì, đây là chuyện gì?

Tình thế liên tiếp biến ảo khiến cho Tử Chiêu trở tay không kịp. Trong lòng lộp bộp, tức giận tới phát run. Hồi lâu không có động tĩnh, tới cuối cùng, ở cách đó không xa, một cột pháo hiệu màu đen cũng được bắn ra, tín hiệu cùng màu sắc này đã được nàng quy định rõ. Đây là biểu thị cho cái gì. Là hành sự bất thành, tất cả lập tức rút lui.

Nắm tay siết chặt thành quyền, nàng núp ở sau lưng Yến Bạch, che dấu đi thần sắc dị thường: “Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?“.

Yến Bạch rõ ràng nghe được lời nàng tự vấn, hai người âm thầm trao đổi: “Ta không biết ngươi tính kế cái gì? Nhưng tình thế trước mắt vẫn là thuận theo mới có thể toàn mạng“.

“Toàn mạng? Mạng của ta sớm bị các người tuỳ ý nhấc lên đặt xuống. Có cái gì mà toàn mạng?“.

“Đừng cố chấp. Chúng ta hôm nay hoàn toàn có thể minh oan cho ngươi“.

Lời vừa dứt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một đạo thân ảnh cưỡi trên lưng Tử Vân, tách một đường phi thẳng lên pháp trường. Theo sát phía sau hắn, ngoài đám thuộc hạ đang lôi kéo hai nữ tử, còn có một thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt sáng trong, tĩnh lặng như hồ nước.

Hắn lớn lên không ít, nhưng Tử Chiêu ngay lập tức có thể nhận ra, thiếu niên này là Yến Kỳ.

Còn thân ảnh cao lớn dẫn đầu, có thể tuỳ ý điều khiển Tử Vân, chỉ có một mình Yến Lân. Con ngựa này với Ô Vân có chút giống nhau, đều chỉ nhận chủ một lần, còn khác ở chỗ là tính tình ôn hoà hơn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.