Trạch quỷ 10
“Đừng à, sao lại đừng? Đây không phải là pháp trận ông dùng để cầu phúc cho đại thiếu gia sao? Nói gì ấy nhỉ... Bách quỷ bất xâm, kim cương bất hoại?” Lệ Nam cười đứng ở bên cạnh Ngôn Hành Yến, ai cũng có thể thấy rõ được vẻ bỡn cợt trong mắt hắn, rõ ràng chính là cái vẻ đang xem trò hề.
Hiện tại lão đạo sĩ đã chẳng nghe vào cái gì nữa, lão trừng cái gương bát quái trong tay Ngôn Hành Yến muốn rách cả mí mắt, môi dầy khuất sau chòm râu mấp ma mấp máy lẩm bẩm xong rồi xong rồi, sau đó lão oán hận giương mắt lườm Ngôn Hành Yến, trong đôi mắt nhăn nheo ấy,
tất cả đều là sự trả thù độc ác và đồng quy vu tận.
Ngôn Hành Yến chẳng học được bao nhiêu lời lẽ nghiêm túc nhưng bằng đó năm đi theo người nhà cũng đã gặp được rất nhiều người, kẻ giống như lão đạo sĩ ở hiện đại cũng chẳng thiếu, tiếc mạng lại yêu tiền, không có đạo đức cũng không biết điểm dừng.
Cô Thi trong lòng có quỷ thấy tình thế vượt ra khỏi tầm kiểm soát đương nhiên là ngồi không yên, cô ta thầm mắng trong lòng cả lò nhà Trương Diệc Minh và Lý Huy Ân một lần, vẻ mặt bên ngoài lại chỉ lo âu cắn cắn môi, do dự chen miệng nói: “Bác sĩ Trương, anh đang nói gì thế?”
Lệ Nam mỉm cười lịch thiệp, chấp nhận lời nói của cô Thi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đại thiếu gia, “Tôi nói là thầy Lý chỉ dùng trận pháp đạo sĩ kia định dùng cho đại thiếu gia lên chính lão thôi, việc gì mà đạo sĩ phải nhớn nhác như vậy.”
Đại thiếu gia đúng là đui mù không biết nhìn người, lại vô cùng tin cậy người bên cạnh nhưng anh ta cũng đâu phải là kẻ ngu thật sự, dù Lệ Nam không giải thích anh ta cũng nhận thấy phản ứng kì quặc của đạo sĩ.
Thấy đại thiếu gia có vẻ nghi ngờ cô Thi quyết định thật nhanh, lật lọng nói: “Đạo trưởng, tôi thấy ngài một thân chính khí, lại có bản lĩnh nên mới bỏ ra nhiều tiền như vậy mời này về trừ tà cho thiếu gia nhà tôi, bây giờ là tình huống gì, ngài có thể giải thích chút không?”
Với sức phán đoán cùng tâm cơ này, lại chiếm thêm ưu thế với thân phận thanh mai trúc mã, Lệ Nam bỗng nhiên cảm thấy đại thiếu gia thua cũng không oan.
“Tình huống gì?” Đạo sĩ bỗng nhiên chộp lấy một lá bùa đặt trên mặt bàn, một tay thành quyết, nhìn có vẻ định dằn mặt bác sĩ Trương trông có vẻ dễ bắt nạt. Lệ Nam nhanh tay nhanh mắt lui về sau hai bước, tay Ngôn Hành Yến cũng đã che phía trước hắn, Phong Ly cũng bảo vệ chủ nhảy lên người lão đạo sĩ meo meo gắng sức túm lấy da đầu của lão.
Năm ngón tay mảnh dài của Ngôn Hành Yến tóm chặt lấy cổ tay lão đạo sĩ, lại dùng sức bẻ một cái, cùng lúc đó chân Ngôn Hành Yến cũng dùng sức đạp một cú lên đầu gối của lão.
Chớp mắt lão đạo sĩ như một con heo chờ bị làm thịt, lão kêu thảm một tiếng lại bị Ngôn Hành Yến dùng đầu gối đè lên lưng, ấn chặt trên mặt đất. Tờ giấy vàng được dùng làm bùa nổ lúc này đã trở thành bùa tê liệt khiến tay lão ta tê thành cái móng gà.
“Tôi có cách phá giải.” Ngôn Hành Yến cúi người xuống nói một cách lạnh lùng, “Nhưng có vẻ ông không biết thức thời rồi.“. Ngôn Tình Xuyên Không
“...” Lão đạo sĩ nghe vậy tức khắc không giãy dụa nữa, lão kêu lên như được đại xá: “Mày có cách phá giải sát trận trên gương bát quái?”
Ngôn Hành Yến lạnh nhạt nhíu mày, sau đó y giương mắt nhìn về phía Lệ Nam, người sau lập tức hiểu ý cao giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là tà thuật gì, vì sao ông phải hại đại thiếu gia?”
“Chuyện này không liên quan đến tao! Có kẻ ép buộc tao dùng sát trận trên gương bát quái để đưa đại thiếu gia vào chỗ chết! Sát trận này sẽ khiến người ta chết dần chết mòn trong vòng một tháng vì kiệt sức, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng đó là bệnh nặng.” Lão đạo sĩ cũng là một vị ảnh đế, trở mặt nhanh như thời tiết. Ngôn Hành Yến vừa buông tay lão liền bắt đầu gào khóc, “Bọn họ dùng tính mạng người nha để uy hiếp tao, tao cũng không còn cách nào khác, thương thay cho mẹ già 80 cùng với đứa con nhỏ của tao, tao không thể để cho cái nhà này tuyệt hậu được!”
Đại thiếu gia nghe đạo sĩ kia thật sự không có ý tốt, lại liên tưởng đến những thứ đồ trang trí trong phòng đã phải bỏ giá cao để mua bỗng chốc lạnh cả người. Ban đầu đại thiếu gia cũng nghĩ mình bị ốm, sau đó liên tiếp gặp phải ác mộng thất thường mới tìm người đến trừ tà đuổi quỷ, bây giờ anh ta mới biết trình tự hoàn toàn tương phản. Hẳn là trước đó anh ta đã chọc phải kẻ tiểu nhân nên ngày ngày làm bạn với tà vật, cũng vì thế mà mới mơ mộng nhiều, ngày nào cũng thấy ma, mở mắt nhắm mắt đều là những cảnh tượng kinh khủng.
“Là ai giật dây ông?” Đại thiếu gia tức giận đến đỏ mặt, muốn xông lên túm áo chất vấn lão đạo sĩ lại bị cô Thi giả tạo đỡ lấy, ân cần nói đừng tức giận, nhất định phải chú ý thân thể.
Lòng dạ của người đàn bà này cũng được lắm. Lệ Nam thu tầm mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy dù lão đạo sĩ có chính miệng thừa nhận là do cô Thi làm thì đại thiếu gia cũng sẽ mù quáng tin tưởng là cô ta vị hãm hại.
Lão đạo sĩ vẫn chưa hết gian trá còn định giở thủ đoạn, gửi hy vọng vào việc hai người trẻ tuổi này không biết rõ toàn bộ nội tình, lão len lén liếc mắt nhìn Lệ Nam, “Không biết... Lúc người đó tới gặp tao đều che mặt, tao...”
“Thế à?” Lệ Nam ra hiệu cho Ngôn Hành Yến, Ngôn Hành Yến còn chưa kịp hiểu nghĩa là gì lão đạo sĩ đã hiểu trước, lão vội vã quay lại làm người: “Nhưng tao cũng thừa dịp cô ta rời đi chạy theo nhìn lén, là một người phụ nữ trẻ tuổi...” Lão đạo sĩ nhìn về phía phía cô Thi, ám chỉ hết sức rõ ràng nhưng cũng không nói thẳng.
Ngôn Hành Yến kiên nhẫn kém, huống chi trong giấc mộng này còn có thêm tính xấu của thầy Lý, y một cước đạp lão ngã nhào trên mặt đất rồi tiện tay chộp lấy một tấm bùa vàng, “Nếu không muốn nói vậy ông cũng đừng bao giờ nói nữa.”
“Là cô ta!” Lão đạo sĩ cuối cùng cũng cuống, lão chỉ vào cô Thi gào lên: “Chính là cô ta!”
Quả nhiên lão đạo sĩ nói “sói đến” thì đại thiếu gia lại không tin, anh ta giận giữ hét lên: “Nói bậy ba! Chết đến nơi rồi còn vọng tưởng ly gián người bên cạnh tôi. Trói lão lại rồi nhốt vào tầng ngầm, Tiểu Thi, gọi cảnh sát!”
Ngôn Hành Yến nhìn về phía Lệ Nam chờ ý của hắn, mèo trắng Phong Ly thì nhanh nhẹn chui vào trong lòng Lệ Nam, sợ lại bị ném cho người xa lạ.
Lệ Nam lặng lẽ không nói mà lui lại nửa bước, Ngôn Hành Yến trong nháy mắt buông tay ra giao lão đạo sĩ cho người ở khác, lão đạo sĩ túm chặt lấy ống quần của y, đến tận khi Ngôn Hành Yến đưa cái gương đã bị cào xước ra cho lão nhìn, “Lúc trước tôi đã phá rồi, sát trận vẫn chưa hoàn thành.”
Lão đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm nhưng nhận ra mình bị chơi xỏ, lão tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Sắc mặt cô Thi cực kém tiến lên trước nói một câu, “Trả mèo cho tôi.” Cô ta không nghĩ ra vì sao bác sĩ Trương và thầy Lý không đào sâu nữa, chỉ đơn giản như vậy đã giao lão đạo sĩ ra, đây không phải là cho cô ta cách thoát thân à?
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng mèo của cô... có vẻ không muốn đâu nhỉ?” Lệ Nam buồn cười nhìn tư thế “ta và áo sơ mi của ngươi cùng sống cùng chết” của Phong Ly. Cô Thi cau mày tự tay muốn cướp nhưng bế hai lần Phong Ly liều chết không chịu buông tay, còn phát ra tiếng thét chói tai như tiếng trẻ con gào khóc.
Đại thiếu gia vừa trải qua chuyện đạo sĩ hại người vẫn đang thần hồn nát thần tính, nghe thấy tiếng mèo kêu anh ta sợ hãi vô cùng, “Tiểu Thi, quên đi, mèo kia bị quỷ nước chiếm xác rồi, chắc khi ở cùng thầy Lý và bác sĩ Trương có dương khí mạnh nó mới thấy an tâm.”
“Vậy sao... thiếu gia, không phải anh không tin mấy chuyện này à?” Cô Thi mím mím môi, khuôn mặt đại thiếu gia đỏ lên vì tức, lúc này cô hầu gái bên cạnh dâng trà lên, anh ta cau mày nói: “Thật sự là những chuyện xảy ra gần đây quá kỳ quặc, không thể không tin...”
Cô Thi bất đắc dĩ nói: “Vậy phiền hai người trong thời gian này chăm sóc Tiểu Mị giúp tôi... Được rồi, thầy Lý, lúc trước anh còn khẳng định cái gì mà chủ nghĩa duy vật với đại thiếu gia? Rất quả quyết nói mấy chuyện ma quỷ chỉ là bịa đặt, sao hôm nay tôi thấy anh...”
“Từng đọc qua nên có chút hiểu biết.” Ngôn Hành Yến ngay cả đối phó với cô ta còn lười, “Tôi hiểu cả chủ nghĩa duy vật khách quan và chủ nghĩa duy tâm.”
“...” Hai chữ “duy vật” cô Thi còn biết chứ nhiều thêm một câu “khách quan” thì cô ta mông lung chẳng hiểu gì.
“Thầy Lý.” Đại thiếu gia bỗng nhiên gọi: “Tôi thấy anh dường như cũng rất am hiểu phương diện thuật pháp này? Lúc trước cũng không nói cho tôi biết, trong nhà có bí mật không tiện lộ ra ngoài sao?”
Ngay cả lí do cũng tìm xong luôn rồi, Ngôn Hành Yến đương nhiên thoải mái gật đầu, còn cảm ơn sự thấu hiểu của đại thiếu gia, đại thiếu gia lập tức nói: “Thầy có thể giúp tôi một việc được không? Tôi sẽ trả ơn gấp ba lương hiện tại.”
Đại thiếu gia thảm quá, cha mẹ đều mất, em ruột thì ngốc nghếch, bên cạnh là một đám người hung ác hung ác độc địa mơ ước tài sản của anh ta, ngoại trừ tiền thì chẳng có gì cả, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền. Ngôn Hành Yến mỉm cười tiếp nhận bình thủy tinh Lệ Nam đưa tới, y lắc lắc mấy con hạc giấy trong đó, “Vừa lúc, tôi cũng có chuyện tìm anh... Thiếu gia, không thì chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Nhìn Ngôn Hành Yến đi theo đại thiếu gia vào phòng chuẩn bị gây sự quấy rối Lệ Nam nghĩ ngược lại không có việc gì, không thì đến ký túc xá của thầy Lý khởi động hai vòng cũng được. Hắn đặt Phong Ly trong hình dạng mèo lên đầu vai chuẩn bị xách va ly lên chạy, nhưng lúc này cô Thi lại xuất hiện lần nữa, vẻ mặt rất kém, nhìn là biết đến hỏi tội.
“Trương Diệc Minh!” Cô Thi sao còn không nhìn ra bác sĩ Trương đã sinh lòng dạ khác với họ, nhưng e ngại đại thiếu gia tin tưởng nên vẫn chưa vạch mặt, “Tôi không nghĩ ra vì sao anh lại như vậy, muốn đối nghịch với tôi à?”
“Cô cứ coi như lương tâm của tôi bỗng nhiên trỗi dậy được chưa?” Lệ Nam mỉm cười nói, Phong Ly nhân cơ hội liếm liếm cằm hắn, Lệ Nam nhìn sang chỉ thấy trên khuôn mặt nho nhỏ của Phong Ly có một dấu chấm hỏi thật to, hắn thân mật vuốt ve lỗ tai của nó, khẽ nói: “Để lát nữa tao nói cho mày biết.”
Mèo trắng vẫn luôn thân thiết với mỗi mình nay lại gần gũi với kẻ địch, mối hận cướp mèo trào lên khiến mắt cô Thi cũng đỏ vì tức giận, “Trương Diệc Minh, anh không sợ ảnh chụp bị lưu truyền ra ngoài hả, anh không sợ trở thành con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đập chết à? Đến lúc đó anh còn mở phòng khám gì nữa? Tôi nhất định sẽ tống anh vào tù làm bạn với lão đạo sĩ!”
“Hộ cái!” Lệ Nam thờ ơ nhún vai, danh tiếng mà thôi, cũng có phải Lệ Nam hắn đâu, hơn nữa Trương Diệc Minh này kết thúc càng thảm hại hắn càng vui vẻ, chỉ hận đây không phải là hiện thực.
“Trương Diệc Minh, anh không sợ ảnh chụp bị lưu truyền ra ngoài hả, anh không sợ trở thành con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đập chết à?”
Lệ Nam hơi mất kiên nhẫn đổi tay xách va li đựng thuốc chữa bệnh, “Tôi nói rồi, cô cứ tùy ý.”
“Trương Diệc Minh, ngươi sẽ không sợ ảnh chụp lưu truyền ra đi, ngươi trở thành người người kêu đánh chuột chạy qua đường sao?” Chẳng biết tại sao cô Thi lại dùng cùng một vẻ mặt, cùng một giọng nói lặp lại lần nữa, Lệ Nam cho rằng chuyện quan trọng cô ta mới nói ba lần đang muốn trả lời “cô không thấy phiền à?” thì hắn bỗng nhiên nghĩ đến... Không phải là có gợi ý gì đó chứ?
Cũng như lúc trước không thể chữa chết tiểu thiếu gia, vai trò Trương Diệc Minh của hắn cũng tuyệt đối không thể vò đã mẻ lại sứt, không biết xấu hổ phản bội.
“...” Lệ Nam quyết định sau khi ra ngoài sẽ đánh cho Trạch quỷ một trận, tự mình mù mắt não tàn thì thôi đi, sao còn quăng một thanh niên vô tội còn chưa trưởng thành như hắn vào chỗ chết thế hả?
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa.” Lệ Nam ăn năn nói, mỗi chữ mỗi câu của hắn đều chứa đầy máu và nước mắt, “Xin cô ngàn lần vạn lần đừng làm như vậy.”
“Hừ.” Cô Thi đắc ý nói: “Coi như anh biết điều, còn có sần sau tôi không nói nhảm với anh nữa đâu, hôm nay đã tiêm cho thằng béo kia chưa? Chưa thì còn không mau đi đi!”