Vị Ương Trầm Phù

Chương 3: Chương 3: Hỗn Loạn




Mỗi khi nghĩ đến Hoàng thượng, ta lại nhớ cái đêm lạnh đầy gió đó. Ánh mắt của nam nhân, nhẹ nhàng như làn nước. Ta cố quên đi nhưng kỷ niệm cứ dồn dập mùa về.

Ánh trăng thấp thoáng đằng sau những cụm mây. Khoảng sân trước cung rộng thênh thang như thiên cung trên đó. Đám mây bay qua mặt trăng, ánh trăng sáng trong khoảnh khắc bị mờ đi. Chuyển động của thiên nhiên như theo một nhịp điệu thầm lặng.

Ta bỗng nhớ đến một điệu múa mình từng tập lúc nhỏ, một điệu nhảy mà Thích phi đã viết nhạc. Động tác rất thanh nhã, mỗi một cái phất tay, một một lần xoay eo đều thuần thục. Đó là điệu vũ mà Cao Tổ say mê, luôn được biểu diễn ở các buổi tiếp kiến trong cung. Vũ sư của ta từng tham gia trong vũ đoàn nên ta đã nhờ thầy dạy lại. Mặc dù không nắm hết nhưng ta vẫn có thể múa lại.

Ta cúi đầu nhớ lại từng động tác, dường như tiếng nhạc năm xưa đã trở lại, vang bên tai tôi. Ta bắt đầu phất cổ tay áo, di chuyển theo âm thanh của ký ức. Bộ quần áo cung nữ nặng nề, làm ta không thể múa uyển chuyển, trước đây trên người ta đâu có chúng. Điệu vũ này phải kết hợp với một váy trắng, tay rộng, eo thắt để có thể truyền tải hết từng cử động.

Múa hăng say đến nổi chiếc kẹp tóc rơi xuống. Làn gió thổi vào phòng, lướt qua cánh tay, thổi tung mái tóc của ta . Mấy con đom đóm thích thú bay xung quanh. Bóng ta xoay xoay trên sân, ta thấy rất vui, đắm mình vào cảm giác tự do, mơ màng đã 5 năm rồi không có.

Tiếng vỗ tay lớn làm ta đứng chôn chân tại chỗ. Váy áo và tóc vẫn bay trong gió, tâm trí rối loạn, mắt không nhìn rõ. Phải một lúc ta mới nhận ra âm thanh đó đến từ đâu.

Hoàng thượng đang bước nhanh đến phía ta, hào hứng như thể người thấy được món bảo bối hiếm có trên đời. Ta không biết có phải là vì điệu múa của mình hay không, nhưng mặt và tai tôi đã nóng bừng. Ta thấy xấu hổ, tim đập loạn nhịp, tay run run không chủ động được. Ta quỳ gối xuống chào người, nhưng người kéo ta dậy ngay bằng cả hai tay.

Ta nhìn sâu vào mắt người, ánh mắt như bị thu hút bởi tôi. Sâu thẳm trong tim, ta nghe thấy giọng nói thì thầm, dâng hiến cho người đi, rồi người sẽ giải thoát cho ngươi khỏi mọi rắc rối, ngươi sẽ được vinh hoa phú quý mà mơ cũng không thấy.

Ta cắn môi, một lần nữa quay đi “Bẩm hoàng thượng, Hoàng hậu đã ngủ. Người cũng nên nghỉ ngơi“.

Tiếng cười nén lại của người phà vào trán ta, người dùng những ngón tay dịu dàng mát lạnh, nâng cằm ta lên “Mời gọi ta đến rồi từ chối ta?”

Ta thu người lại và liếc nhìn người. Vậy ra người nghĩ về ta như vậy? “Nô tì không biết người nói gì?” Ta cúi đầu, cười nhẹ. Người không nói thêm, thở ra một tiếng rồi buông tay xuống, quay đi về cung. Ta vội gọi cung nữ đến cho người. Cả cung như bỗng chốc bận rộn trở lại.

“Nàng ở lại“. Người nói và không quay lại nhìn tôi, các cung nữ đã giúp người thay long bào ra. Ta biết người muốn nói ai, cho dù người quay lưng lại với ta.

Ta giúp người  lên giường, đắp chăn. Yên nhi đã ngủ ngon, không tiếng động nào làm nàng thức giấc. Hoàng thượng nhìn Yên nhi yêu thương, khẽ hôn lên trán nàng rồi quay sang ta.

Ta vội cúi gập đầu, không dám nhìn vào mắt người. Ta kéo rèm xuống và đến ngồi bên cạnh bàn. Lại một đêm không ngủ.

Kể từ ngày đó, lễ vật liên tục gởi đến Vị Ương cung. Lần nào ta cũng là người được gọi ra nhận. Các cung nữ không che dấu được sự ganh tị.

“Cái này đẹp quá, tỷ à. Coi kìa, trâm bằng vàng giống như của Hoàng hậu. Dây chuyền đính vàng. Trời ạ, nhìn nè...” Cẩm Mặc nói không ngừng khi muội ấy thấy các món lễ vật. Ta thở dài, không quan tâm tới chúng. Việc này quá khoa trương, sẽ chẳng tốt chút nào.

“Tỷ, tỷ không vui à? Thúy Châu và mọi người rất ganh tị nhưng sao tỷ lại không vui?” Cẩm Mặc tò mò hỏi. Ta cười “Nếu muội thích thì lấy hết đi. Nhưng không được cho ai. Lễ vật của Hoàng thượng đều có lưu lại trong thư mục“. Cẩm Mặc gật đầu “Dạ, muội biết. Nhưng mà để ở đây với tỷ đi, muội rất lơ đãng, có thể làm mất hết. Tỷ giúp muội trông chừng nhé. Khi cần muội sẽ tới lấy“.

Yên nhi không biểu hiện gì khi tôi nhận lễ vật. Dường như ở tuổi của nàng, việc phu quân của mình đối xử như thế nào với người phụ nữ khác không làm nàng băn khoăn. Nhưng ta sợ. Ta chắc rằng chuyện này sẽ đến tai Kiến Chương cung của Thái hậu, ta phải ngăn chuyện này ngày càng lớn ra, ta quyết định sẽ mạo hiểm một lần.

Hoàng thượng lại có khẩu dụ là tối nay đến Vị Ương cung nghỉ ngơi. Ta cho Cẩm Mặc đến ngủ ở phòng khác và cho dời đi các cung nữ và thị vệ.

Yên nhi đã ngủ, Hoàng thượng vẫn còn đang đọc sách. Ta tiến vào nội cung, từng bước đến gần người, hít một hơi sâu, ta đặt tay mình lên tay người. Tay của người thật ấm áp, hơi ấm truyền từ đầu ngón tay vào tim, cho ta lòng can đảm.

Hoàng thượng nhìn ta, vẻ mặt biểu lộ sự bối rối, không nói lời nào. Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng, mặt nóng bừng, nhưng ta kéo người đứng dậy. Từng bước một, ta dẫn người ra ngoài, không biết ta đang nghĩ gì, nhưng người vẫn không hỏi, chỉ đi theo ta.

Ta dẫn người khỏi Vị Ương cung và về phòng của ta.

Một chuyện động trời mà ta chưa bao giờ dám làm. Bàn chân mất phương hướng tố cáo sự hỗn loạn trong tôi.

Khi đã vào trong, ta không đốt nến lên, chỉ nhờ ánh trăng để thấy rõ mặt người. Ánh mắt hiền hậu, mặt tái nhợt, tôi cười mỉm và dựa vào lòng người. Người vẫn có mùi hương thảo dược, làm ta ngây ngất, quyến rũ tôi trong sự ấm áp. Ta lấy hết can đảm và nói “Nô tì dĩ nhiên biết tấm lòng Hoàng thượng dành cho nô tì. Nhưng vừa qua nô tì đang bị cảm lạnh, nên không dám đón nhận tình yêu của Hoàng thượng. Đêm nay, hãy để nô tì thổ lộ cảm xúc của mình, nhưng nô tì chỉ xin một điều“. 

“Nàng nói đi“. Hoàng thượng lên tiếng, ta dễ dàng nhận ra người hơi giật mình khi ta nói mình bị cảm. 

“Nô tì hy vọng đêm nay không được ghi trong ký lục“.

Người dường như đang chìm sâu trong suy nghĩ, người thấy khó tin. Sách ký lục là để ghi lại những lúc Hoàng thượng sủng ái ai, thời gian và địa điểm để khi người đó mang thai, Hoàng tộc có thể tin rằng đó là đứa trẻ của Hoàng thượng. Yêu cầu của ta là gián tiếp tự giết mình nếu ta mang thai. Ta hẳn là mất trí rồi.

Ta không đợi người phản ứng, và bắt đầu tháo dây đai của người, sợ rằng một lúc do dự sẽ làm trôi đi sự quyết tâm của ta. Khi từng lớp áo rơi xuống, ta càng thêm hồi hộp. Cánh tay ta như đóng băng lại, cho dù ta đã cố gắng xem như không có gì.

Người nở nụ cười, đặt bàn tay mát lạnh lên má ta, một cảm giác run rẩy trong ta, môi người chạm môi ta một cách nhẹ nhàng. Môi người có vị đắng, như là thảo dược, và có một cảm giác khác lạ, cảm giác đó đi thẳng vào tim.

Người dẫn dắt, ta đi theo.

Căn phòng tràn đầy mùi hương từ hơi thở của người, bao lấy ta, ta dần dần rơi vào giấc mơ mờ ảo xa xăm. Ta để lại người phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.