Vị Ương Trầm Phù

Chương 4: Chương 4: Mưu Kế




Ta không biết Hoàng thượng rời đi khi nào, cả người ta đau nhức, ta ngủ thiếp đi đến trưa. Cẩm Mặc đến đánh thức ta dậy. Khi mở cửa ra, thấy quần áo ta rơi dưới  mặt đất, muội ấy hét lên hoảng hốt. Ta vội ra hiệu cho muội im lặng và đóng cửa lại.

“Tỷ tỷ, chuyện gì đã xảy ra?” Muội ấy hét.

Ta gượng cười, “Không có gì, giúp tỷ thay đồ trước đã“. Ta vẫn không mảnh vải che thân dưới lớp chăn. Ta nghĩ phải làm sao để nói với muội muội, muội đã 13 tuổi rồi, đâu còn dễ bị gạt nữa.

“Là Hoàng thượng, muội không cần phải hô hoán“. Ta quyết định nói thẳng với muội ấy.

Vẫn còn run rẩy, muội muội giúp ta mặc đồ, “Hoàng thượng? Tỷ đã báo cáo chưa?”

Ngay cả cung nữ cũng có quyền báo nếu được Hoàng thượng sủng ái, việc này đã trở thành thủ tục thiết yếu. Ta lắc đầu “Tỷ không cho người nói“.

“Tại sao? Tỷ điên à? Nếu tỷ mang long thai thì sao?” Cẩm Mặc ngân ngấn nước mắt.

Ta lau nước mắt cho muội muội “Tỷ đang đánh cược tỷ sẽ không mang thai. Dục vọng mà hoàng thượng dành cho tỷ chỉ là nhất thời, sau một lúc người sẽ quên đi. Địa vị của chúng ta thấp hèn, không có gia đình để nương tựa, rồi một ngày, khi Hoàng thượng không còn yêu thương, làm sao chúng ta tồn tại trong cung? Thái hậu sẽ trừ khử chúng ta trong tích tắc. Cho nên, thay vì cho Hoàng thượng thứ người cần, và để người quên tỷ đi. Còn hơn chúng ta sẽ mất đi cơ hội sinh tồn. Số phận của tỷ là chết trong cung này rồi, trinh tiết đã không còn ý nghĩa, nếu tỷ dùng nó để đổi lấy sự bình yên, thì rất xứng đáng“.

Cẩm Mặc hai má đã đẫm nước mắt, nhưng muội ấy đã ngưng khóc. Muội hiểu rằng ta không phải nói để hù doạ muội. Chỉ một tháng trước, một cung nữ được Hoàng thượng sủng ái đã bị thấy chết trong ngự hoa viên. Và khi thái giám báo với Hoàng thượng, người còn không thay đổi sắc mặt. Có lẽ người đã quên người từng sủng ái người con gái tội nghiệp đó. Đặt hy vọng vào nhà vua không phải là một điều đáng làm. Mà cho dù Hoàng thượng có muốn bảo vệ, thì cũng không thoát khỏi tay của Thái hậu. Bên cạnh đó, có bao nhiêu phi tần xung quanh, Thái hậu chưa hạ thủ thì cũng đã bị giết bởi những người đó.

Không nói gì thêm, muội ấy giúp ta thay đồ. Ta rửa mặt, cuộn tóc thành một búi. Khuôn mặt mảnh mai thấp thoáng trong gương, ánh mắt từng trải, lòng quyết tâm vô hạn.

“Quên chuyện này đi. Quên tất cả và đừng nói gì với ai“. Câu đầu tiên là dành cho ta, câu sau là cho muội muội.

Cẩm Mặc gật đầu im lặng, và rời khỏi “Hoàng hậu gọi tỷ“. Muội nói rồi đóng cửa lại.

Ta ngừng lại việc mình đang làm và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng.

Yên nhi đang chán nên muốn có ai đó để trò chuyện. Mệt mỏi, ta cố gắng đùa giỡn với nàng, sợ rằng nàng sẽ thấy có gì bất thường trong hành vi của ta.

Ta thừa nhận rằng mình đã phạm tội tử. Ta không thể bình thản được một lúc nào, một cơn gió nhẹ cũng làm ta phản ứng, mọi biến đổi xung quanh ta đều lắng nghe. Yên nhi không biết ta đã cướp đi phu quân của mình. Cho dù lý do là để cứu sinh mạng của bản thân, ta cũng không khỏi cảm thấy nhục nhã khi nàng tiếp tục nhìn ta với ánh mắt tín nhiệm.Chuyện này xem ra qua mắt được mọi người, không ai để ý tới. Cẩm Mặc và ta đều cẩn thận không để ai có bất cứ nghi ngờ nào.

May mắn thay, khi đến kỳ, ta vẫn có, đến lúc đó ta mới thấy an tâm.

Thái hậu muốn gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu khá hồi hộp trên đường đi. Nàng e ngại vì Thái hậu nghiêm khắc. Ta đặt tay lên tay nàng an ủi, nhưng thật tâm cũng lo sợ. Sợ chuyện của ta đã bị phát giác?

Khi bọn ta vào nội cung, cung nữ và thái giám lần trước gặp không thấy ở đó. Chỉ có một ma ma già đến chào bọn ta . Hoàng hậu bước ra trước, ta đi theo sau. Ma ma đến đỡ Hoàng hậu, ta đứng bên cạnh.

Ánh nắng mặt trời làm khuôn mặt Thái hậu sáng lên, như một bức tượng thần mà người người quỳ phục phía trước.

“Thanh Y, Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn chưa hoàn thành hôn lễ phải không?” Thái hậu nói, không biểu lộ sự giận dữ. Ta thở phào, lễ phép trả lời “Bẩm, đúng ạ“.

Tề ma ma mang đến một bát tổ yến nghi ngút khói. Đột nhiên Thái hậu đứng dậy, quơ tay hất chung yến về phía ta. Ta đứng tại chỗ, không dám tránh né. Bát yến hất đầy mặt tôi, cảm nhận như có gì đó sắc bén cắt vào trán, đau đớn. Bát yến vừa sôi xong, không biết là nước yến hay là máu đang chảy xuống hai má.

Cơn thịnh nộ bất chợt làm Yên nhi hét lên, làm Tề ma ma giật mình, người vừa định xông tới nhưng sau lại lùi về phía sau Thái hậu.

Hay là vì...?

Ta không chắc, vội quỳ phục xuống “Thái hậu, xin bớt giận, bảo trọng phụng thể, là lỗi của nô tì“.

Vẻ im lặng của Thái hậu làm một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Một lâu sau, giọng nói bình tĩnh đó phá tan sự yên lặng, “Vương mỹ nhân có thai, ngươi nghĩ xem phải làm sao?”

Ta ngước lên. Ta không biết Thái hậu muốn ta làm gì. Ta nghĩ một lúc, rồi cúi đầu trả lời “Câu hỏi của Thái hậu...Hậu cung được Thái hậu cai quản, dưới ân phúc của Thái hậu. Nô tì chỉ là một cung nữ hầu hạ tầm thường, chỉ biết hầu hạ Hoàng hậu, không dám đưa ra quyết định cho vấn đề quan trọng nào. Xin Thái hậu hiểu cho“. Mồ hôi rơi trên cổ và ướt đẫm quần áo của ta, cảm giác khó chịu, ta e cả lưng tôi cũng ướt đẫm, máu trên trán hoà với tổ yến ướt áo, thấm đỏ từng giọt.

“Nếu ai gia ra lệnh ngươi phải nói?” Môi Thái hậu nhếch nhẹ, đôi mắt vẫn dữ dội như muốn giết người.

Ta cắn môi, chuyện này là sao? “Nếu Thái hậu ra lệnh, nô tì không thể không trả lời, lời nói của nô tì dựa trên quan sát hạn hẹp, trước tiên xin Thái hậu thứ lỗi nếu như nô tì có gì sai trái”

“Tốt lắm, ngươi có thể đứng lên rồi nói. Tú Ngọc, đưa ghế cho ả“. Hầu hết mọi người trong cung ngồi dưới đất, có được mời ngồi đã là danh dự lắm.

“Đa tạ Thái hậu“. Tuy giữ giọng bình tĩnh nhưng trong đầu tôi đang nghĩ sẽ phải nói gì. “Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa kết hôn, sẽ có long thai trong thời gian tới. Bây giờ Hoàng hậu còn nhỏ tuổi, cần có thời gian. Nhưng Hoàng thượng cần một Thái tử để an định địa vị, cái thai của Vương mỹ nhân nên được sinh ra. Nhưng chúng ta có thể nhúng tay vào, trộm cái thai đó“. Ta dừng lại. Thái hậu từng trải qua chiến tranh, cải chính, là cột trụ của Hoàng triều, người hẳn phải biết những âm mưu trong cung, ta không cần phải nói ra.”Ngươi muốn nói là Yên nhi phải giả mang long thai?” Thái hậu gật gù suy nghĩ, quay sang ta hỏi “Còn Hoàng thượng thì sao?”

“Tiên đế có nhiều hoàng tử, nếu Hoàng thượng có Thái tử, nội loạn sẽ không xảy ra. Nên Hoàng thượng sẽ không phản đối. Bên cạnh đó, các hoàng tử công chúa trước đây đều mất đi khi còn nhỏ, cái thai này sẽ an toàn nhất nếu như được nuôi lớn trong Vị Ương cung. Nếu Thái hậu lên tiếng, người sẽ đồng ý“. Nói xong, tôi chờ người phản ứng, người không nổi giận, ta thở ra an tâm.

Thái hậu im lặng một lúc rồi quay sang “Ý kiến hay, nhưng hơi nguy hiểm. Nếu mọi thứ như kế hoạch thì tốt. Ai gia ra lệnh cho ngươi giải quyết chuyện này, nếu có gì sai, người không cần trở về Vị Ương cung, nghe rõ chưa?”

Ta cúi lạy chấp nhận, Thái hậu nói tiếp “Trở về và chuẩn bị phía Hoàng hậu“.

Ta không trả lời, quay sang nhìn Yên nhi.

Yên nhi à, cho dù nàng không thích thế nào, nàng cũng phải làm. Ta chạy khỏi cung, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn không thể yên tâm, ta lấy tay áo vuốt trán, tay áo ta đẫm máu. Hẳn là trông tôi lúc này đáng sợ lắm. Ngay khi chúng tôi rời khỏi Kiến Chương cung, Yên nhi đã đẩy tay ta ra, tự mình đi vào kiệu, ta chỉ thở dài đi theo. Bọn ta trở về Vị Ương cung.

Đúng, ta đã ích kỷ. Thế nhưng, số phận của Vương mỹ nhân đã được sớm định đoạt, không hiểu sao Thái hậu lại hỏi ta, dù sao, tất cả ta phải làm là làm trợ thủ cho bà. Vì ta sợ chuyện của mình và Hoàng thượng lộ ra, ta chỉ nói lên ý muốn của bà, để cứu thân mình. Ta cho bà một lý do, cho ta một đường lui, nhưng đổi lại là Yên nhi.

Vết thương trên trán khá đau, Cẩm Mặc sẽ lại hoảng hốt khi thấy. Muội ấy chạy vội đến tìm ngự y. Biết ta là cung nữ được Thái hậu yêu thích, ngự y chăm sóc rất kỹ vết thương của ta và còn kê đơn cho Cẩm Mặc mang đi. Cẩm Mặc đi nấu thuốc, còn ta lo lắng cho Hoàng hậu nên đã tự đứng dậy đi tìm nàng.

Yên nhi phớt lờ tôi, cầm cái gối trên giường ném về phía ta “Đồ phản bội, ta không cần cô nữa“. Ta đỡ lấy chiếc gối, thấy vậy, nàng giận dữ quay đi.

Ta tiến lại gần nàng, ngồi bên cạnh giường, quay ra ngoài, ngồi như nói chuyện một mình “Hoàng thượng đăng ngôi đã 4 năm, nhưng vẫn chưa có long thai. Không phải ngài không thể có con, nhưng Thái hậu không cho. Thai mà các cung nữ, phi tần mang không phải là dòng máu hoàng tộc, nên cho dù họ mang long thai rồi cũng sẽ bị giết hoặc đem đi bỏ. Yên nhi hiểu bổng sát là gì phải không? Các thái giám có thể dùng gậy đánh vào bụng cho đến khi đổ máu, hoặc họ chịu không nổi mà chết đi. Vài phi tần có thể sinh con ra nhưng rồi cả mẹ lẫn con đều biến mất không tăm tích. Yên nhi giả mang thai là rất khó, nhưng mà Yên nhi có thể cứu được Vương mỹ nhân và đứa bé. Tại sao Yên nhi không làm?”

Yên nhi ngồi đó bất động. Ta kể cho nàng nghe những chuyện tàn khốc này là có mục đích. Nàng ngây thơ như thế, ta muốn nàng biết đằng sau phú quý vinh hoa là những thực tế tàn nhẫn. Cung điện yên bình, cao quý thật ra có quá nhiều thứ bị chôn vùi trong bóng tối.

Nàng nắm chặt khăn tay và hỏi ta ngần ngừ “Sau khi Vương mỹ nhân sinh con, nàng ta sẽ không sống được?”

Ta không trả lời, chúng ta đều biết đáp án.

Thấy ta như vậy, nàng cũng quay đi nhìn ra ngoài, hình như đã tìm thấy sự can đảm. Yên nhi nghĩ một hồi lâu, và quyết định làm theo ý Thái hậu. Nàng ôm tôi khóc oà “Nhưng muội sợ lắm, muội không biết phải làm sao!”

Ta ôm nàng trong lòng, vỗ về lưng nàng rồi nói khẽ “Thanh Y ở đây, Thanh Y sẽ giúp Yên nhi” Ta ôm nàng chặt hơn, cố giấu những nỗi lo lắng trong lòng.

Bổng sát là thứ ta dựng nên. Ta chỉ muốn nàng có thêm quyết tâm, trở thành một phần của âm mưu này. Là dựng nên nhưng đó là sự thật ẩn bên trong. Vì thật ra là vì Thái hậu mà không đứa trẻ nào sống sót, và nếu Yên nhi đồng ý, nàng đã cứu một mạng người.

Ta mừng vì chuyện của ta không bị Thái hậu chú ý. Ta cũng qua mặt được những tên nội gián bên trong cung. Hoàng thượng có ghé thăm cung, nhưng không có vẻ gì chú ý đến ta.

Hôm đó, sợ người chú ý, ta lẫn trong đám cung nữ, hơi nhướn chân nhìn người nam nhân đã từng cho tôi hơi ấm ở chốn khắt nghiệt này. Ánh mắt người quét qua nhưng không dừng lại ở ta.

Sự thật về Hoàng thượng là thế. Nếu người thấy thứ gì từ xa thu hút mình, người muốn có nó. Khi người đã sở hữu nó rồi, người thấy nó bình thường và bỏ sang một bên. Thậm chí là quên cả người đã từng xem thứ đó đẹp thế nào, người đi tìm những thứ khác thú vị với người.

Lịch sử chứng minh đối với Hoàng thượng, tình yêu chân thật không tồn tại, nhưng ta tự nói là điều đó chả ý nghĩa gì, ta không quên được hình ảnh người đàn ông cô đơn, ánh mắt đau khổ, cách người ôm tôi, sự dịu dàng của người. Ta chỉ không thể quên.

Cũng như người khác, chúng ta thường hay nghĩ hẳn là chúng ta sẽ có điều gì đó đặc biệt, điều gì đó làm chúng ta khác với số người còn lại, để chúng ta hy vọng. Nhưng thực tế là, chỉ có một đêm, không có tình yêu vĩnh cửu từ Hoàng thượng, chỉ cần sinh mạng, đó mới là quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.