Vị Ương Trầm Phù

Chương 5: Chương 5: Mang Thai




Tin tức Hoàng hậu lẫn Vương mỹ nhân mang long thai được thông báo, cả Hoàng cung lại tổ chức ăn mừng. Thái hậu gọi Hoàng thượng đến gặp, người chọn cách im lặng. Trong một số buổi tiếp kiến,  Yên nhi và ta lần đầu gặp Vương mỹ nhân.

-”Muội thấy có lỗi khi gặp Vương mỹ nhân“. Yên nhi thở dài. Giúp nàng chải lại mái tóc, ta trả lời 

-”Hoàng hậu không nên nghĩ quá nhiều, người đang làm một việc tốt đó“.

“Việc tốt? Nếu là việc tốt, thì có khó khăn thế nào, muội cũng sẽ cố gắng hoàn thành, cho dù là muội không hiểu tại sao, phải không?” Nàng phất tay áo trong giận dữ.

Ta ngừng tay lại và nhìn nàng “Nô tì sẽ cố gắng để Hoàng hậu không phải lo lắng“.

“Nếu muội không muốn giả vờ?” Nàng hỏi, giọng nghiêm túc.

“Hoàng hậu không thể, nếu người làm vậy, Thanh Y sẽ phải chết để chuộc tội“. Ta nói nhẹ nhàng, tay chỉnh lại vai áo cho nàng từ phía sau. Yên nhi quay sang, liếc nhìn ta, ánh mắt sáng đòi một đáp án hợp lý từ ta

 ”Thanh Y, chuyện này có liên hệ gì với tỷ, sao tỷ phải nhất quyết tham gia vào?”

Thái độ gần như van nài của Yên nhi làm ta động lòng, muốn nói hết cho nàng nghe, nhưng một lúc sau, ta nuốt những lời muốn nói vào lòng. Yên nhi sẽ không hiểu những xung đột chính trị, nói cho nàng nghe chỉ làm thêm lo lắng, ta thà cứ như lúc này. Nếu ta là người thực hiện chuyện này, ta sẽ lo cho nàng trước, ta cúi đầu kính cẩn 

“Nô tì chỉ theo lệnh của Thái hậu, giúp đỡ gánh nặng cho Hoàng hậu, không có gì giấu giếm“.

Nàng lắc đầu, cười cay đắng “Vậy với ta, tỷ cũng không đáng tin“. Nàng quay đi, trở về giường. Thân hình nhỏ bé trong bộ váy dài, nàng trông càng mỏng manh, không khí lạnh ban đêm làm Hoàng hậu bé nhỏ trông càng thêm lẻ loi. Ta thấy buồn, mỗi bước đi của nàng kéo dài khoảng cách của chúng ta, bọn ta đã không còn được như trước.

Yên nhi đã thay đổi rất nhiều. Đối mặt với tương lai nàng không thể nắm được, làm cho nàng phải suy nghĩ, rồi lạc mất phương hướng, không biết sẽ phải làm gì. Trẻ như Yên nhi nhưng tuổi thơ lại bị đánh cắp, nàng cười ít hơn. Bọn ta dần rời xa nhau, nàng như luôn có điều phải suy nghĩ trong đầu.

Hoàng hậu nhận nhiều quà từ Thái hậu, nàng kêu ta chia ra cho các phi tần khác , ta có dịp đi xung quanh chào hỏi mọi người. Khi ta đến nơi ở của Trần phu nhân, ta đã thấy các cung nữ đều đứng bên ngoài. Tò mò nên ta quay trở lại xem chuyện gì đang xảy ra.”Tỷ nghĩ sao? Có phải Hoàng hậu thật sự mang long thai?” Triệu mỹ nhân hỏi Trần phu nhân.

 ”Muội nghĩ đi, làm sao một đứa trẻ 9 tuổi có thai? Ta e là đây lại là một âm mưu của Thái hậu. Hoàng thượng đang bệnh, nhưng Hoàng tộc phải có người nối dõi“. Trần phu nhân trả lời.

“Làm sao Hoàng thượng không biết chuyện này?”

Trần phu nhân khẽ đặt tay mình lên tay Triệu mỹ nhân, lời nói cẩn trọng “Thái hậu vốn nổi tiếng là độc ác, Hoàng thượng từ nhỏ đã rất sợ bà ta. Chỉ cần một chút đe dọa thôi“.

“Tỷ phải cẩn thận với những gì mình nói, nếu có ai đó nghe thấy, Thái hậu sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu“.

Trần phu nhân trả lời trong bực tức “Ta sợ cái gì chứ? Ta nghĩ ta có thể dời đến Vị Ương cung, nhưng họ lại lấy một đứa bé cản trở ta. Không có long thai đã là khó sống, nếu chúng ta cũng không có địa vị gì, muội nghĩ tồn tại trong cung sẽ dễ hơn sao. Khi Hoàng thượng băng hà, chúng ta cũng phải đi theo thôi, hoặc không thì cũng bị họ chôn sống“.

Triệu mỹ nhân sa sầm nét mặt khi nghe nhắc đến việc không có long thai. Con của nàng mất đi khi vừa mới sinh, nghe đồn là do Thái hậu. Nếu có một đứa con, nàng có thể giống như Thái hậu Đại quốc, rời đi chốn hiểm nguy này đến một nơi khác.

Con của Cao Tổ, những người sở hữu các tiểu quốc được phép dẫn theo mẫu thân về sống với họ. Nhưng vì sự ghen tuông của Lữ hậu, chỉ có Thái hậu Đại quốc, Bạc phi là rời khỏi được nơi này. Nghe đồn, bà đã cắt đi một bên ngực trái, dâng cho Lữ hậu, để chứng minh bà không có ý định quyến rũ Hoàng thượng. Nên khi tiểu vương của Đại quốc rời đi, người đã mang theo mẹ mình. Các phi tần khác đều không có kết cục tốt đẹp. Ví như Thái hậu Tần quốc bị  bức thuốc chết, Thái hậu Triệu quốc, Thích phu nhân đều bị biến thành lợn tinh, gây kinh hãi cho cả Hoàng cung.

“Thôi, đừng nói nữa. Chỉ cần chúng ta sống bình yên, và không liên liên lụy tới gia đình mình, muội sẽ chấp nhận số phận này. Tỷ cũng đừng lo lắng quá“. Triệu mỹ nhân nói.

“Tỷ còn gì phải sợ? Muội nghĩ Hoàng hậu sẽ tại vị được bao lâu, Hoàng cung là một nơi tàn nhẫn, còn có nhiều người mang lòng ghen ghét hơn tỷ“.

Triệu mỹ nhân ngần ngừ, tay với lấy tách trà, không muốn nói thêm về chuyện này. Tôi quay đi lặng lẽ.

Trần phu nhân thông minh hơn ta nghĩ. Có thể đoán được Hoàng thượng và Thái hậu đang nghĩ gì. Nhưng với cung cách như vậy, Trần phu nhân hẳn sẽ khó sống ở một nơi như Hoàng cung. Đối với nàng ta, ta thực ra không có gì phải e sợ.

Sau khi gặp Vương mỹ nhân, Yên nhi quyết tâm làm theo kế hoạch, không còn quan tâm tại sao phải làm vậy mà chỉ nghe theo lời. Mùa hè này thật là khó khăn đối với nàng, dù sao thì cũng phải đóng kịch. Khi mùa đông tới, cả hoàng cung phủ đầy tuyết, Yên nhi muốn ra ngoài chơi nhưng ta cũng không muốn cho nàng đi. May mắn thay là hoàng thương lại ghé thăm .

Hoàng thượng bước vội vào cung với vẻ mặt tươi cười. Mặc bộ long bào và áo khoác vai màu trắng càng làm tôn nước da đã trắng nhợt của người. Ta giúp Yên nhi đến thỉnh an. Yên nhi chỉ gật đầu kính cẩn trong khi ta quỳ gối xuống.

“Bình thân, chúng ta là người trong nhà, không cần phải hành lễ“. Hoàng thượng ra hiệu cho ta, ta đứng dậy và gọi Cẩm Mặc mang tới thêm một cái bát và đũa cho Hoàng thượng.Hoàng thượng kéo Yên nhi đến, vuốt tóc nàng. Người thấy Yên nhi không vui, nãy giờ vẫn ngồi đó nhưng không đụng tới món nào trên bàn. “Chuyện gì vậy? Yên nhi sao không ăn? Ai đã làm Yên nhi buồn?”

Yên nhi bật khóc “Họ, họ không cho tiểu nữ ra ngoài chơi.”

“Vậy ra Yên nhi buồn là vì chuyện này“. Hoàng thượng nói một cách âu yếm, tay tiếp tục vuốt tóc Yên nhi.

“Thôi vậy, nếu Yên nhi ăn xong. Ta sẽ dẫn Yên nhi đi chơi“. Hoàng thượng nói, tay gõ nhẹ lên mũi nàng.

Yên nhi vui vẻ hẳn lên, nàng kéo Hoàng thượng ngồi cạnh mình, và vội vã dùng cơm, nuốt vội từng món, như là sợ Hoàng thượng sẽ thay đổi ý kiến. Tôi đặt một cái bát mới trước mặt Hoàng thượng rồi lui ra. Người không muốn ăn mà chỉ ngồi đó nhìn Yên nhi, ánh mắt yêu thương. Yên nhi nhanh chóng dùng xong bữa và quay sang lay lay tay người “Hoàng thượng cữu cữu, mình đi thôi. Yên nhi ăn xong rồi“.

“Hoàng hậu, Hoàng thượng vẫn chưa ăn xong“. Ta nói, đầu vẫn cúi gập xuống đất.

“Không sao, trẫm không đói. Giúp Yên nhi mặc thêm áo, ở ngoài rất lạnh“. Hoàng thượng đẩy nhẹ Yên nhi về phía ta.

Ta vội quỳ gối “Bẩm, Hoàng hậu đang mang thai, Thái hậu ra lệnh người không được ra ngoài. Kính mong Hoàng thượng hiểu cho“.

Hoàng thượng đứng dậy đi về phía tôi, kéo giãn người ra, cười nói vào tai ta “Ta biết nàng sẽ giải quyết được với bên phía thái hậu“. Hơi thở ấm áp của người làm ta hoảng loạn một lúc, không nói nên lời, chỉ biết nghe theo.

Ta thở dài, lấy áo lông mặc thêm cho Yên nhi, đội thêm một cái mão ấm lên đầu nàng. Khi thấy Yên nhi đã sẵn sàng, Hoàng thượng quay sang ta nói “Nàng cũng mặc thêm áo và đi với chúng ta“. Ta chỉ biết  tuân lệnh, mặc thêm áo, mão rồi đi theo.

Hoàng thượng dẫn Yên nhi ra, ta đi theo từng bước. Yên nhi bỗng nhiên ném tuyết vào người ta, không kịp phản ứng, né không kịp nên mặt ta đầy tuyết. Yên nhi cười to vừa cười vừa nhảy vòng quanh. Nụ cười của nàng làm quên đi những cay đắng mấy tháng qua, niềm hạnh phúc lan toả sang tôi. Ta đưa tay vuốt mặt và cùng hoà theo tiếng cười đó.

Hoàng thượng lập tức tham gia, cũng tiếp tay ném tuyết về phía ta. Thấy ta bối rối không biết chạy đi đâu, Yên nhi càng cười to. Ta tìm được một chỗ để núp phía sau một cái bình to đặt bên ngoài điện, vội vã gom thật nhiều tuyết thành từng viên. Nhưng làm sao một cung nữ lại dám mạo phạm Hoàng thượng và Hoàng hậu, nên ta chỉ nhắm ném nhẹ về phía người, làm trúng thái giám đứng cạnh bên.

Cả ba bộn ta  thu hút sự chú ý của thái giám và cung nữ, nhưng có vẻ viên tuyết của ta lúc nãy đã làm mọi người phấn khởi, họ bắt đầu ném tuyết vào nhau. Hoàng cung phủ đầy tuyết đầy ắp tiếng cười.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đứng cùng một tuyến, mặc dù họ đã khoác áo ấm bên ngoài, mọi người dù sao cũng không dám ném trả vào họ. Biết mình an toàn, cả hai ném mỗi lúc một mạnh. Tuyết bay khắp nơi, lấp lánh trong mắt chúng ta, không khí cũng mang mùi vị của các hạt tuyết. Thế là mọi người, mũi và hai bên má đều đỏ hồng, hai bàn tay đều tê cứng, nhưng vẫn hào hứng chơi tiếp.

Ai cũng mệt bở hơi tai, vài thái giám ngã xuống đất nắm mà không chịu đứng lên, những người khác thấy thế lấy tuyết đắp lên người họ, họ như những người tuyết, hình ảnh này làm Yên nhi càng cười to hơn.

“Chúng ta đi thôi, đừng để bị cảm. Nhìn Thanh Y kìa, nàng ấy  đã lạnh cóng rồi“. Khi những lời này đến tai Yên nhi và ta, chúng gây hai phản ứng khác nhau. Ta ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Những lời nói quan tâm của người luôn làm tôi bối rối. Yên nhi nhìn ta và đặt hai bàn tay nhỏ nhắn lên má ta, tiếp tục cười vui vẻ, ta cười lại với nàng “Nô tỳ không lạnh nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu nên quay lại cung, đừng để long thể lâm bệnh“.

Yên nhi nắm tay Hoàng thượng quay trở vào trong. Cẩm Mặc đi ra phủi những bông tuyết bám trên áo Hoàng thượng.

“Hoàng thượng người sẽ ở Vị Ương cung tối nay ạ?” Ta e dè hỏi.

“Ta vẫn còn nhiều tấu sớ phải phê. Cho người tháp tùng ta về Lăng Tiêu điện“. Người nói. Yên nhi năn nỉ Hoàng thượng ở lại, nhưng không được. Bọn tuỳ tùng theo Hoàng thượng lên kiệu rời đi. Ta giúp Yên nhi thay áo, miệng mỉm cười.

Ngay khi Yên nhi lên giường ngủ, thị vệ từ Kiến Chương cung truyền khẩu dụ gọi ta sang đó. Nghĩ một lúc, tại sao lại thình lình như vậy, Yên nhi ngồi dậy hồi hộp. Ta vỗ về nàng.

“Nô tỳ sẽ về sớm, thỉnh Hoàng hậu nghỉ ngơi“.

Ta kéo chăn đắp lên người nàng và gọi Cẩm Mặc đến với Hoàng hậu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.