Nàng và Hàn Khâm không đội trời chung.
Khi nàng Dương Vị Vãn chính thức gia nhập vào cơ nghiệp ngũ đại Dương gia, liên tiếp đàm phán được mấy cọc buôn bán lớn, mảnh đất ở thành Đông trở thành nét bút hỏng sỉ nhục tên tuổi của nàng.
Lấy lời Bộ Thiên Thanh mà nói, là một chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời, đừng để miếng thịt béo gần rơi vào miệng mà còn bị người ta cứng rắn cướp đi, còn phải trơ mắt nhìn đối phương ăn rất ngon miệng.
“Ngươi có biết ngươi thua ở đâu không?” Nữ nhi của ông chủ Phong Kháp thư trai Phong Nguyệt Tiếu, bạn khuê phòng của nàng nâng đôi mắt quyến rũ lên nói.
“Chỗ nào?” Vị Vãn tức giận hỏi.
“Đầu tiên, y là nam nhân.”
“Ừ.” Theo nàng nhìn ra, đúng vậy.
“Tiếp theo, ngươi là nữ nhân.”diễn đàn lê qúy dôn
“Nói nhảm!”
“Ngươi có biết ngươi là ai không?” Phong Nguyệt Tiếu nghiêm nghị nhìn nàng.
Vị Vãn bị vẻ mặt của nàng ta làm phát hoảng: “Có ý gì?”
“Ta thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.” Phong Nguyệt Tiếu dậm chân, “Lại không bàn về vô số nam nhân thèm thuồng gia thế hiển hách, ngươi có bàn tay mềm mại, làn da trắng nõn, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán mềm mại, uyển chuyển như rồng bay Dương Vị Vãn à.”
Vị Vãn nháy mắt mấy cái, nhất thời không tiêu hóa hết được những lời nói bắn ra liên tục kia.
“Ngươi xem ngươi, cả ngày ăn mặc nam trang lúc ẩn lúc hiện, ngươi cũng không biết trang điểm một chút, mê hoặc Hàn gì kia thất điên bát đảo, sau đó muốn bắt người thế nào chả được?”
“Ngươi bảo ta quyến rũ con ruồi bọ mắt xanh kia?” Rốt cuộc Vị Vãn cũng hiểu ý của nàng ta.
Phong Nguyệt Tiếu thở phào nhẹ nhõm, vui mừng gật gật đầu.
“Ngươi nằm mơ đi!” Vị Vãn rống giận, “Bảo ta đi quyến rũ gã? Hiện tại ngay cả suy nghĩ giết gã cũng có đấy!”
“Vô dụng.” Phong Nguyệt Tiếu khinh miệt liếc nàng một cái, “Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn ngươi có biết hay không? Cho ngươi đi quyến rũ y, cũng không phải để ngươi gả cho y sống cả đời với y, có cần phải đau khổ như vậy không? Ngươi lừa mảnh đất kia tới tay, sau đó đá y một cú không phải là được rồi sao?”dien/dan/le/quy.don
Vị Vãn nhìn vẻ mặt của nàng ta âm tình bất định.
Thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: “Biện pháp kia thật sự được sao?”
Phong Nguyệt Tiếu gật mạnh một cái: “Nếu thật sự không được, mỗi lần ngươi nhìn mặt y, thì mặc niệm trong lòng, đây là một khối bạc, đây là một khối bạc óng ánh.”
“Ta xuống tay thế nào?”
“Bản《chiết liễu thủ ký》” mà ta đưa cho người lần trước đâu?” Phong Nguyệt Tiếu nhíu mày nhìn nàng.
“Ngươi nói là, bản mà các cô nương trong thành tranh nhau mua, sách giảng thế nào để thành công câu con rể quý?” Khóe mắt Vị Vãn run rẩy, “Ta trở về tìm thử xem.”
Hồi 1:: Làm bộ vô tình gặp phải trong《 Chiết liễu thủ ký 》
Vị Vãn im lặng nhìn nội dung trên trang sách, giấu sách ở trong ngăn kéo, sau đó cầm lấy tờ giấy trên bàn kia.
Cách sáu ngày, đi khu vực săn bắn phía Tây ngoại thành.
Cách năm ngày, đi Hồi Xuân Y Quán.
Cách bốn ngày, đi chùa Thanh Tịnh.
Cách ba ngày, đi hồ Lạc Hà thành Nam.
...
“Bốp.”
Nặng nề đập một cái trên tờ giấy kia, trên gương mặt xinh đẹp mang vẻ mặt hung ác: “Họ Hàn, bắt không được ngươi, ta sẽ không họ Dương!”
Cây quạt nhỏ khẽ đung đưa, đai ngọc đeo trên eo nhỏ nhắn.
Giai nhân mặc y phục màu trắng chầm chậm đi ra khỏi cửa lớn Dương phủ, lão Trần canh cửa lấy tay áo xoa xoa mắt, quá sợ hãi nhìn bóng lưng đi xa – người vừa rồi, chẳng lẽ là tiểu thư?
“Ông trời ơi...” Ông ta thì thào tự nói, tự giác cho rằng nhất định có đại sự gì đó sắp xảy ra.
Hồi Xuân Y Quán,
“Đái bá bá.” Giọng nữ mềm mại gọi đại phu tóc trắng xóa sau quầy.
“Cô nương là...” Đái Đồng Châu nghi hoặc nhìn về phía nữ tử trước mặt, lập tức vẻ mặt khiếp sợ, “Tiểu Vãn Nhi?”
“Con là….” Nói còn chưa nói xong, nụ cười của Vị Vãn đã cứng ngắc ở khóe miệng.
Bàn tay thô ráp để lên cái trán của nàng, Đái Đồng Châu lo lắng hỏi: “Nha đầu kia, không phát sốt, đang êm đẹp sao mặc nữ trang?”
Vẻ mặt Vị Vãn ngưng trọng: “Con không phát sốt, bá bá đã quên y thuật của con rồi sao.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đái Đồng Châu nhẹ nhàng thở ra, “Hôm nay buôn bán không vội?”
Vị Vãn lắc đầu: “Con đi dạo phố mệt mỏi, đến chỗ của bá bá nghỉ ngơi một lát.”
“Vậy con đi phía sau ngồi đi, nước trà tự tiện, một lát nữa ta còn phải tiếp đãi bệnh nhân.”
Vị Vãn gật đầu, vén rèm tiến vào phòng trong ngồi, lỗ tai lại dựng thẳng lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Hàn gia.” Một lát sau, chỉ nghe Đái Đồng Châu nhiệt tình tiếp đón.
“Đái lão tiên sinh.” Giọng nói quen thuộc mà khàn khàn vang lên, Vị Vãn sôi sục trong lòng, cảm giác máu ở trong thân thể sôi trào.
Bình tĩnh, nàng phải đợi thời khắc tốt nhất - nàng hít sâu một hơi.
“Tiểu Quang, đi lấy thuốc.”
Người làm vén rèm tiến vào, cầm một bao thuốc đã chuẩn bị trước đó.
“Ta mang đi ra ngoài cho.” Vị Vãn vỗ vỗ vai hắn nói nhỏ, “Ta đang muốn đi.”
“Vậy thì phiền toái Dương tiểu thư, đúng lúc ta đi không tiện lắm.” Tiểu Quang cảm kích đưa thuốc cho nàng.
“Đây là thuốc của ai vậy ạ?” Giọng nói dịu dàng động lòng người, thành công hấp dẫn tầm mắt mọi người đến trên người mỹ nhân đang chậm chầm bước ra.
“Hàn gia?” Nàng nhìn nam tử mặc y phục màu đen ngồi uống trà ở góc tường, làm ra vẻ kinh ngạc, cầm gói thuốc trong tay đưa tới, “Là của ngài phải không, thực khéo, lại gặp được ngài rồi.”
Đôi mắt xanh nhàn nhạt đảo qua gói thuốc, Hàn Khâm im lặng một lát.
“Dương tiểu thư lầm thôi, ta chỉ tới xem cổ họng thôi.” Thật lâu sau, dưới ánh mắt chờ mong của nàng, y chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt mang ý vị sâu xa dừng ở trên nụ cười khéo léo xinh đẹp làm sao trên mặt nàng, “Ở những phương diện khác... Thân thể ta rất tốt.”
Không khí, giống như trong nháy mắt ngưng kết lại.
Vị Vãn lấy tốc độ nhanh chóng khác hẳn ngày thường thu thuốc trong tay về, nhìn phương thuốc dán ở trên mặt giấy, sắc mặt nhất thời trắng xanh, lại lập tức đỏ ửng.
Đó là thuốc tráng dương, bổ thận.
“Cô nương ơi.” Nam nhân nổi tiếng với vóc dáng thấp ngồi ở góc tường xấu hổ nhìn nàng, gương mặt còn đỏ hơn cả nàng, “Thuốc kia là của ta...”
Trong đầu “bùm” một tiếng, nàng ném mạnh gói thuốc cho nam nhân kia, giống như đó là một quả pháo đang chuẩn bị nổ tung.
Nhưng vào lúc này, Hàn Khâm bỗng nhiên đứng lên, từng bước một đi về phía nàng.
Ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người nàng, chuyên chú như vậy.
Khóe môi y khẽ nâng lên một độ cong tà mị, tươi cười mị hoặc mà mê người.
Lúc đó Vị Vãn còn chưa khôi phục lại, không hề có sức chống đỡ nhìn khuôn mặt dần dần tới gần của y... Nàng không thể không thừa nhận, bộ dạng của y thật sự anh tuấn, làm nàng tò mò khi lấy mặt nạ xuống khuôn mặt của y... Đợi chút, y dựa vào gần như vậy làm gì? Làm tim nàng đập nhanh hơn – Dưới ánh lửa làm nàng nhớ tới mục đích của mình khi đi chuyến này.
Không sao, nàng an ủi bản thân, lúc nãy chỉ là con quạ bay ngang mà thôi, nàng còn cơ hội cứu lại, giống như trước mắt, nàng có thể tiếp tục bắt chuyện... Nàng gần như có thể cảm giác được hô hấp của y, ấm áp vững vàng, khẽ lướt qua trên trán nàng.diễn đàn lê quý đôn
“Hàn...”
“Cô nương cản đường đi của ta rồi.” Lời nói bình tĩnh, lạnh nhạt, “khẽ bay” ở trong không khí.
Nàng nhất thời ngây người.
Bàn tay to nhẹ nhàng đẩy vai nàng, y bình tĩnh, không coi ai ra gì đi ra ngoài cửa.