Hoàng hôn.
Phía chân trời đám mây di động, bầu trời chiều nhiễm lên màu vàng rực rỡ, tất cả đều bao phủ ở trong màu vàng mỏng ấm áp, yên tĩnh tốt đẹp.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Có ai đang thổi sáo, làn điệu triền miên xa xưa, giống như mỗi một tiếng không thể không thở dài, làm người nghe có chút hoảng hốt.
“Dương tiểu thư?” Hạ nhân dẫn đường chần chờ gọi nàng một tiếng.
Vị Vãn hoàn hồn, đi theo gã đi về phía trước.
Đình viện trước mắt u nhã tĩnh mịch rất khác biệt, cầu nhỏ nước chảy, thanh tú nhưng không mất đại khí.
Đây là thương gia giàu có thần bí thành Hàng Châu sao, nàng thử thăm dò xin gặp mặt, không ngờ y lại sảng khoái đồng ý gặp.
“Ngài ở trong này uống ly trà, tiểu nhân phải đi thông báo với chủ tử.”
Vị Vãn gật đầu, ngồi ở trong sảnh lẳng lặng chờ.
Tiếng sáo càng rõ ràng, hẳn là người ở trong đình viện này thổi, nghe ra trình độ âm luật của người nọ có chút tinh sảo, nàng ngưng thần nghe, nhưng lại chậm rãi đắm chìm trong đó.
“Dương tiểu thư.”
Một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đi tới, Vị Vãn đứng lên, nhất thời không thể xác định thân phận của hắn: “Ngài là?”
“Tại hạ họ Quý, chủ tử của ta bảo ta mang ngài đi thư phòng gặp ngài ấy.”
“Ồ.” Vị Vãn lên tiếng, nghĩ rằng người kia không phải đang thổi sáo, nàng đã nói rồi, qua một lát nữa gặp người khẳng định như nàng đoán, không phải người bệnh tật chính là người bị hỏng đầu óc, ngay cả gặp mặt cũng lề mề vất vả như vậy.
“Xin hỏi quý công tử, quý phủ có người đang thổi sáo, phải không?” Nàng tò mò vừa đi vừa hỏi.
“Ừ, là chủ tử nhà ta.”
“Là sao?” Vị Vãn không khỏi ngẩn ra.
“Chính là nơi này.” Nam tử họ Quý dẫn nàng vào trong phòng, nói vào bên trong: “Gia, Dương tiểu thư đến.”
--- ------ ------ --------
Vị Vãn theo tầm mắt của hắn nhìn lại, phía trước cửa sổ đứng một nam tử thân hình cao lớn mặc y phục màu đen, ánh chiều tà buổi chiều nhàn nhạt lồng ở trên người y, mê mẩn mông lông, làm bóng lưng y thêm vài phần cô đơn và hiu quạnh.
Tay y đang nắm sáo ngọc bích, cũng không vì bọn họ đã đến mà ngừng thổi, tiếng sáo du dương lưu động ở trong phòng, giống như muốn nói vẫn còn tâm sự, thâm trầm khó hiểu.
Rực rỡ như ánh tà dương.
Trong đầu óc đột nhiên xuất hiện sáu chữ này, Vị Vãn hoài nghi nhìn người nọ - bả vai cao ngất dày rộng kia, chứng minh y tuyệt đối không phải một ông già gần đất xa trời. Chỉ là y chậm chạp vẫn chưa xoay người làm nàng có chút không vui – có lẽ bởi vì bề ngoài xấu.
Ngay tại thời điểm nàng hơi nhíu mày, tiếng sáo đột nhiên dừng lại, người nọ chậm rãi xoay người lại.
Vị Vãn không kịp chuẩn bị, trực tiếp chạm phải tầm mắt của y, lại trong một khắc kia, trái tim như bị hung hăng đánh phải.
Đó là một đôi mắt xanh như chim ưng, có loại lạnh lẽo và thâm thúy như hồ nước.
Đường cong hoàn mỹ phác họa khuôn mặt lạnh lùng, dung mạo người này tuyệt không thua Tuyên Dương, chỉ là phía trên má phải y lại che một cái mặt nạ màu bạc, làm khí thế của y có vẻ càng thần bí quỷ quyệt.
Y chỉ lẳng lặng nhìn nàng, môi mỏng khẽ nhếch, sau đó nhẹ nhàng đặt cây sáo ngọc bích trong tay lên bàn, lại chưa từng mở miệng nói chuyện trước.
Rung động lúc ban đầu đi qua, Vị Vãn thu hồi lại tâm trạng mỉm cười: “Tại hạ Dương Vị Vãn, quấy rầy hứng thú thổi sáo của ngài, thật sự ngượng ngùng.”
“Dương Vị Vãn...” Người nọ nhẹ nhàng lặp lại tên của nàng, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Ta họ Hàn, tên một chữ Khâm.”
Giọng nói y trầm thấp mà khàn khàn làm Vị Vãn ngẩn ra, dường như nàng đã nghe ở đâu đó rồi, lại nhất thời nghĩ không ra.
“Nghe nói cô nương tìm ta, là vì mảnh đất ở thành Đông?” Y ngồi xuống ghế chạm trỗ hoa văn được làm từ gỗ lim, tư thế thảnh thơi nhìn nàng, đôi mắt xanh sâu không lường được.
“Đúng vậy.” Vị Vãn đón nhận ánh mắt của y, đôi mắt trong trẻo, “Nếu có thể, xin Hàn gia mua đi bán lại cho ta, giá tiền sẽ thương lượng.”
“Là sao?” Môi mỏng nở nụ cười, y chậm rãi lên tiếng, “Xem ra Dương tiểu thư nhất định phải có?”
Vị Vãn gật đầu.
“Tốt lắm, hai mươi vạn lượng.” Y nhìn nàng lạnh nhạt nói, ngón tay thon dài vuốt ve đồ chắn giấy làm từ ngọc thạch.
“Ngươi...” Vị Vãn nhất thời tức giận, đè xuống xúc động lạnh lùng nói: “Người nào cũng biết ngươi bỏ ra mười vạn mua mảnh đất này, hiện tại ngươi rao giá trên trời, hoàn toàn không có thành ý muốn bàn bạc với ta.”
“Cô nương nói đúng, ta không có thành ý.” Nhìn nàng vì tức giận mà gò má đỏ ửng, trong đôi mắt màu xanh hiện lên một chút đùa giỡn rõ ràng, “Bởi vì ta hoàn toàn không định bán cho cô nương.”
“Vì sao?” Vị Vãn nhìn y hỏi.
“Bởi vì, ta muốn, thứ thuộc về ta, vĩnh viễn đều sẽ không buông tay ta.” Bên trong hoàng hôn mờ nhạt truyền đến một câu âm u, giống như là một loại tuyên bố.
“Đã như thế, ta đây cũng không còn chuyện gì cần phải ở lại nữa.” Vị Vãn lạnh lùng nở nụ cười nói, “Cáo từ.”
Nàng đã nhìn ra, người này cổ quái, quả thực không thể nói lý!
“Đợi một chút.” Giọng nói khàn khàn gọi nàng lại, nàng chần chờ xoay người, trong lòng hiện lên một chút hi vọng.
“Quý Tiêu, sắc trời đã tối, hộ tống Dương tiểu thư hồi phủ.” Môi mỏng khẽ mở, y nhàn nhạt dặn dò.
“Không nhọc Hàn gia lo lắng!” Vị Vãn ném một câu, gần như nghiến răng.
--- ------ ------ ------
“Rắc” một tiếng, chiếc đũa gỗ màu xanh xinh đẹp gập lại thành hai đoạn
“Vãn Nhi?” Tuyên Dương kinh ngạc nhìn ‘thi thể’ chiếc đũa vô tội trước mắt - tính rắn chắc được làm từ gỗ lim thương hạng, không ngờ trong bữa cơm lại bị nàng bẻ gãy mất?
“Đồ con rùa khốn kiếp...” Nghiến hàm răng trắng tinh nói ra một câu, Vị Vãn phẫn nộ để chén cơm xuống, “Gã lại dám đùa giỡn ta!”
“Ai?” Tuyên Dương thở dài hỏi, “Là chuyện buôn bán? Không phải con đã học được kiềm chế tính khì bình tĩnh đối đáp rồi sao, sao lại dễ dàng tức giận? Mọi việc phải bình tĩnh một chút...”
“Ta còn chưa đủ bình tĩnh sao?” Lông mày giơ lên, “Ta nhịn đến bây giờ đã đủ bình tĩnh rồi!”
“Đồ khốn kiếp Hàn Khâm, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua nam nhân nào không phẩm chất như gã! Gã buôn bán rất tốt, quả thực ông trời mắt mù rồi!” Nghĩ tới hôm nay gặp được, nàng tức giận đến không làm gì được.
“Ai?” Ánh mắt Tuyên Dương chợt lóe.
“Chính là nam nhân từ trên trời rơi xuống cướp mảnh đất của ta đấy!” Vị Vãn căm giận nói qua, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Tuyên Dương bỗng nhiên nghiêm túc.
“Y tên là gì?”
“Hàn Khâm.” Vị Vãn không kiên nhẫn đáp, “Hai mắt dài màu xanh, giống như ruồi bọ, trên má phải còn mang một cái mặt nạ, giả thần giả quỷ, còn chán ghét hơn cả ruồi bọ.”
“Là sao?” Thật lâu sau, Tuyên Dương mới chậm rãi lên tiếng.
Y vươn tay vuốt tóc của nàng, ánh mắt ôn hòa: “Đừng tức giận, ăn xong cơm, suy nghĩ tìm cách đối phó y.”
Vị Vãn gật đầu: “Chờ coi, sớm muộn gì ta cũng làm gã đẹp mặt.”
Tuyên Dương không nói chuyện, chỉ nhìn nàng khẽ nở nụ cười, trong tươi cười này, không phải bất cần đời và lười nhác như thường ngày mà giống như có chút trầm trọng.
Vị Vãn cầm lấy đôi đũa của y tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt y ngay lúc này.