Mây dày đặc cuốn đi mọi thứ, tuyết rơi lộn xộn.
Y xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc thang.
Cửa lớn vừa kéo ra một khe hở, đã bị y mạnh mẽ đẩy ra, xông vào.
”Tam thiếu gia!” Người giữ cửa thấy khuôn mặt lạnh lùng của y, kinh ngạc la lên.
”Tránh ra!” Y nóng nảy gầm nhẹ, vội vàng chạy lên phía trước.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng.
Đèn lồng lớn màu đỏ chói mắt treo dọc theo hành lang dài uốn lượn lắc lư ở trong gió, giống như thế nào cũng nhìn không tới tận cùng.
Người làm đốt đèn lồng nỗ lực đuổi theo y, gọi y.
Y bỗng dưng đứng lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm chữ “hỷ” dán trên cửa sổ.
Cửa bị người nhẹ nhàng kéo ra, nữ tử mà y nhớ nhung một thân xiêm áo rực rỡ đi ra, hoa đào xinh đẹp nở rộ.
Cách bông tuyết bay, y thấy không rõ biểu cảm của nàng.
”Lan Nhi” Ngày đêm bôn ba đi gấp, giọng nói của y đã khàn khàn không giống bình thường, “Vì sao gả cho hắn?”
Trên người, là thiết giáp từ quân doanh mà đến còn chưa dỡ xuống, giờ
phút này nặng làm y thở không nổi, lạnh lẽo làm trái tim của y đều nhanh đông lại.
Nàng lắc đầu, theo bước chân y tới gần mà vội vàng lui về phía sau.
”Nàng sợ ta?” Y ngạc nhiên dừng bước, cười khổ nhìn trong suốt trong mắt nàng, “Nếu nàng muốn vinh hoa phú quý, sau này ta cũng có thể cho
nàng.”
Chính là, nàng chờ không kịp, hiện tại nàng đã sắp lấy được.
Trên búi tóc Như Vân, trâm vàng Phỉ Thúy làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng nõn như ngọc của nàng - chỉ là xinh đẹp như vậy, không bao
giờ thuộc y nữa.
Tầm mắt dừng ở trên cổ tay nàng, rỗng tuếch.
Đã từng, nơi đó đeo vòng tay ngọc trắng y đưa, không là đồ gì quý, cũng là một mảnh thật lòng của y.
”Tam đệ.” Một tiếng gọi từ sau người truyền đến.
Chỗ rẽ trên hành lang dài, nam tử thân khoác cẩm bào lông chồn chậm rãi mà đến, tư thế thong dong quý khí trước sau như một.
”Hôn lễ của vi huynh thiếu đệ, thật là có chút tiếc nuối.” Nam