Vị Vãn

Chương 37: Chương 37: Lý Do




Trên mặt Vị Vãn như bị phỏng, hơi lui người ra.

Tạ Khâm nhìn thấy hành động nàng kéo khoảng cách với bản thân, khóe miệng xuất hiện ý cười mỉa mai nhàn nhạt.

”Hành dinh Xương Bình cháy không phải người chúng ta dựng lên, mà là do nội chiến. Thân Vương Mục Cáp Nhĩ chủ mưu soán vị đã lâu, lần này thừa dịp Vương huynh ra ngoài đàm phán hòa bình với chúng ta thì khởi binh đánh bất ngờ, hỏa thiêu mười dặm hành dinh, Xương Bình vương bị đâm bỏ mình, chuyện xảy ra bất ngờ, tuy rằng chúng ta sớm có kế hoạch chạy trốn, nhưng nếu không có cứu binh viện trợ, cũng khó địch phản quân của Mục Cáp Nhĩ.” Dung Trạm chỉ lo giải thích chuyện với Vị Vãn, không nhận thấy được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa hai người.

Vị Vãn có chút kinh ngạc: “Ta chỉ nói là các ngươi gặp phải ngăn cản của Xương Bình vương, lại không biết trong một đêm đó quyền lực lại thay đổi long trời lở đất, chỉ lần này cũng may mắn Trần Vĩnh Niên không già đến hồ đồ, kịp thời xuất binh, bằng không thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”

“Trần Vĩnh Niên đã thức thời như vậy, bên hoàng thượng, ta nhất định phải tiến cử ông ta mới được.” Tạ Khâm cười đến quỷ quyệt.

”Nhân vật đại ca đưa ra ngoài, tất nhiên ưu tú.” Dung Trạm mỉm cười, tư thế nhàn nhã rót cho mình một ly trà.

Vị Vãn quan sát hai người bọn họ, không khỏi thầm thở dài - Trần Vĩnh Niên vốn là người của thái tử Dung Thao, được Tạ Khâm và Dung Trạm tiến cử như thế, nhìn như được ca ngợi, thực ra là đặt ông ta trên đống lửa, trong ngoài không được lòng người. Chỉ là cũng tốt, dù sao nàng và Trần Vĩnh Niên cũng có nợ cũ phải trả, ông ta xui xẻo nàng cũng không cần đồng tình làm gì.

”Này, Nhạn Sa thì thế nào?” Nàng mở miệng hỏi, tim đập có chút nhanh hơn, cảm thấy có ánh mắt cực nóng đối diện nàng, ngẩng đầu, lại à Tạ Khâm, y cười như không cười, trong mắt có thâm ý khác.

”Tuyên Dương không phụ hứa hẹn, tuy rằng Xương Bình vương đã hoăng*, nhưng thỏa thuận trong giấy trắng mực đen ở đây, Mục Cáp Nhĩ cũng không làm gì được chúng ta.” Dung Trạm nhìn về phía Tạ Khâm, ánh mắt thong dong, “Có Nhạn Sa, Ngạc Địch sẽ ở trong tầm tay thôi.”

(*Hoăng: ý là đã mất, từ dùng trong vua chúa)

Người nào đó không có trả lời, chỉ cười nhẹ, thâm trầm giữa lông mày không giảm. Vị Vãn cảm thấy trong ngực sinh buồn bực, trong lòng biết hai nước khai chiến là chuyện sớm muộn.

”Đã nhiều ngày rồi chúng ta cũng nên về kinh, thương thế của huynh có thể chịu được đường xá lắc lư?” Dung Trạm lại hỏi.

Tạ Khâm nhướng mày: “Chút thương tổn ấy tính là gì.”

”Ngươi cho rằng bản thân là người sắt? Sẽ không phải là ngươi còn định để bản thân cưỡi ngựa về chứ?” Vị Vãn nhìn dáng vẻ xem thường của y, tức giận mở miệng, “Đoạn đường này, vẫn phải phiền toái ngươi nằm xuống, ta không muốn trong những lần hành y của ta xuất hiện một nét bút hỏng.”

Dung Trạm nhìn sắc mặt không vui của Tạ Khâm, không khỏi cười nói: “Huynh nên tuân thủ lời dặn của đại phu đi.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Ra khỏi doanh trướng, đêm đen đang sâu thẳm dày đặc. Có thể là bên trong rất ấm áp, lạnh lẽo đánh úp tới, Vị Vãn không khỏi rùng mình một cái.

Dưới màn trời xanh thẫm, dãy cát to lớn kéo dài, sắc trầm như mực, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, giống như lúc nào cũng có thể nhặt được.

Lững thững đi trước, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân sàn sạt.

Nàng xoay người, trông thấy bóng dáng quen thuộc: “Thật lâu không thấy, Bộ Thiên Thanh.”

”Tiểu thư.” Bộ Thiên Thanh có chút xấu hổ.

”Ta không phải tiểu thư.” Tự giễu cười một tiếng, đôi mắt như làn nước rực rỡ nhìn gã, “Sau này gọi ta Ngụy đại phu là được rồi.”

Bộ Thiên Thanh im lặng gật đầu, cầm trong tay gì đó đưa cho nàng.

Vị Vãn tiếp nhận đến cái hộp bát giác sứ trắng.

Vừa vừa mở ra, lập tức có mùi thuốc thanh xông vào mũi.

”Gia nói thứ này cho ngài trị thương cho Tạ Khâm.” Bộ Thiên Thanh giải thích.

Trong lòng Vị Vãn nổi lên vị chát, khép nắp lại nắm ở trong tay, ngẩng đầu cười nhẹ: “Thuốc trị thương quý báu như vậy, thay ta cám ơn y.”

Bộ Thiên Thanh nhìn nàng muốn nói lại thôi.

”Sao vậy?” Vị Vãn cười.

”Ngài hận gia sao?” Bộ Thiên Thanh cắn răng một cái, dứt khoát nói câu hỏi xoay quanh trong lòng đã lâu ra khỏi miệng.

Vị Vãn lẳng lặng nhìn gã, vẻ mặt yêu kiều quật cường không thể che hết vẻ ủy khuất: “Ngươi nói cho ta biết một lý do, có thể khiến ta hiểu rõ mà không hận y.”

Bộ Thiên Thanh thất thần tại chỗ, Vị Vãn không lại nói chuyện với gã, nói một tiếng “xin lỗi không tiếp được” rồi lập tức rời đi.

Chỉ có nàng biết, tình cảnh này, gặp lại cố nhân, lại không đi chỉ sợ bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Bộ Thiên Thanh luôn nhìn theo bóng lưng nàng dần dần đi xa, sau đó mới hồi phục tinh thần lại chậm rãi đi về, trong lòng có chút chua xót.

Trở lại bên trong lều, cũng là một buồng tối đen, chỉ có lửa ửng đỏ trong bếp than. Gã nhất thời căng thẳng cả người, thẳng đến khi thấy phía trước cửa sổ có một bóng dáng đứng thẳng mới trầm tĩnh lại.

”Gia.” Gã gọi một tiếng, lại không được trả lời.

”Gia?” Gã chần chờ đốt nến lên.

”Ngươi đã trở lại?” Tuyên Dương quay đầu, vẻ mặt dường như có chút hoảng hốt, Bộ Thiên Thanh không khỏi hoài nghi bản thân hoa mắt hay không, vẻ mặt như vậy thật sự không có khả năng xuất hiện ở trên mặt chủ tử nhà mình, càng đừng nói là gã không nhận ra được sự tồn tại của y.

”Vâng, chuyện đã được làm thỏa đáng.” Gã đáp, thử nhìn nam nhân ở trước mắt, “Nhìn cái gì vậy, gia?”

”Ta suy nghĩ, chuyện đơn giản dễ thay đổi nhất thiên hạ.” Tuyên Dương nhìn đống cát bị gió to thổi ra hai bên ở phương xa, nhàn nhạt mở miệng, “Sa mạc đơn thuần, trong nháy mắt thay đổi một trăm tám mươi độ, thay đổi bộ dạng.”

Bộ Thiên Thanh mỉm cười: “Gia nói đúng.”

”Nàng cũng như thế.” Im lặng thật lâu sau, Tuyên Dương bỗng nhiên than nhẹ.

Nàng tựa như đống cát mịn mềm yếu, cũng không cấn chân, lại có thể chân thành xóa đi sức của người ra, có khi nóng như hỏa, có khi lạnh như băng, y càng dùng sức, càng muốn chạy trốn, lại càng hãm càng sâu.

Nhưng mặc kệ bình tĩnh và táo bạo, ở dưới bão cát có vẻ ngoài mê ly, y luôn tin tưởng nàng luộc loại đơn giản sẽ không thay đổi.

Trong lòng Bộ Thiên Thanh biết “nàng” này là ai, không lên tiếng.

”Nàng nói gì với ngươi?” Tuyên Dương hỏi.

”Thuộc hạ hỏi nàng hận gia hay không.” Bộ Thiên Thanh thẳng thắn trả lời.

Tuyên Dương ngẩn ra, hai tay ở sau lưng chợt nắm chặt.

”Nói.” Giọng điệu y vẫn nhàn nhạt.

”Nàng nói – Ngươi nói cho ta biết một lý do, có thể khiến ta hiểu rõ mà không hận y.”

Tuyên Dương im lặng không nói, môi mỏng khẽ nhếch, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, đau đớn không chịu nổi, dưới ánh trăng trên khuôn mặt tuấn dật lại lộ ra vài phần tuyệt vọng.

Bộ Thiên Thanh thầm thở dài thối lui, “Thuộc hạ đi chuẩn bị chút nước ấm, gia sớm nghỉ ngơi.”

”Được.” Tuyên Dương lên tiếng trả lời, mới phát hiện yết hầu nghẹn lại, nói khó khăn.

Nàng muốn một lý do, y làm sao có thể cho?

- - ta thích ngươi.

Y nhớ tới ánh mắt say lờ đờ mông lung của nàng, cười yếu ớt nhìn y, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lướt qua, mang theo thơm tho mê hoặc đến nay còn quanh quẩn trong hô hấp lúc đó.

Nghĩ như vậy, mỗ một chỗ da thịt trên vai trái đau đớn như hỏa thiêu. Y hung hăng đè đầu vai xuống, ngay cả xương cốt đều phát đau - ở nơi đó, có một cái bớt cánh hoa màu tím, đó là dấu ấn và ràng buộc của huyết mạch Dương gia, cũng là lý do y vĩnh viễn không thể nói ra với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.