Vị Vãn

Chương 38: Chương 38: Trung Thu




Ánh trăng như sương mờ, gió lướt qua mặt nước. Mặt hồ gợn sóng dồn dập, ánh đèn rêu rao. Trong hành lang dài có cung nhân cầm đèn đi qua, từ xa nhìn lại, sáng như đom đóm, liên tiếp xẹt qua phá vỡ bóng đêm.

Hoa Mộc* thấp thoáng rơi, đường mòn đá cuội loang lổ ánh sáng, từ xa nghe thấy dòng nước chảy róc rách, Vị Vãn theo tiếng chậm rãi mà đi, trước mắt là hòn non bộ trùng điệp, im lặng ở dưới ánh trăng, chỉ có không biết tiếng nước chảy từ chỗ nào đưa tới, lẳng lặng chảy xuôi.

(*Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa (tên khoa học: Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đến Hoa Nam (Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam), Đài Loan, nam Nhật Bản.)

Ngồi xuống trên một tảng đá ở bên suối, ngửa đầu nhìn trăng tròn treo cao.

Hôm nay là Trung thu, rời khỏi Mạc Bắc đến Kinh Thành đã tròn cả một tháng. Trăng tròn người đoàn viên sao? Đây đối với nàng mà nói thật sự là ngày lễ không có ý nghĩa gì.

Khi còn bé gia đình tổ chức tiệc Trung Thu gần như khó được nhìn thấy phụ thân, quan viên lớn nhỏ nối liền không dứt đến bái phỏng, nàng chỉ nhớ rõ buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, phòng đã chất đầy các thức hiếm quý.

Hiện giờ nghĩ đến, tình cảnh đông như trẩy hội kia là điềm báo Hàn gia diệt vong.

Lại sau này nghỉ lễ với Tuyên Dương, thời điểm năm thứ nhất nàng còn có chút khiêm tốn và khiếp đảm khi ăn nhờ ở đậu, chỉ im lặng không tiếng động nhìn những bóng vàng thay đổi liên tục trên hồ nước, theo sóng nước dập dờn vỡ hết toàn bộ.

Y cũng không thích nói chuyện với nàng, trái lại tự rót rượu, uống từng ngụm từng ngụm một.

Đợi đến khi nàng kềm nén không được nhìn trộm y, y lại cười nhẹ, đưa cho nàng bánh Trung Thu cắt thành khối nhỏ.

Thuở bé chưa biết trăng, gọi là mâm ngọc trắng. Lúc này đã xinh đẹp, quá khứ đã thành không. (Hai cầu đầu năm trong Cổ lãng nguyệt hành của Lý Bạch)

Từ biệt ở Mạc Bắc, nàng còn chưa gặp lại y...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

”Ngươi đoán yến tiệc ngắm trăng đêm nay chủ tử nhà ai trang điểm đẹp nhất?” Mơ hồ có giọng nói chuyện truyền đến.

”Đây không phải so trang điểm, rõ ràng là so ân sủng! Nghe nói mấy viên dạ minh châu Đông Hải tiến cúng đầu tháng kia, hoàng thượng thưởng cho trong phủ vài vị hoàng tử, vài vị nương nương đều chỉ có thể liếc mắt nhìn, mà trong hậu cung này còn có người có phúc khí tốt, được thưởng một viên.”

”Là sao? Ai?”

”Có thể để thái tử đưa người ra ngoài, còn có thể có ai?”

”Lại là nàng?” Có người kinh hô, giọng điệu nửa ghen tị nửa khinh thường,“Đều là làm hạ nhân, mệnh người ta tốt hơn chúng ta, hoa tàn ít bướm còn như thường có thể làm Thái tử gia đến thần hồn điên đảo.”

”Phi, cẩn thận cái miệng của ngươi.” Một nữ tử khác cuống quít trách cứ, “Để phía trên nghe thấy được, có mười cái đầu ngươi cũng không đủ rơi xuống!”

”Vâng vâng vâng, ta biết lỗi rồi!”

Tiếng vui đùa ầm ĩ dần dần đi xa, Vị Vãn chỉ lạnh nhạt cười, từ chối cho ý kiến.

Khi còn bé ở nhà, tuổi còn nhỏ nàng cũng có thể cảm giác được không khí tranh đấu trong nhà, càng đừng nói đến thâm cung giống như biển này, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tin đồn gì không có chứ?

Đoán chừng canh giờ không sai biệt lắm, khi nàng đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy có người khẽ thở dài, nàng nhất thời nín thở, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

”Lan tỷ tỷ, tỷ không nên tức giận, miệng của những nha đầu không quy củ trong cung kia càng ngày càng ti tiện, tỷ ngàn vạn đừng để những lời này trong lòng.” Có người buồn bực mở miệng, hiển nhiên là nhằm vào cung nữ vừa rồi.

”Không phải ta đang tức giận với các nàng, chỉ là trước mắt bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm thái tử, người nói vô tâm người nghe hữu ý, những lời này nếu truyền ra ngoài, nhất là truyền đến trong lỗ tai hoàng thượng, sẽ có kết quả thế nào đây...”

Tiếng người trả lời kia càng ngày càng thấp, giọng điệu ngắn ngủi, giống như thân thể vô cùng không khỏe.

”Lan tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải bệnh tim lại phát tác không?”

Vị Vãn nghe có chút không thích hợp, trong lúc nhất thời cũng chẳng quan tâm nhiều lắm, chuyển qua đi tới hòn non bộ, chỉ thấy một cung nữ đặt đèn lồng trong xuống tay đi nâng một nữ nhân khác đứng không vững.

Nàng đặt tay lên mạch đập của nữ nhân kia suy ngẫm một lát, thuận tiện nhấn mấy cái phía trên huyệt vị phía sau người kia.

”Tẩm cung ở đâu?” Nàng hỏi, cõng nữ nhân mảnh mai này lên, vốn thân thể nàng cao hơn nữ tử bình thường, lại có trụ cột tập võ, cho nên không hề tốn sức.

Cung nữ bên cạnh không dám chậm trễ, chạy nhanh cầm đèn dẫn nàng đi về phía trước.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

”Mạch suy yếu, lưỡi nhạt màu trắng.” Vị Vãn giương mắt nhìn về phía nữ tử bị bệnh, “Tim ngài thường xuyên đập nhanh bất an phải không, ngột ngạt khó thở, tay chân lạnh?”

Người đó gật gật đầu.

”Là bệnh mà tim thỉnh thoảng ngưng đập, cần bổ dưỡng ấm áp, an thần định kinh, bây giờ ta chỉ có thể tạm hoãn đau đớn nhất thời.” Vị Vãn bình tĩnh mở miệng, lấy túi châm luôn mang bên người ra.

”Ngươi muốn thi châm?” Cung nữ bên cạnh do dự hỏi, hơi có vẻ phòng bị.

Vị Vãn cười nhẹ: “Ta chỉ hành nghề y theo thói quen, có bệnh muốn trị đều phải xuống tay, nếu các ngươi không đồng ý cũng không ngại.”

Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi.

”Công tử.” Nữ tử nằm trên giường lôi kéo tay cung nữ theo hầu chống đỡ muốn đứng lên, “Tính tình Lục Châu gấp gáp, vô lễ, xin hãy tha lỗi, ngài chịu ra tay tương trợ, Phương Lan đã vô cùng cảm kích rồi.”

Vị Vãn ngồi xuống lần nữa, cũng không nói chuyện, chỉ là bắt đầu đâu vào đấy thi châm.

Sau một lát, nữ tử gọi là Phương Lan, sắc mặt bắt đầu chuyển biến tốt, nàng nhìn về phía Vị Vãn, trong mắt mang theo một chút kinh hỉ: “Công tử có y thuật giỏi, ngực ta một chút cũng không khó chịu nữa rồi.”

Lục Châu nghe vậy nhất thời sang sảng cười lên, vỗ tay ngợi khen: “Thật đúng là lợi hại hơn cả thái y!”

Nàng lập tức vén áo thi lễ với Vị Vãn: “Đa tạ công tử, lúc nãy Lục Châu đường đột rồi.”

Vị Vãn mỉm cười lắc đầu: “Ta không để ở trong lòng.”

”Công tử không phải người trong cung nhỉ, ta nhìn lạ mặt vô cùng.” Lý Phương Lan quan sát nam tử trẻ tuổi tuấn tú trước mặt, nhịn không được mở miệng hỏi.

”Ta họ Ngụy, đại phu giang hồ, theo Nhã vương Tiến cung, tính toán ở Thái Y Viện làm một người vô tích sự.” Vị Vãn thong dong đáp, cũng đang suy đoán thân thế của đối phương.

Nữ tử này vừa không giống như phi tần cũng không giống cung nhân tầm thường, bản thân ở một sân viện nhỏ, tuy rằng chỉ ở một góc xa xôi trong hoàng cung, nhưng địa vị cũng có vẻ đặc biệt. Nhìn cách nói năng cử chỉ của nàng, đều tự nhiên thanh thản tương đối có khí chất, hiển nhiên cũng đã từng gặp qua nhân vật lớn, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là khó đoán ra nàng là thần thánh phương nào.

”Nếu Ngụy đại phu thật sự có thể nhậm chức ở Thái Y Viện, vậy thì quá tốt cực kỳ.” Lý Phương Lan tươi cười ôn hòa, “Tin tưởng lấy y thuật của ngài, nhất định có thể đảm nhiệm được.”

”Đa tạ lời chúc.” Vị Vãn đứng lên vái chào, “Ngụy Vãn cáo lui trước, hi vọng ở trong cung này, sau này còn gặp lại.”

”Lo gì, thân thể ta đây nhiều bệnh phải làm phiền đại phu ngài rồi.” Lý Phương Lan cười nói, “Trong cung nhiều đường giống nhau khó phân biệt, ta để Lục Châu tiễn ngài một đoạn đường.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

”Ngụy đại phu, đi phía trước chính là điện Quỳnh Hoa nơi tổ chức ngắm trăng, Lục Châu cáo lui trước, ngày tốt cảnh đẹp, chúc ngài cả nhà đoàn viên.”

Vị Vãn nghe vậy ngẩn ra, nhìn bóng dáng Lục Châu dần dần đi xa, thất thần tại chỗ nửa ngày cũng chưa hề động đậy, trong lòng chua xót không chịu nổi.

Cả nhà đoàn viên sao? Lấy gì làm nhà? Nơi nào là nhà?

”Ngươi đi đâu vậy hả? Đã nói đợi ở đây, nửa ngày cũng không thấy bóng người.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền tới, là Tạ Khâm, đứng ở nơi cách nàng vài bước lẳng lặng nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.