Vị Vãn

Chương 43: Chương 43: Thái Tử




Thái Y Viện được bố trí ở bên trong cửa Chính Dương, các vị ngự y được phân ban vào cung, thay phiên chờ trực. Sau khi Vị Vãn vào Thái Y Viện, tuổi nhỏ nhất lại là thân nữ nhi tướng mạo động lòng người, hơn nữa tin đồn có Nhã vương và Tiêu quý phi làm chỗ dựa phía sau, vì thế tất cả mọi người đều thêm chăm sóc nàng.diễn đàn lê quý đôn

Ngoại trừ đi theo ngự y có kinh nghiệm luân phiên trực ban trong cung ra, bình thường nàng đều nghiên cứu và luyện tập dược vật, sửa sang lại hồ sơ toa thuốc, cuộc sống cũng coi như phong phú, bất tri bất giác, đã hơn mười ngày trôi qua.

”Ngụy tỷ tỷ, Sấu Ngọc Trai truyền lời nói muốn tỷ đi qua đó.” Tiểu thái giám Thuận Phong đứng ở ngoài cửa bẩm báo, Ngụy Vãn ở Thái Y Viện bình dị gần gũi, khi ở chung một mình những cung nữ thái giám kia đều thân thiết gọi nàng một tiếng “Tỷ tỷ“.

Sấu Ngọc Trai?

Trong mắt Ngụy Vãn chợt lóe lên tia sáng, đặt bút trong tay xuống bình tĩnh trả lời: “Ta sẽ lập tức đi qua.”

- - -

Còn chưa tới Sấu Ngọc Trai, từ xa Vị Vãn thấy có hai thái giám đang đứng ở ngoài cửa, thời điểm lần trước tới tiểu viện này còn hết sức quạnh quẽ, nói vậy hôm nay nhất định có người khác ở đây.

Trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán một loại khả năng nào đó, nhất thời cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu ở trong thân thể nhanh chóng chạy tán loạn.

Đợi thái giám đi vào thông báo, nàng đã ổn định tâm trạng chờ đợi, tiếng bước chân truyền đến, vừa nhấc chân bước ra thì Lý Phương Lan tự mình đi ra nghênh đón, nàng lập tức vén áo thi lễ, “Ngụy Vãn gặp qua phu nhân.”diễn đàn lê quý đôn

”Ngụy cô nương đa lễ.” Lý Phương Lan cười nói, “Ta nghe nói Thái Y Viện có một nữ đại phu có y thuật chữa trị tinh xảo họ Ngụy, luôn không dám xác định có phải cô nương hay không, hôm nay mới cho người mời cô nương qua đây, thật không nghĩ tới đổi nữ trang cô nương lại rực rỡ như thế, ngày đó ta thật sự là bị hoa mắt rồi!”

Ngụy Vãn bị nàng nói có chút ngượng ngùng, chỉ có thể lẳng lặng cười.

”Đến, vào thôi.” Lý Phương Lan vô cùng thân thiết kéo tay nàng, Ngụy Vãn ngẩn ra, ở trong cung này, vẫn có người nhiệt tình với nàng như thế.

Cách rèm châu, Ngụy Vãn mơ hồ nhìn thấy có hai nam nhân mặt đối mặt ngồi ở trên nhuyễn tháp, như đang đánh cờ, khi nàng đi theo Lý Phương Lan vào phòng, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Nam nhân ngồi ở phía đông mặc áo bào màu tím, hoa văn tay áo viền vàng, bên hông thắt đai ngọc, vẻ mặt thoải mái, tư thế lười nhác, nhưng tầm mắt hắn lại sắc bén như lưỡi dao, im hơi lặng tiếng đảo qua mặt nàng... Ngụy Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, trong tai phát ra tiếng ông ông, tay chân cứng ngắc thi lễ với hắn: “Ngụy Vãn thỉnh an thái tử.”

Nàng cúi đầu, lại cảm giác máu trong người đều đang chạy loạn khắp nơi, trong lòng đau đớn không chịu nổi - chính là người trước mắt này, làm hại hàng trăm mạng người của Hàn gia đều táng trong biển lửa, hài cốt không còn, cơ nghiệp ba đời bị hủy trong một đêm.

”Là một nha đầu lanh lợi.” Thái tử Dung Thao mỉm cười, “Thảo nào tam đệ kính trọng vài phần.”

”Chỉ là người chân chính có phúc khí là Tạ đại nhân rồi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nam tử ngồi ở phía tây mặc áo xám chậm rãi mở miệng, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Vị Vãn, ý vị thâm trường cười. “Tại hạ Lý Du, có thể kết bạn với Ngụy cô nương thật may mắn.”

Khuôn mặt tuấn tú cực kỳ âm nhu kia, làm Vị Vãn không muốn nhớ cũng khó. Theo như lời Tạ Khâm nói, gã thật sự là người muốn đuổi giết nàng khi ở nhà trọ Mạc Bắc. Nàng nắm chặt hai tay đang đầy mồ hôi thành nắm đấm, khách khí mỉm cười với gã: “Lý đại nhân khách khí rồi.”

”Trà đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Châu bưng khay đi tới trước bàn nhỏ, Lý Phương Lan tự mình bố trí chén châm trà.

”Thái Tử gia, bình sương trắng mùa thu này quả thật làm Lan tỷ tỷ tốn không ít tâm tư đâu.” Lục Châu cười mỉm nói, “Hôm nay sáng sớm phải đi lấy sương trúc, mùi hương của trà cực thơm.”

Dung Thao nghe vậy trên mặt không hiện vẻ vui mừng, ngược lại nhăn mày lại nhìn Lý Phương Lan:“Sáng sớm gió lạnh sương lạnh, thân thể nàng vốn yếu, sau này không cần tự hành hạ như thế, không phải mai hoa tuyết của đầu năm vẫn còn sao, đi vào trong hầm băng lấy ra dùng là được, còn có, sau này chuyện bưng trà đưa nước để Lục Châu làm là được rồi.”

”Việc nhỏ mà thôi, thiếp lớn như thế rồi mà người còn lo lắng sao?” Trên mặt Lý Phương Lan hơi có vẻ bối rối, lập tức che miệng cười: “Còn mai hoa tuyết đó, chàng và Du đệ cứ cách ba đến năm ngày là tới uống trà, một tháng trước đã dùng hết rồi.”

”Ai bảo tỷ có tay pha trà ngon, nha đầu pha trà trong đông cung rảnh rỗi cả ngày đến hốt hoảng đấy thôi, còn không bằng đưa tỷ qua đó!” Lý Du trêu chọc nói, cầm trà lên uống một ngụm.

“Còn nói đùa như thế nữa.” Lý Phương Lan hờn dỗi trợn mắt nhìn gã, “Thực ra nên để thái tử gia cách chức đệ đưa đến vùng biên quan hoang vu tôi luyện!”

”Nàng chịu được nhưng ta không thể bỏ nhân tài này.” Dung Thao nói, vẻ mặt giãn ra.

Vị Vãn cũng không xen mồm vào, chỉ nghe bọn họ nói từng chuyện từng chuyện một, yên tĩnh uống xong ly trà của mình, cầm lấy thìa bạc nhỏ nhẹ nhàng múc quả mơ trong chén lên, đưa vào trong miệng nhấm nháp. Chua ngọt xen lẫn trong đầu lưỡi, lại mang theo một chút vị chát đặc biệt thơm mát của trà, quả mơ chua nho nhỏ vòng một vòng quanh lưỡi, nàng mới lưu luyến không rời phun hạt vào trên đĩa nhỏ.

Ngẩng đầu, đã thấy mấy tầm mắt dừng ở trên người mình, nàng nở nụ cười: “Kỹ thuật pha trà của phu nhân rất giỏi, ngày khác Ngụy Vãn nhất định sẽ thỉnh giáo một phen.”

”Gọi phu nhân làm gì, vẫn như Lục Châu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Ánh mắt Lý Lan Phương dịu dàng: “Lại nói tiếp, ta còn chưa cám ơn muội châm kim cứu giúp lần trước nữa mà.”

”Đó là chuyện hạ quan phải làm.” Vị Vãn nói, tay móc một tờ giấy từ trong túi vải ra đưa cho nàng, “Đây là phương thuốc bổ sau khi hạ quan căn cứ vào bệnh tình của ngài nghiên cứu ra, không ngại thử một lần.”

”Ngụy cô nương có lòng, ta cũng không biết nên cảm ơn cô nương như thế nào nữa đây.” Lý Phương Lan nhận phương thuốc, cảm kích vô cùng.

”Phùng Thuần.” Dung Thao nhìn thoáng qua các nàng, quay đầu gọi phía ngoài, “Lấy những đồ kia vào đây.”

Một thái giám bưng khay tiến vào, đi tới trước mặt Vị Vãn.

”Phần thưởng của ngươi.” Dung Thao nhìn Vị Vãn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Vị Vãn liếc nhìn, là vòng tay hồng ngọc kim hoàn, gia công kim loại cẩn thận tỉ mỉ, hoa văn trên ngọc trau chuốt, đúng là thượng phẩm.

”Tạ ơn thái tử.” Nàng cũng không chối từ, chỉ cười nhạt tạ ơn, hoàn toàn khác với người bình thường, làm Dung Thao không khỏi nhìn nàng vài lần.

Quay đầu, đã thấy Lý Du đang nhìn nàng, khóe miệng chứa một chút ý cười hàm ý sâu xa.

Từ Sấu Ngọc Trai đi ra, mặt trời chiều đã ngã về tây, toàn bộ cung lâm vào mờ nhạt giữa trời chiều, gió thu thổi từ từ, trong không khí dày đặc hơi thở hiu quạnh.

Một mình đi lên cầu đá cẩm thạch, dưới chân là nước hồ không tiếng động chảy xuôi, Vị Vãn nhìn cá chép bơi trong hồ nước, không khỏi ngẩn người, suy nghĩ trở lại Dương Châu trước kia, dựa vào bên cửa sổ thuyền hoa, nàng nhéo bánh vụn cho cá ăn, một phen đi xuống, sóng gợn màu trắng trên mặt nước Bích Hồ khẽ lăn tăn, các cá nhỏ đủ các màu trước sau giành ăn... Cuộc sống không tranh sự đời nhàn hạ như vậy, có lẽ đã một đi không trở lại rồi.

”Ngụy cô nương.” Có người ở phía sau gọi nàng.

Vị Vãn xoay người, phát hiện Lý Du đứng chỗ cách bản thân vài bước từ xa nhìn nàng, mà nàng ngay cả gã tới khi nào cũng không phát hiện, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái.

”Lý đại nhân có việc?” Nàng nhìn gã lẳng lặng mở miệng.

”Có phải ta nên nói một câu, biệt lai vô dạng*?” Lý Du mỉm cười, đôi mắt mắt phượng lộ vẻ tà khí.

(*Biệt lại vô dạng: có nghĩa là hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)

”Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Vị Vãn nhìn thẳng vào gã, ánh mắt chưa từng dời đi.

”Ngươi thực sự làm ta ngoài ý muốn.” Lý Du đi vào, lấy âm thanh chỉ đủ hai người mới có thể nghe nói, “Từ Mạc Bắc đến kinh thành, ngươi không chỉ có bình yên vô sự con đường làm quan rộng mở, có bản lĩnh hơn cả nam nhân bình thường.”

Con ngươi lạnh giá của Vị Vãn nhìn gã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước: “Ta chỉ là một tên đại phu giang hồ, một người bốn biển là nhà, bần hàn không tiền bạc, thời đến vận chuyển chỉ qua vài ngày thoải mái, ai biết ngày mai như thế nào? Sống chết cũng chỉ là chuyện người khác gật đầu một cái.”

Nói ra, trong lòng nàng bỗng nhiên cũng có chút chua xót.

Giọng nói của nàng theo gió truyền vào trong tai, một loại dịu dàng mà súc tích, Lý Du không khỏi ngẩn ra, lập tức thu lại vẻ mặt nhìn nàng: “Ta thấy ngươi ở trong cung hỗn độn này xem như phong sinh thủy khởi*, nghe nói Nhã vương dẫn ngươi đi gặp Tiêu quý phi, Tạ Khâm thổ lộ với ngươi, lần trước ngươi có thể từ dưới mí mắt của ta đào tẩu, nói vậy cũng là công lao của hắn.”

(*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng)

”Không thể tưởng tượng được tin tức trong cung này truyền nhanh như vậy.” Vị Vãn bình tĩnh thừa nhận.

Lý Du liếc nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh – có khôn khéo thông minh cũng chỉ là nữ nhân, đụng tới tình trường đều ngu dốt.

”Để tại hạ có lòng tốt nhắc nhở một câu, ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn với Tạ Khâm, trong cung đã sớm có tin đồn hắn là phò mã tương lai của tứ công chúa, lấy cách làm người của hắn, mối hôn sự này chỉ sợ là chờ mong đã lâu.”

”Sao Lý đại nhân còn sốt ruột hơn cả ta?” Vị Vãn nhìn gã, cười đến phong khinh vân đạm, “Mặc kệ như thế nào, cám ơn nhiệt tình của ngài.”

- - -

Vị Vãn đợi ở trước cửa sổ, thất thần nhìn dòng người lui tới đầu đường.

Món ăn của Câu Hoan Nhan đều vô cùng tốt, Lạc chưởng quầy vừa nhìn thấy nàng trở về còn sai tiểu nhị đưa trà nóng bữa tối lên, lại chọn cho nàng vị trí yên lặng lại có phong cảnh rất tốt.

Nhưng mà nàng lại hoàn toàn không đói bụng, loại cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, làm cho cả người từ đầu đến chân đều vô cùng nặng nề.

Cho dù là bảy năm trước từ thiên kim phủ Thừa tướng trở thành cô nhi, nàng chưa từng có cảm giác cô độc như vậy, giống như một mình trôi dạt dưới đáy nước, xung quanh tối đen một mảnh, chỉ có lạnh lẽo như băng và cảm giác hít thở không thông đè lên nàng, lại không biết thoát đi như thế nào.

Kinh thành này rộng rãi, đời người khắp nơi ca múa, lại làm nàng không có cảm giác thuộc về bất kỳ thứ gì. Có lẽ, bản thân nàng sẽ không thuộc thế giới náo nhiệt như vậy, nàng thích hợp yên tĩnh đợi ở trong góc tối âm u, cùng mục nát với những hồi ức máu và nước mắt kia, biến mất, mà không phải là vất vả đối diện người lừa ta gạt thế này, cho dù đối với kẻ thù cũng phải trò chuyện vui vẻ, khấu tạ ân huệ.

”Tạ đại nhân, bàn này có người rồi.” Giọng nói có chút khó xử của tiểu nhị truyền đến.

Vị Vãn ngẩng đầu, là Tạ Khâm, một thân cẩm bào màu đen, lẳng lặng đứng ở trước bàn.

Nàng liếc mắt nhìn y, rồi quay ngó ra ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn không thấy y.

”Tạ đại nhân...” Tiểu nhị bên cạnh do dự mở miệng.

”Lui ra.” Tạ Khâm khẽ đuổi ra, vẻ mặt lạnh nhạt không giận mà uy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.