Kiếp ấy đêm nay mãi không đẹp
Trăng trong năm tới chốn nào trông?
(Đây là hai câu cuối trong bài thơ Trung thu – Đỗ Mục. Theo Lê Nguyên Lưu dịch)
Một người đi ở đầu đường, bất tri bất giác sẽ nhớ tới ai đã ngâm câu thơ này lúc trước.
Khói lửa ở đỉnh đầu phá không gào thét mà đi, Vị Vãn ngẩng đầu, bầu trời đầy màu sắc rực rỡ ánh sao mưa, phong phú như một giấc mộng cách một đời,
ngắn ngủi mà dài lâu, đối với trăng sáng luôn kiêu ngạo cao cao tại
thượng mà nói, đẹp như vậy ngược lại sát phong cảnh.
Tối nay tâm
trạng bỗng nhiên đặc biệt kém, có chút giận chính mình, tự lo cho mình
không rảnh, lại cố tình muốn xen vào chuyện không quan hệ gì tới mình
của người kia, kết quả là tự chuốc lấy mất mặt.
Thực ra nàng vẫn
luôn không phải một người sẽ để ý nhiều đến cảm nhận của người khác, khi còn bé phụ thân quyền cao chức trọng, nàng là kim chi ngọc diệp chân
chính, chỉ biết được người khác nâng niu trong lòng bàn tay hỏi han ân
cần, sau này theo Tuyên Dương, dần dần cũng nhiễm sự tự cao tự đại trên
người của y, nhìn tất cả đều mang theo hơi thở ôn hòa. Nàng cũng không
biết bản thân bị thế nào, hôm nay ở Tạ phủ, khi nàng lại nhìn thấy Tạ
Khâm giận tái mặt, cảm thấy ngực đè nén.
Nói thật ra là rất trái
với nguyên tắc làm người của nàng - y bị người nhà coi rẻ là chuyện của
y, ôm tỳ bà nhớ người thương cũng là chuyện của y, nàng hoàn toàn không
cần phải đi quản sổ nợ rối mù này của y.
Nàng càng ngày càng
không có biện pháp kiềm chế, càng ngày càng chú ý nam nhân mang hơi lạnh lùng kiêu ngọa lại có chút khó chịu kia, hỏi nàng vì sao, nàng lại
không thể nói rõ lý do.
Trong lòng phiền muộn, theo quán tính
nhìn trời, ánh trăng nhô lên cao, nhưng phía chân trời vẫn có sao lạnh,
lúc ẩn lúc hiện ở xa xôi, lóng lánh làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nàng nhớ tới đôi mắt màu xanh lạnh lùng chẳng thèm ngó tới kia.
- - “Cô nương có thể đừng tự cho là đúng như thế được không? Cô nương cho rằng cô nương là ai? Cô nương có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta?”
Hoặc là, nàng chỉ vì mấy câu nói đó mà cảm thấy mất mặt mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng có chút thoải mái mà tự giễu nở nụ cười.
”Một mình cô nương?” Vừa sải bước vào cửa Câu Hoan Nhan, tiểu nhị lập tức ân cần tới hỏi.
Vị Vãn gật đầu: “Ta tìm chưởng quầy các ngươi.”
Tiểu nhị dẫn nàng đến trước quầy, một người nam tử trung niên lịch sự đánh
giá nàng, nói: “Tại hạ là chưởng quầy nơi này, họ Lạc, xin hỏi cô
nương vì chuyện gì mà tìm ta?”
Vị Vãn đặt một mảnh ngọc bội Thương Ưng màu xanh biếc ở trên quầy, thản nhiên nói: “Ta vẫn còn những kiểu thế này.”
Lạc chưởng quầy nhìn thấy ngọc bội kia còn được khắc chữ “Tống” trên cánh
Thương Ưng, nhất thời vẻ mặt chấn động, khom mình hành lễ nói: “Lạc Sanh ra mắt tân chủ tử, ông chủ Tống đã dặn dò, để chúng ta luôn trợ giúp và chăm sóc ngài.”
Vị Vãn mỉm cười: “Lạc chưởng quầy không cần đa
lễ, Ngụy Vãn đến tận đây một là cảm ơn thành tâm thành ý của ông chủ
Tống, hai là cảm ơn sự trợ giúp và chăm sóc của ông sau
này.”
”Chủ tử khách khí rồi, đều là chuyện mà thuộc hạ nên làm.” Thần thái Lạc Sanh khiêm tốn cũng không khinh
thường, làm Vị Vãn sinh lòng hảo cảm, cẩn thận ngẫm lại, nàng cũng cảm
thấy là đương nhiên, chưởng quầy của tửu lâu đứng vị trí thứ nhất kinh
thành, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
”Lạc
chưởng quầy, Ngụy Vãn có một chuyện muốn nhờ, chỉ là không hy vọng người ngoài biết Câu Hoan Nhan đã thuộc về ta. Ta nghĩ, chút chuyện này ông
nhất định có thể làm được.” Vị Vãn cười mở miệng, hai tròng mắt lại gắt
gao khóa lại Lạc Sanh, mang theo ý ra lệnh không thể bỏ qua.
Đầu tiên người kia ngẩn ra, sau lập tức gật đầu nói: “Lạc Sanh hiểu rõ.”
Vị Vãn mỉm cười, nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái rất nhiều.
___________________________________
Câu Hoan Nhan có đủ chín tầng, một tầng một giai cấp, người quyền quý từ
trên cao nhìn xuống. Khi còn bé Vị Vãn từng cùng phụ thân tới tầng thứ
tám, ngày ấy nàng nhìn thấy đám người đầu đường dưới chân co lại thành
một đám chấm đen nhỏ, đọc một câu, chỗ cao không hết lạnh lẽo, chọc cho
phụ thân không vui.
Hiện giờ, một mình nàng đứng ở tầng thứ chín, quan sát đèn đuốc thế gian.
Gió theo cửa sổ rộng mở thổi vào, xuyên qua ở bên trong trống rỗng, ánh nến trong đèn bất ổn, tấm rèm tơ tằm màu vàng tung bay dưới ánh lửa có vẻ
phá lệ chói mắt.
Đó là màu sắc của đế vương - năm ấy đương kim
hoàng thượng đoạt được giang sơn tiền triều, khi chiếm cứ kinh thành
từng đi lên Câu Hoan Nhan cúi đầu ngắm nhìn thiên hạ hoàn toàn thuộc về
hắn, từ đây hắn được xưng là cửu ngũ chí tôn.
Giờ khắc này, trong lòng Vị Vãn có nhiều cảm xúc lộn xộn - như phụ thân dưới suối vàng có
biết, nhìn thấy đêm nay nàng đứng ở chỗ này là muốn làm gì? Có lẽ ông
còn có thể trách cứ nàng không nhìn ra uy nghiêm của vua, đại nghịch bất đạo... Thật đáng buồn khi đến giây phút cuối cùng của sinh mạng, ông
vẫn không chịu tin tưởng bản thân từng một lòng nguyện trung thành cuối
cùng lại nhận được chuyện Hoàng đế qua cầu rút ván với
ông.
Giờ phút này, ở đầu đường, có người
đang lẳng lặng đứng nghiêm nhìn lên. Đối với người khác mà nói, y chỉ là một người ngắm trăng bình thường. Mà thực ra, tầm mắt của y theo đèn
đuốc sáng trưng đi lên lầu, cuối cùng cố định ở một góc trên mái hiên
thấp thoáng trong bóng đêm.
”Gia.” Bộ Thiên Thanh nhìn vẻ mặt im lặng của nam tử trước mắt, nhịn không được mở miệng: “Chúng ta có đi vào không?”
Tuyên Dương chậm rãi thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn tửu lâu ồn ào tiếng người, lắc lắc đầu bước đi về phía trước.
Trong lòng y có vô số âm thanh đang kêu gào muốn y trở về, trở lại nơi đã rất lâu không thấy người thân bên cạnh, mà bước chân của y chỉ dừng lại một chút, lại giống như bước với tốc độ nhanh hơn đi về phía trước.
- - chỉ cần ta muốn, mặc kệ là lúc trước hay sau này, không có đường nào là không thể đi.
Vẫn y như cũ, nàng quật cường mở miệng, gằn từng tiếng lượn quanh ở bên tai đến này.
Chỉ là sao nàng biết được, cái gọi là chân chính cùng đường? Dây dưa giữa nàng và y, từ lúc mới bắt đầu đã định là tử cục.
Không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp, gặp nhiều một lần, thì sai một lần.
- - -
”Nhan Tiêu.” Tạ Khâm buông sách trong tay, ngẩng đầu gọi lại người đang muốn ra khỏi cửa.
”Sao thế, gia?” Nhan Tiêu có chút nghi hoặc hỏi.
”Trên người ngươi có mùi gì đó?” Tạ Khâm khẽ nhíu mi.
”Sao thế, không ngửi thấy ạ?” Nhan Tiêu hỏi.
”Không có gì, chỉ là lúc trước không ngửi thấy, sáng nay mới bắt đầu ngửi
thấy.” Tạ Khâm trải giấy mài mực, chuẩn bị luyện mấy bức chữ, trêu đùa
nhìn gã, “Mùi thơm ở đâu ra – chẳng lẽ tối hôm qua tránh ta đi ‘tiêu
dao’?”
”Nào có!” Nhan Tiêu vội vàng giải thích, tháo túi hương
trên thắt lưng xuống đưa tới trước mặt y, “Không phải là ngày hôm qua ở
trong cung được nha đầu Ngụy đại phu kia cho thuộc hạ sao, nói cho mỗi
người mỗi túi hương với nguyên liệu không giống nhau, của thuộc hạ chỉ
có bạch chỉ và hoắc hương, Thái Qua là bạc hà và ngải diệp, Nhã vương là bội lan, tô hợp hương... Gia, túi hương của ngài có gì? Sẽ không phải
là đã sớm bị ngài ném đi chứ, từ trước đến nay ngài không thích những
thứ đồ chơi này mà.”
”Không có việc gì, ngươi đi trước đi.” Tạ Khâm đột nhiên mở miệng cắt ngang lời gã nói, “Ta luyện chữ xong sẽ tự tìm ngươi.”
”Hả, vâng.” Nhan Tiêu buồn bực nhìn chủ tử mình bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ đi ra ngoài.
Mực là ngọc mực sang quý, giấy là giấy Tuyên Thành tốt nhất, bút là quen
dùng danh bút Thiên Sơn, viết chữ từ trước đến nay luôn là câu thơ thích nhất, những câu thơ kia vốn nhắm mắt lại đều có thể quen thuộc vẽ phác
thảo, cũng là càng xem càng không vừa mắt, dứt khoát xé rồi viết lại,
bút lơ lửng giữa không trung, đúng là nửa thiên hạ không đi, chỉ cảm
thấy ngực buồn bực, thế nào cũng không an tĩnh được.
Ném bút tựa ở trên giường, trong hơi thở còn vương vấn mùi thơm như có như không luôn lượn quanh trong không khí… Nàng là thứ gì? Ai cũng đều tặng túi hương
chỉ riêng không có y? Là ghi hận chuyện y tức giận nàng lúc đó? Y mới
không thèm thứ đồ chơi quái quỷ của trẻ con đâu, nàng thích cho ai thì
cho, ngây thơ!
- - Rất xin lỗi.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên giọng nói của nàng... Ngày đó nàng hai lần nói xin lỗi y.
Đáng chết! Vốn nàng cũng không đúng, không nên xen vào việc của người khác,
cho dù lúc đó khẩu khí y không tốt, nàng cũng không cần canh cánh trong
lòng lâu như vậy chứ?
Y không bỏ qua nước
mắt nổi lên trong mắt khi nàng đi ngang qua y, giờ phút này nhớ lại, làm y cảm thấy ngực có chút buồn bực... Trực giác, y bài xích suy nghĩ làm
tổn thương đến nàng của y.
Nhưng mà, nếu nàng thật sự bởi vậy cảm thấy bị thương thì sao?
Y nhíu mày nhìn chằm chằm nét mực trên trang giấy, vẻ mặt phiền muộn.