Vị Yêu

Chương 18: Chương 18: Chào em. . .




Tiếng nói từ xa xăm vọng về trong đầu cô chủ quán: ” Tuy coffee thật sự đắng nhưng những người thích nó sẽ thấy nó ngọt…” Cô khẽ mỉm cười nhìn người con trai trước mặt mình:

- Kem dâu nhé! Thay đổi khẩu vị 1 chút xem sao.- Người con trai gật đầu, mỉm cười.

……………………………………………………………………………………………….

8 năm sau. . .

MC: Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ làm quen nhà thiết kế nổi tiếng Ngọc Lan và quán Vị Yêu của cô ấy nhé. Chào cô, sao cô lại đặt tên quán là Vị Yêu nhỉ?

Lan: Chuyện tình cảm lúc dại dột nên đặt vậy cho gọn í mà. *Cười*

MC: Vậy quán chỉ có 2 món là kem dâu và coffee cũng cùng lí do này?

Lan: Chính xác ạ!*lại cười*

MC: Theo như tôi được biết chị có hẳn 1 shop thời trang riêng do mình thiết kế, đó là niềm đam mê duy nhất của cô nhưng tại sao cô lại mở quán này? Đế giết thời gian sao?

Lan: Thật ra thì kem dâu là sở thích thứ 2 của tôi sau thời trang. Nên tôi quyết định mở hẳn 1 quán để thỏa mãn ước mơ với kem.

MC: Vậy chị có định thêm món vào menu chưa?

Lan: Đã có, hôm đó đã pha coffee và kem với nhau thấy vị cũng khá ngon nhưng ngờ hậu quả thật là đáng gườm khi nhập viện 2 tuần vì rối loạn tiêu hóa.

MC: *cười* cô thật là có óc hài hước đó! À mà lạ là cô chưa dính vào scandal tình ái với ai cả, phải chăng cô chưa có người trong mộng?

Lan: Tôi…- Ngập ngừng đôi chút, cô nghĩ đến hắn rồi lắc đầu.- Tôi đã có rồi. Nhưng người ta thì chẳng biết có ý gì với tôi hay không thôi.

MC: Cô vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, gia thế chẳng thua kém ai. Nếu tôi là con trai thì tôi đã đổ rầm trước cô.

Lan: Thôi nào, vào vấn đề chính là cái quán đi nhé!* Cười*

.

Tiếng Anh nha mọi người =)))

~ .

.

Buổi ghi hình diễn ra tốt đẹp, hôm nay là ngày cô khai trương quán. Đây là 1 nơi khá rộng và thoáng mát thích hợp để kinh doanh. Mọi thứ đều do chính tay cô làm. Đội ngũ nhân viên chỉ mới bắt đầu làm việc nên pha chế chủ yếu do cô hướng dẫn. Do là khai trương nên mua 1 tặng 1, khách hàng đến khá đông, cô tất bật, bận rộn không quan tâm đến xung quanh. Có 1 người con trai mua 1 ly coffee đen không đường, anh ta đặt tờ 100 đô lên quầy rồi nhẹ giọng bằng tiếng Việt:

- Tặng 1 ly kem dâu cho cô chủ quán!

Anh ta nhanh chóng cầm ly coffee lên rồi đi khỏi quán. Lan ngẩng đầu lên nhìn, anh ta đã đi mất. Giọng nói này rất quen. Cô bỏ lại mọi việc trong quán đuổi theo nhưng không thấy. Tự nhủ là linh cảm của mình không đúng cô trở vào.

- Vị không tồi!- Kiệt đưa đi coffee nhấp nhẹ. Hắn nấp sau vách quán nên cô không thấy. Hắn đã tìm ra cô rồi.

……………………………………………………………………………………………….

Lan ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài. Buổi trưa, quán vắng tanh và tỉnh lặng. Nhân viên đã nghỉ trưa. Cô không cảm thấy đói nên đành ngồi đây ngắm cảnh trời mây. Đã 8 năm, cô chạy trốn tất cả mọi thứ, mỗi ngày cô vẫn gọi điện cho ba mẹ và bác Vân nhưng chưa bao giờ nhắc đến Kiệt hay muốn về lại Việt Nam. Cô hít thở 1 cái, cố lên, cô sẽ phải sống như thế này cho đến khi có người yêu :3 1 chuyện quá xa vời. Có 1 người con trai đẩy cửa đi vào, cầm trên tay hộp pizza tiến thẳng đến phía cô. Anh nói:

- Pizza của cô!

- Nhưng tôi đâu có gọi chứ! Anh nhầm rồi.- Cô nói, anh ta đội 1 cái nón lưỡi trai che đi đôi mắt. Đột nhiên cô có cảm giác quen thân.

- Nhưng cô chưa ăn.- Đặt hộp pizza lên bàn.- Tôi đi đây.- Anh ta chạy vụt đi, Lan có chút kì lạ và khó hiểu nhưng thôi. Cô cũng chẳng hơi đâu nghĩ đến những chuyện này.

1 lúc sau, người con trai đó quay lại hình như tìm kiếm 1 cái gì đó. Cô hỏi:

- Anh đang tìm gì thế?

- 1 tấm hình, tôi đã làm rơi nó ở đâu đó quanh đây.

- Chúc anh tìm ra nhé!- Cô di chuyển đến quầy pha chế, giờ nghỉ trưa sắp hết, cô phải quay lại với công việc của mình. Đột nhiên, cô thấy 1 tấm hình rớt dưới chân ghế lúc nãy mình ngồi.Cô chỉ tay:

- Anh gì ơi, tấm hình rớt ở kia kìa.

Cô nhìn tấm hình cảm thấy quen quen, anh nhanh chóng cho vào ví rồi chuẩn bị đi ra khỏi quán. Cô nhìn anh:

- Khoan đi đã, có thể cho tôi xem tấm ảnh đó không?

Anh ta cười nhếch mép, tiến về phía cô, quăng cái ví lên quầy pha chế. Cô giở ra, cô không tin vào mắt mình, là hình của hắn và cô lúc chiến thắng ở công viên. Anh ta cởi mũ đặt lên bàn. Cô ngẩng đầu lên, là Kiệt. Cô hít thở 1 hơi thật sâu. Hắn nói:

- Sao nào? 1 ly coffee..

- Không đá không đường?- CÔ cười, gặp anh làm cô có chút xao xuyến và vui lạ thường.

Tiếng nói từ xa xăm vọng về trong đầu cô chủ quán: ” Tuy coffee thật sự đắng nhưng những người thích nó sẽ thấy nó ngọt…” Cô khẽ mỉm cười nhìn người con trai trước mặt mình:

- Kem dâu nhé! Thay đổi khẩu vị 1 chút xem sao.- Người con trai gật đầu, mỉm cười. Đặt ly kem dâu ra trước mặt hắn. Hắn có nếm thử 1 miếng nhưng rồi lại thôi.

- Kem ngọt quá, tuy em thích nhưng tôi không thích!

- Ừm… Tùy thôi!- Cô nhướn mày.

- Tối nay khi quán đóng cửa, anh sẽ đến. Tạm biệt.

……………………………………………………………………………………………….

Màn đêm buông xuống, quán đóng cửa, mọi người đã về hết. Cô ngồi trong quầy pha chế đợi hắn. Hắn sẽ tới thật chứ? Hắn sẽ không thất hứa? Sau 8 năm, cô lại tìm thấy cảm giác hôm nào. Tuổi trẻ bồng bột 1 thời của cô. Hắn đẩy cửa vào, hắn vẫn đẹp trai như lúc nào và chẳng có vẻ gì buồn bã và tiều tụy. Hắn cười:

- Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi thì phải. Hỏi đi!

- Anh sang đây từ khi nào?- Lan hỏi.

- Ngày hôm nay của 8 năm trước!- Hắn cười.

- Anh đã theo em qua đây?- Cô ngạc nhiên.

- Du lịch thôi mà…- Hắn vò tóc.

- Du…?- Cô ngập ngừng.

- Đến lúc này thì con bé sắp đám cưới với Lâm luôn rồi. Chỉ có đồ ngốc như em mới tháo chạy sang đây để tôi đi tìm hết 8 năm. Giờ thì hết rồi nhé!- Hắn tiến vào quầy, ôm cô từ phía sau. Đeo lên cổ cô sợi dây chuyền trắng, mặt dây chuyền là chiếc nhẫn rất đẹp. Hắn nói tiếp:

- Em đã đeo dây chuyền này rồi thì không được tháo ra vì em đã là vợ của anh rồi!

- Em đã đồng ý đâu?- Cô mở to mắt.

- Vậy thì thôi. Uổng công tôi tìm cô 8 năm nay để nhận được câu nói phũ phàng.- Hắn toan cởi sợi dây chuyền trên cổ cô ra thì cô nắm lại:

- Ít nhất cũng phải lãng mạn như trên phim nào là nến, quỳ gối, nài nỉ hay gì đó chứ!

- Anh không thuộc tuýp người đó.- Hắn nheo mắt. Lan bĩu môi, đã 20 mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn như con nít.

Hắn bế thóc cô lên, đặt lên môi cô 1 nụ hôn. Có lẽ màn cầu hôn của hắn không quá ngọt ngào và hoàn hảo nhưng đó là tình yêu và sự lựa chọn của cô. Vị yêu của họ như thế nào? Có lúc đắng ngắt như coffee nhưng đôi lúc cũng ngọt ngào như kem dâu, tuy 2 cái trái ngược nhau nhưng ai cũng hiểu rõ, họ cần nhau đến mức nào… Vị yêu của các bạn thì ra sao? Hẳn là cũng đặc biệt như thế này đấy…

HẾT PHẦN 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.