Bên ngoài, nắng vẫn oi ả, nhưng gió không lặng, những tán cây xào xạc như đang muốn hỏi: Vị yêu ngon ngọt như thế nào?
…………………………………………………………………………………………………..
Trên chuyến bay về Việt Nam…
- Mà em hỏi nhé! Anh có nhớ gì về lúc trước hay không?- Lan nhướn mày.
- Ừm… không…- Kiệt cười.
- Không ư? Thế mà em nghe bác Vân nói là rồi!- Cô đáp.
- Biết rồi mà còn hỏi, để anh báo ơn hay sao?- Kiệt nhăn mặt.
- Không, nghe đồn là, có ai đó thương tui từ bé tí ti, nhỏ là quỷ dễ sợ quỷ!- Cô cười ha hả.
- Ai thế? Hình như biết sủa hả?- Hắn trêu lại.
- Anh đấy! Chẳng phải con Milu đâu.
- Sao anh không nhớ?
.
.
.
Cuộc trò chuyện cứ diễn ra cho đến khi máy bay bay vào khoảng tối trên nền trời cao. Những ngôi sao giờ như thật gần và có thể chạm vào. Đây không phải là lần đầu tiên cô và hắn đi trên máy bay nhưng thật sự thì chuyến đi này rất đáng được mong chờ. Bàn tay hắn khẽ chạm vào tay cô, hắn siết chặt lấy. Cô ngẩng đầu nhìn hắn:
- Nắm hơi chặt đấy!
- Để em đừng bỏ chạy nữa.
Lan nhìn Kiệt, cô lè lưỡi. Yêu hắn nên cô mới phải bỏ chạy…
Máy bay đáp tại phi trường Việt Nam. Kiệt đang kéo 2 chiếc va li đằng sau, Lan đã nhanh chóng chạy đến nơi bà Vân và ba mẹ cô chờ. 2 người đàn bà lâu lắm mới gặp được cô thì vui mừng đến rơi nước mắt, hỏi thăm này nọ. Còn ba cô, ông nhìn Kiệt gật đầu, hắn cười, đã đúng như lời hắn hứa, hắn sẽ mang cô về.
- Ngày cưới của 2 con đã định cả rồi à?- Cô mở to mắt ngạc nhiên.
- Chứ sao? Hay tin con về là liền đi xem ngày. Thằng Kiệt nhà bác cứ sợ con chạy đi mất.- Bà Vân cười. Ba mẹ cô cũng gật đầu đồng tình, cô đành phải chịu thôi, cưới chồng tuổi 25 cũng không phải là quá sớm, mọi người nhỉ?
……………………………………………………………………………………………….
Ngày cưới. . .
Du đẩy cửa phòng trang điểm của cô dâu mặt hầm hầm nổi giận:
- Chị sẽ đám cưới với Kiệt mà đến ngày này chị mới cho tôi biết à?
Lan ngạc nhiên, chẳng lẽ Du còn tình cảm với Kiệt, hẳn là vậy. Bộ dạng của con bé rất nghiêm túc. Hôm nay đã là ngày trọng đại của 1 đời người rồi. Phải làm sao đây? Vẻ mặt cô nghiêm trọng. Du nói:
- Có phải là chị đang nghĩ tôi còn tình cảm với anh Kiệt đúng không? Cũng không sai!- Con bé gật đầu.
- Sao chứ?- Cô hỏi lại. Con bé phá lên cười:
- Chỉ là anh em thôi. Lâm đã là my Mr Right rồi. Chúng em thành lập hội những người bị bỏ rơi và san sẻ cho nhau không biết làm sao mà dính với nhau luôn rồi. Chỉ tại chị mới cho em hay hôm qua. Em và Lâm phải bay từ Hà Nội về trong ngày đó.
- À, cái đó thì chị cũng về cách đây 2 ngày! Ba mẹ hơi gấp gáp.- Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng, hôm nay lại có chuyện gì xảy ra.
- Xe chú rể đến rồi, chị xuống đi, em đi cùng xe với Lâm.- Du cười, con bé vẫn có nét đẹp dễ thương như lúc trước, nụ cười lúc này có vẻ trọn vẹn và hạnh phúc hơn, điều này làm cô an tâm lắm.
Cô sung sướng bước lên thánh đường nơi tình yêu của cô đang chờ ở đó. Cô nhìn 2 bên, hôm nay có sự hiện diện của Nam và Trang hơn nữa là có 1 đứa bé. Cô khá tò mò, chắc có lẽ sẽ có nhiều điều để hỏi đến họ đây. Kiệt nhìn cô cười. Ba cô trao tay lại cho hắn. Cha sứ đọc:
- Lan, con có đồng ý lấy Kiệt làm chồng dù có ốm đau bệnh tật cũng cùng nhau vượt qua không?
- Con đồng ý!- Lan gật đầu, cô nhìn hắn nở 1 nụ cười, có lẽ cô cũng đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.
- Kiệt, con có đồng ý…- Cha sứ chưa dứt câu thì hắn đã ghì chặt cô vào lòng:
- Con sẽ không bao giờ buông tay cô ấy!- Nói rồi, hắn đặt lên môi cô 1 nụ hôn, trái với vẻ e ngại lúc đầu, cô đáp trả lại. Nụ hôn có vẹ ngọt của kem dâu thì phải. Mọi người vỗ tay râm ran, Trang nhìn Nam khẽ cười. Lâm siết nhẹ tay Du, cậu nói:
- Giờ có muốn như họ không?
- Có quá sớm không?- Du hỏi.
- Bằng tuổi nhau cả mà!
- Vậy mà có người nói với tui là 25 còn đào hoa lắm mà.- Con bé bĩu môi.
- Giờ thì không!- Lâm gật đầu chắc chắn.
- Vậy thì 2 người phải giành với tôi rồi.- Nam chen vào.
- Anh lớn tuổi phải nhường con nít chứ!- Du nói.
- Để anh, em đừng lo.- Lâm đắt chí.
- Nhưng mà hoa là để con gái bắt mà.- Trang nói.
- Cứ để bọn này!- Anh và cậu đồng thanh.
Lan nhìn xuống cười:
- Các anh hôm nay phải tranh giành rồi!
- Ném nhanh đi, muốn vợ lắm rồi!- Lâm cười.
Cô xoay người lại ném, và bó hoa rơi ngay vào tay Nam. Nam giơ cao chiến lợi phẩm về phía Trang vẫy vẫy. Trang lè lưỡi. Thằng nhóc bên cạnh giật tay:
- Ba làm gì thế mẹ?
- Ba và mẹ sắp giống họ vậy đó!- Cô nựng yêu thằng bé.
Lâm ủ rũ đi về phía Du, Kiệt đặt tay lên vai cậu:
- Cứ xem như là ” nhường” cho anh Nam đi vì anh ấy có hẳn 1 đứa nhóc 7 tuổi rồi.- Lâm xoay người nhìn hắn, gật đầu. CHỉ hắn hiểu rõ cậu. Du nhìn cậu chưng hửng. Lâm tỏ ra buồn rầu. Thấy vậy, con bé nói:
- Đám cưới thì cũng đâu cần thiết có hoa, tổ chức trong tuần này luôn!
- Thật sao?- Lâm nhìn Du.
- Thật!
Cậu bế thốc con bé lên vui mừng:
- Bà xã muôn năm!
Trong thánh đường tràn ngập tiếng cười vui vẻ, Kiệt choàng tay qua vai cô, hắn khẽ nói:
- Có muốn đến Ice Coffee không?
- Tất nhiên là có!
- Bỏ tiệc nhé!- Hắn nắm tay cô chạy ra khỏi đó vẫn trong bộ y phục đám cưới.
Bên ngoài, nắng vẫn oi ả, nhưng gió không lặng, những tán cây xào xạc như đang muốn hỏi: Vị yêu ngon ngọt như thế nào?