Tôi biết, vũ khí lợi hại của mình là đôi mắt nên tôi nhìn xoáy vào mắt cô ta, khóe miệng nhếch lên kiểu khinh thường.
…………………………………………………………………………………………………..
Ở đâu đó trong ngoại ô của Mĩ, sau 1 cánh đồng rộng lớn đầy bồ công anh là 1 ngôi nhà gỗ. Ngôi nhà ấy không quá đơn sơ cũng không quá giàu có. Người đàn ông cầm đũa lên nói:
- Em có thấy kì lạ khi mà họ biết tên anh như thế không?
- Ừm… Em đã nói rồi, anh là người mà ai cũng biết. Anh không nên nói tên Nam ra vì họ có thể làm hại anh.- Người con gái đáp lời.
- Anh đã làm gì mà bị truy đuổi chứ?
Cô gái không trả lời mà chỉ nhún vai:
- Anh không cần biết đâu mà!
- Anh chẳng thể nhớ nổi 1 điều gì cả. À mà, giám đốc công ty Hoàng Thiên là người đã hỏi anh là Nam đúng không đấy!
Nét mặt cô gái có chút cứng ngắt nhìn anh:
- Cô ta không phải là người tốt đâu.
- Anh nghĩ không phải vậy, anh chỉ nhớ lờ mờ là mình đã quen biết cô ấy.
- Anh nên chú ý bảo vệ bản thân hơn đi. Em đi đón con!
Cô ta bỏ đũa đứng dậy. Nam ngồi đó, anh không rõ mình đã từng là 1 người như thế nào. Anh chỉ biết mình bị tai nạn giao thông và chẳng còn gì trong đầu. Nghe thì có vẻ như kịch bản phim nhỉ? Anh đứng dậy dọn dẹp chén dĩa, thái độ của Jane hôm nay là sao đây? Tuy rằng anh đã ở đây 5 năm nhưng anh không hoàn toàn rõ về tính cách của cô.
Jane bắt taxi đến trường con mình học. Rốt cuộc thì cái ngày cô lo sợ sắp đến. Con bé sẽ không có ba nữa. Cô phải làm sao đây? Tiếp tục gieo rắc vào đầu Nam những điều không có thật nữa hay sao? Cô im lặng suy nghĩ, Thiên Trang? Cô ta có quan hệ gì với Nam, lẽ nào đứa con không cha của cô ta là của anh? Điều này không ngoại lệ vì cô tình cờ nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện 5 năm trước.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi đến trường học đón Thiên. Không biết hôm nay thằng bé có làm gì nữa không. Tôi thật sự cảm thấy tội nghiệp thằng bé. Vừa đến cổng tôi đã gặp con bé hôm qua gọi Phong là ba. Tôi cứ gọi là Phong cho đến khi biết sự thật vậy. Anh ta có đi đón con bé không nhỉ? Nhóc Thiên từ đâu chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi bế nó lên:
- Con nặng hơn nữa rồi!
- Sao ạ? Con vẫn vậy mà, ba nói con không có béo.- Thằng bé cãi lại tôi. Tôi cười. Ánh mắt tôi dừng lại trên 1 người đàn bà đang đến dắt con bé ban nãy đi. Tôi bế Thiên đi về phía đó:
- Tôi có thể nói chuyện cùng cô không?
Ánh mắt cô ta có chút nghĩ ngợi, định từ chối nhưng tôi cười 1 cái:
- Chỉ là nói chuyện thôi mà!
- À… Ừm…- Cô ta cúi đầu khẽ cắn môi 1 chút, có chuyện gì không muốn cho tôi biết sao? 5 năm qua, tôi đã học được cách nắm bắt tâm lý đối phương mà chẳng khi nào sai. Tôi và cô ấy ngồi trên 1 băng ghế đá. Thiên và con bé lúc nãy thì đang chơi cầu trượt. Tôi mở lời:
- Cô biết ai tên Nam không?
- Không, sao cô lại hỏi như vậy?- Cô ta đan bàn tay vào nhau trả lời.
- Không cần suy nghĩ mà trả lời nhanh thật.- Tôi khinh khỉnh nhìn cô. Cô ta định chống chế lại thì tôi nói tiếp:
- Cô không thấy tin tìm người cảnh sát vừa đăng hay sao?
- Có… điều đó thì sao?
- Cô chắc chắn chưa gặp anh ấy?
- Chắc chắn!- Cô ta gằng giọng.Tôi biết, vũ khí lợi hại của mình là đôi mắt nên tôi nhìn xoáy vào mắt cô ta, khóe miệng nhếch lên kiểu khinh thường.
- Tôi không biết lí do vì sao cô nói dối nhưng có vẻ tôi sẽ biết hơi nhiều về cô.- Tôi đưa tay cầm lấy bảng tên trên áo cô ta ra. Cô ta nói:
- Cô không thấy điều này là hơi bất lịch sự sao?
- Con bé là con cô sao?- Tôi không thèm đáp trả câu hỏi của cô ta mà hỏi.
- Ừ, thì sao?- Cô nhìn tôi 1 cách đề phòng.
- Tôi nghe nó gọi Nam là ba. Nếu Nam có gì đó với cô thì… con tôi và con cô là anh em đó. Chào!- Tôi đứng dậy đi về phía Thiên rồi nắm thằng bé đi thẳng. Tôi biết cô ta đang nhìn tôi bức bối như thế nào? 1 người mất trí thì có lợi gì cho cô ta? Hay con bé kia thật sự là con của Nam.
Tôi đã quan sát kĩ con bé 2 3 lần rồi. Hoàn toàn không có chút gì của Nam hay giống cô ta, con bé chỉ có nét đáng yêu của 1 đứa trẻ chứ không phải lãng tử như Thiên hay đẹp mặn mà tinh tế như mẹ nó. Jackson gọi đến, tôi nghe máy:
- Em đang đi đón thằng nhóc nè, đang định bắt taxi về. Anh sang đây đưa 2 cục nợ về được không? Thằng bé than đợi mỏi chân và em đang phải bế nó đây.
- Anh cũng vừa tan ca, chờ anh tí nha.
Tôi cho điện thoại vào túi nhưng thằng bé lại muốn cầm chơi game nên tôi đưa luôn cho nó. Tôi vẫn đứng ở cổng trường chờ anh đến, cô ấy dắt tay con bé đi ra nhìn tôi 1 cái. Tôi thở ra, tôi đang ghét 1 đứa trẻ hay sao đây? Quái quỷ thật.
Jackson lái xe đến. Thằng bé giành ghế ngồi cạnh ba nhưng tôi bảo có chuyện muốn nói với anh nên quăng thằng bé xuống băng ghế sau. Tôi nói:
- Nam vẫn chưa chết đó anh.
- S…sao?- Anh nhìn tôi.
- Cảnh sát vừa gọi ban sáng, người chết là người đã gây tai nạn.
- À… ừ…- Anh ngập ngừng. Đột nhiên tôi thấy ái nái, giá như tôi chưa nói thì anh sẽ không có thái độ như thế này. Tôi có nên nói với anh là tôi cho rằng tôi đã trông thấy Nam là người đàn ông hôm bữa hay không? Tôi lấy bảng tên của cô gái kia ra. Jane, thư ký công ty A&C. Công ty này không phải là công ty lớn. Là do người lãnh đạo bất tài nên hơn 10 năm qua vẫn giữ phong thái như thế. Tôi phải tìm hiểu về cô ta cho bằng được.
Nam im lặng ngồi nhìn bản thiết kế mình mới vẽ. Anh vò nát rồi quăng vào sọt rác. Anh ngồi quệt viết chì lung tung trên giấy 1 lúc thì lại ra 1 khuôn mặt. Trong đầu anh hoàn toàn không nghĩ đến bất kỳ ai có thể xảy ra trong bức vẽ. 1 lúc sau khi bức vẽ đã rõ nét, anh thở ra 1 cái. Là người con gái anh đã gặp trong công viên 2 lần. Sao anh lại vẽ ra cô ấy chứ? Jane đẩy cửa vào:
- Con bé ngủ rồi, em vừa gặp Thiên Trang lúc chiều.
Tay Nam nắm chặt bức vẽ rồi vò lại quăng đi. Jane nói tiếp:
- Cô ta sẽ làm hại anh và cô ta không hề có ý định sẽ buông tha anh đâu. Cô ta đang tìm anh đó.
- Sao cô ta lại hại anh?
- Em không rõ. Anh không tin em sao?- Tròng mắt cô đưa qua đưa lại. Anh sẽ tin cô chứ? Anh đi lại vuốt tóc cô rồi gật đầu. Anh đi ra khỏi phòng. Jane nhặt bức vẽ ban nãy cô đã lờ mờ thấy 1 khuôn mặt lên. Đôi mắt cô rơi vào hoảng loạn. Cô xé tan tành tờ giấy rồi cầm chặt trong tay đi khỏi đó.
Nam ngồi trên mái nhà, mỗi lúc có chuyện gì đó không vui thì anh lại lên đây ngắm sao. Anh cố gắng lục lại trong tâm trí của mình điều gì đó. ANh thấy biểu hiện của Jane lúc nãy rất lạ. CÔ ấy đã nói dối, không chỉ riêng chuyện này. Nam nhìn lên bầu trời, hôm nay nhiều sao hẳn. Bên tai anh vang lên tiếng 2 xe đụng nhau, điều anh còn nhớ là anh đã phóng ra khỏi xe ngay lúc đó, anh lăn xuống vách đá đó và thấy Jane đi đến, cô đã cứu anh. Và rồi anh không nhớ gì nữa. Cô ấy nói anh tên Nguyễn Hoàng Nam, ngoài ra thì chẳng còn gì. Anh đoán chắc hẳn anh và cô ấy không có quan hệ gì với nhau nhưng vẫn nhắm mắt cho qua cho đến khi anh gặp người con gái ấy. Khoảnh khắc cô xoay người nhìn anh, tim anh đã nhói lên 1 nhịp nhưng anh không thể nhớ ra cô là ai. Kể cả 1 thằng nhóc có diện mạo giống anh như đúc. Anh cũng đã nghĩ, liệu thằng bé ấy có liên quan đến anh nhưng anh đã gạt bỏ ý nghĩ đó khi thấy 1 người đàn ông giống mình chạy đến phía cô. Chỉ là trùng hợp, là trùng hợp mà thôi. Anh đã thấy bản tin tìm anh ban sáng nhưng lại bỏ qua và kể lại cho Jane nghe, sắc mặt cô quả thật rất lạ. Anh không thể tin cô nữa rồi nhưng anh không thể vứt bỏ Duyên- tên tiếng Việt của con anh. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại chứ chưa bao giờ gọi đó là tình yêu. Ngay cả khi đã có Duyên, anh và cô vẫn ở phòng riêng.