Thông thường, con người chỉ biết nghĩ cho họ mà chưa từng nghĩ người khác sẽ đau đớn hơn mình.
…………………………………………………………………………………………………..
Tôi sang phòng dì Kim, dì đang thêu gì đó. Tôi ngồi xuống cạnh dì. Tôi nói:
- Nam vẫn chưa chết đó dì.
Bà ngẩn đầu lên nhìn tôi rồi im lặng tiếp tục. Sau 5 giây, dì nói:
- Cô định sẽ tìm cậu chủ về?
- Tất nhiên rồi ạ!
Bà bỏ khung thêu qua 1 bên, 2 tay vịn lấy vai tôi:
- Dù cô làm gì thì tôi luôn ủng hộ cô nhưng hãy làm điều gì tốt cho cô, cho cậu chủ và cả Jackson nữa.
Tôi nhìn bà, quả thật, tôi rất ích kỷ. Nếu lúc này Nam trở về, vậy mọi công sức Jackson chinh phục tôi cũng chỉ là con số 0. Tuy Thiên không phải con của anh ta nhưng anh là 1 người cha tốt, anh luôn lo lắng và quan tâm cho thằng bé. Tôi khẽ thở ra 1 cái, tôi chỉ biết nhận những gì anh làm cho tôi mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ cho anh ấy tình yêu, hi vọng hay hạnh phúc. Tôi chẳng biết mình có gì tốt mà anh lại quan tâm đến tôi. Tôi thấy hốc mắt mình cay cay, tôi nói:
- Cháu cũng không biết việc mình làm có đúng hay không nữa!
- Tôi có điều khuyên cô là cô hãy chấp nhận cậu Jackson đi. Còn cậu chủ, nếu cậu muốn về thì cô phải cắt đứt liên lạc với Jackson. Hơn nữa, Thiên nó nghĩ Jackson mới là ba mình, nó có thể chấp nhận xa cậu ấy sao?
Tôi cắn môi mình, nếu Nam đã chết thì sẽ không khó xử như thế này. Tôi nên cho qua? Nam cũng đã có gia đình rồi. Tôi nhớ đến những việc Jackson đã làm ình, anh rất yêu thương Thiên dù thằng bé không phải con mình. Cũng không có gì đáng lo ngại vì thằng bé cũng có khuôn mặt giống anh. Nếu Nam là người đã chết. . .
- Nếu Nam thật sự có gia đình thì cháu sẽ đến với Jackson.
- Tôi luôn ủng hộ quyết định của cô.- Dì cười, tôi cũng cười rồi đứng dậy vào phòng mình.
……………………………………………………………………………………………….
- A lô. Đã có kết quả điều tra?- Tôi hỏi qua điện thoại.
- Đúng vậy. Cô ta đã có gia đình với 1 người đàn ông Việt. Đứa con gái đó là của cô ta và chồng cô ấy.
- Chồng cô ấy tên gì?
- Hình như là Phong.- Người đàn ông nói qua điện thoại.
Điện thoại trên tay tôi rớt xuống sàn vỡ tan tành. Vậy là anh thật sự có gia đình? Tôi im lặng nhìn Thiên đang ngủ trên giường mình. Kể từ giờ Jackson là ba của nó rồi. Nó sẽ không biết ba ruột của mình là ai.
Tôi kéo chăn lên cho nó rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán nó. Thằng bé khẽ chúm môi lại. Tôi cảm thấy mình thật sự vô dụng, tôi chẳng thể làm gì để níu giữ cha ruột của thằng bé nữa rồi.
Tôi nhìn tấm hình hôm sinh nhật, hi vọng tôi làm đúng.
……………………………………………………………………………………………….
- Được rồi, anh làm tốt lắm. Tiền của anh đây!- Jackson đặt 1 xấp tiền lên cho người đàn ông lúc nãy. Hắn ta cười vui vẻ rồi nhận tiền.
4 tiếng trước. . .
Jane ngồi trong tiệm coffee gần công viên. 1 lát sau, Jackson đi đến kéo ghế ra ngồi. Cô ta cười:
- Dùng gì?
- Coffee đen.
Cô ta giơ tay gọi nhân viên rồi nhìn anh:
- Anh biết tôi muốn nói gì chứ?
- Biết.
- Vậy thì là gì?
- Nhờ vả tôi.- Đôi mắt anh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng. Cô ta cười:
- Vẹn cả đôi đường chứ?
- Tôi không phải loại người như cô!- Anh gằng giọng.Cô ta nhún vai tỏ vẻ tùy thôi. Cô ta cười nửa môi:
- Tôi cần Nam, anh cần cô ta. Anh hãy cản trở cô ấy tìm lại anh ấy là được rồi. Tôi thấy, cô ấy không phải hạng người đi phá hoại gia đình người khác cho nên, anh cứ nói Nam là chồng tôi được rồi.
- Sao tôi phải giúp cô? Tôi không thể làm cô ấy thật sự yêu mình 1 cách chân chính hay sao?
- Hẳn là không. Tôi đã quan sát các người 5 năm. Đã 5 năm rồi đó, sao cả 2 không kết hôn? Anh định 70 thì sẽ là của nhau sao? Buồn cười!
- Cô mới thật sự là buồn cười.- Anh nhìn cô khinh khỉnh định đứng dậy đi thì cô ta nói:
- Cô ta chắc hẳn đã gọi người điều tra tôi. Hãy đến nơi của hắn ta và nói tôi đã có gia đình, Phong là chồng tôi.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm?- Jackson nhìn cô thật sắc.
- Sẽ làm. Tôi đọc được sự hoang mang trong đầu của anh. Nam trở về thì anh mất tất cả. Chỉ vậy thôi!- Cô ta tỏ ra bình thường.
- Được, cô đúng! Tôi sẽ làm, nhưng nếu Trang không từ bỏ như cô nói thì tôi sẽ giết chết cô.
- Tin tôi đi!- Cô ta đặt tiền trên bàn rồi đứng dậy đi. Anh rút điện thoại ra gọi cho cô:
- Em đang định điều tra gì về người con gái ở cùng với Nam sao?
- Sao anh biết?
- Anh vừa gặp cô ta đi với anh ấy, còn dẫn theo 1 đứa bé nữa.
Đầu dây bên kia im lặng 1 chút rồi nói:
- Em đã nhờ điều tra rồi! Chắc sắp có kết quả.
- Em nhắn số điện thoại của người đó qua đi. Anh sẽ đi tìm hiểu giúp em!
- Dạ được. Anh chờ tí.
Jackson cầm chặt điện thoại trong tay, anh thầm nói:” Xin lỗi em, xin lỗi vì tất cả!”
Nam lục lại tờ giấy vẽ lúc nãy nhưng không thấy đâu nữa. Anh chắc hẳn Jane đã giữ nó. Anh sẽ phải giải thích ra sao với cô ấy đây? Suốt 5 năm qua, anh đã không ít lần hỏi cô ấy về quá khứ của mình nhưng cô đều chối bỏ và cho rằng không nhớ thì tốt hơn. Anh thật sự cảm thấy mình giống 1 con rối hơn là 1 con người. Anh cũng không dám chắc rằng Duyên là con gái của mình vì nó chẳng có chút nào giống anh và cũng chẳng giống Jane. Cô ta đã có lần nói rằng nó rất giống ba anh, anh cũng chẳng nghi ngờ vì cũng có thể là vậy. Tuy nhiên, mọi thứ giờ trở nên đáng ngờ từ lúc anh gặp giám đốc công ty Hoàng Thiên, anh thật sự nghĩ cô ấy mới là người anh từng quen biết chứ không phải Jane là người vợ của anh như cô nói.