Vị Yêu

Chương 32: Chương 32: Giả thuyết chỉ là giả thuyết




Tôi đã từng nghĩ nếu Nam đã chết thì mọi chuyện có thể giải quyết theo 1 cách êm đẹp nhưng tôi chưa từng nghĩ đó chỉ là giả thuyết và Nam vẫn là người thật.

…………………………………………………………………………………………………..

Tôi đi cùng Jackson, anh đã nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Nói thẳng ra thì tâm trạng của tôi không hề thoải mái, rất bực bội. Chỉ là… chưa đến mức tôi phải khóc. Tôi đưa Thiên đến trường rồi cùng đi với anh.

Tôi im lặng nhìn ra phong cảnh bên cửa sổ. Anh hỏi:

- Nam đã có gia đình?

- Vâng.- Tôi gật đầu, hít 1 cái thật sâu để không rơi nước mắt.

Anh không nói thêm nữa mà tập trung lái xe. Chắc hẳn anh cũng rõ, tôi sẽ chấp nhận anh 1 ngày không xa. Tôi mở facebook lên, facebook Nam vẫn êm đềm 1 dấu chấm xám xịt. Cũng đúng thôi, đã 5 năm rồi, anh còn nhớ gì nữa. Tôi đeo phone vào tay bật bài Love is all the same. Giọng hát trầm buồn của 3 cô gái này khiến tâm trạng tôi đã xấu càng xấu thêm.

Đừng khóc nữa…

Cũng đừng buồn nữa…

Tình yêu vẫn luôn là như vậy mà…

Càng cho di nhiều yêu thương hơn…

Thì sẽ chỉ nhận lại nhiều đớn đau mà thôi…

Phải có tổn thương thì mới đúng là tình yêu…

Hãy gạt đi những hạt nước mắt kia…

Và khẽ nở nụ cười…

Ngay cả khi tình yêu khiến bạn rơi lệ…

Chỉ cần bạn từng yêu 1 cách chân thành…

Và chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc…

Anh dừng xe, tôi rời mắt khỏi trang chủ mp3. Anh mỉm cười nhìn tôi rồi nói: ” Tới nơi rồi, em xuống rồi đi theo anh!” Tôi gật đầu mỉm môi cười lại nhưng quả thật, khóe môi tôi cứng đờ đến lạ. Đơn giản là tôi chẳng muốn cười vì bất cứ điều gì.

Anh nắm chặt lấy tay tôi, tôi không rút ra. Rút với để như vầy thì có khác gì nhau không nhỉ? Tôi thấy cánh đồng bồ công anh hiện ra trước mắt mình. Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi. Chính giữa là 1 trái tim to tướng xếp bằng hoa hồng. Anh cười thật tươi nhìn tôi rồi đi vào giữa trái tim cầm cây ghi ta đã để sẵn lên. Anh lên dây đàn và hát. Đây là lần đầu tôi nghe được giọng anh hát. Rất hay và trầm ấm. Đây là bài Just give me a reason. Tôi cảm thấy mình đang cảm động, tôi nên chấp nhận hay không? Tôi đứng đó mỉm cười nhìn anh, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc. Hạnh phúc muốn phát điên lên.

Anh hát hết bài thì cầm 1 đóa hoa hồng thật to ra trước mặt tôi, bên trên là 1 chiếc hộp đỏ. Tôi đoán rằng anh muốn cầu hôn tôi. Tôi cười tươi đưa tay ra nhận thì tay buông lỏng trong không trung. 1 ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu tôi: “Nam…” Thì ra nãy giờ tôi lầm anh là Nam. Tôi khẽ mím môi, đúng rồi, đây chính là cánh đồng tôi mơ thấy Nam trong đêm anh bị tai nạn. Anh đã buông tay tôi ở nơi này, đây có phải là cảnh báo mọi thứ sẽ chấm dứt? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh cánh đồng, tôi gặp bóng dáng của Nam, là của Nam thật. Đôi chân tôi muốn chạy về phía anh nhưng không thấy anh nữa. Anh lại 1 lần nữa biến mất vào trong không khí. Tôi nhìn Jackson, đôi mắt anh đang nhìn tôi mong đợi và anh cũng đã thấy nỗi chơi vơi trong đôi mắt tôi. Anh nói:

- Will you marry me?

- Em…- Nam đã có gia đình, câu nói đó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi có nên phá hoại gia đình của họ? Nếu Jackson là ba của Thiên, tất nhiên là tôi sẽ không sao, cũng không ảnh hưởng tới Nam.- Yes, i will.- Tôi nhắm mắt lại.

Jackson mừng rỡ ôm chầm lấy tôi, tôi cũng đưa tay ra ôm lấy anh nhưng trong lòng tôi có 1 cái gì đó đã vỡ ra. Đó chính là trái tim của tôi, nó thật sự rất đau.

Nam đứng sau vách đá im lặng nhìn đôi nam nữ đang ôm chầm lấy nhau. Anh cầm chặt bức vẽ anh vừa vẽ ban nãy, vẫn là hình của cô gái ấy. Anh biết là mình sẽ có lỗi với Jane và con mình nhưng trong đầu anh không lúc nào thôi nghĩ đến cô gái này từ khi gặp cô. Anh xoa nhẹ lồng ngực của mình. 1 cái gì đó băng qua đầu anh, 1 nick facebook thì phải. Thiên Trang, anh đặt tay lên đầu mình, nó đang nhức inh ỏi. Anh đứng lên đi về phía ngôi nhà gỗ.

Jane đang chuẩn bị đi làm, cô thấy anh vừa vào thì hỏi:

- Anh vừa đi đâu vậy?

- Anh vừa đến cánh đồng thôi!

- Ừm… Em đi làm.- Cô đeo túi xách lên vai rồi đi khỏi đó. Cô đi đến cánh đồng thì nhìn thấy Jackson và Trang, họ đang đi về phía xe của mình. Nam có thấy gì không nhỉ? Cô nhìn về căn nhà gỗ nhưng rồi mỉm cười đi tiếp : ” Tốt thôi! Vậy là không còn ai tranh giành với tôi nữa.”

Nam mở facebook của mình gõ nhanh từ Thiên Trang vào, anh thấy avatar là cô ấy đang ngồi ở 1 quán coffee nào đó mà chính anh cũng có cảm giác mình từng đến. Click add friend, trong đầu anh chợt vụt qua 1 hàng dài tin nhắn :” EM YÊU ANH.” Anh lắc đầu, là cô đã nhắn cho anh ư? Đầu anh đang rất đau nhức, anh nên nghỉ ngơi trước khi nó nổ tung ra. Tuy nhiên, anh vơ vội cái áo khoác rồi đi ra ngoài.

……………………………………………………………………………………………….

Jackson đang nắm chặt tay tôi cứ như sợ tôi đi đâu mất. Tôi im lặng lướt facebook, Lan- người con gái Nam đã từng yêu giờ đã trở thành 1 nhà thiết kế thời trang nổi tiếng rồi sao? Đáng mừng thật, cô ấy cũng đang ở Mĩ nhưng cách xa nơi tôi ở. Hẳn là cô ấy vẫn chưa biết chuyện của Nam. Có người add friend, tôi xem. Hoàng Nam? Là nick mới của anh? Tôi nhìn Jackson 1 cái, anh đang rất hạnh phúc. Tôi không nên phá vỡ chứ nhỉ? Tôi từ chối rồi cho điện thoại vào túi. Anh xoay sang nhìn tôi:

- Khi nào thì mình tổ chức nhỉ? Rốt cuộc thì ngày này cũng đến với anh.

- Anh chọn đi! Em thì sao cũng được.

- 2 tháng nữa nhé!- Anh cười.

- Vậy… có quá gấp gáp không?- Tôi nhíu mày.

- Vậy à? Vậy thì từ từ cũng được.- Tôi thấy sự thất vọng trong đáy mắt anh. Tôi không thể nào nói câu từ từ hay em chưa sẵn sàng với anh ấy. Tôi đành phải đáp:

- À, em không có ý đó. Cũng được!

Anh gật đầu. Tôi đang thực sự khó thở, tôi thở mạnh 1 cái trấn tỉnh mình. Tôi sẽ không phải hối hận chứ? Tôi cắn môi mình, hi vọng là không. Anh đưa tôi đến công ty. Tôi đi lên phòng mình. Người tiếp tân nói:

- Có ai đó tên là Phong đang chờ giám đốc ở phòng chờ.

- Ừm.- Tôi gật đầu đi lên, Nam tìm tôi có gì không?

Tôi đẩy cửa vào, Nam đang ngồi trên ghế sô pha. Tôi ngồi xuống đối diện anh rót trà vào tách:

- Xin lỗi đã để anh đợi lâu!

- Không sao. Tôi là Nguyễn Hoàng Nam thay gì Phong mà tôi đã nói với cô hôm ấy.- Anh nhìn tôi. Tôi nhướn mày:

- Tôi biết! Anh tìm tôi có gì không?

- Chẳng phải cô đã đăng tin tìm người sao?

- Giờ thì không cần thiết nữa rồi. Anh đã có gia đình rồi mà!

- Tôi có gia đình thì sao?- Tôi đơ người nhìn anh.

- Nghe này, anh có thể không tin những lời tôi nói nhưng tất cả đều là sự thật. Anh biết thằng bé gọi tôi là mẹ hôm bữa chứ? Nó là con của anh. Mục đích tôi tìm anh là hi vọng anh sẽ nhận thằng bé nhưng bây giờ thì anh đã có gia đình còn có 1 đứa con, hơn nữa, tôi đã chấp nhận sẽ cưới Jackson rồi. Điều đó tốt cho 2 gia đình!

- Tôi tin.- Anh chỉ nhẹ nhàng nói 2 chữ đó rồi đặt 1 tờ giấy lên bàn xong đứng dậy gật đầu chào tôi.

Tôi ngồi đó, thở ra, tôi thật sự muốn khóc. Tôi cầm tờ giấy lên xem là bức vẽ khuôn mặt tôi. Tôi ôm nó vào lòng. Tôi đã từng nghĩ nếu Nam đã chết thì mọi chuyện có thể giải quyết theo 1 cách êm đẹp nhưng tôi chưa từng nghĩ đó chỉ là giả thuyết và Nam vẫn là người thật. Tôi đã không nghĩ nếu 5 năm trước tôi chấp nhận anh sớm hơn thì có khi tôi và anh đang xây dựng tổ ấm của mình. Chỉ là nếu như… Ai nói cho tôi biết tôi nên làm gì đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.