Lan cúi đầu che miệng cười, Nam đưa tay khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa ở trán con bé. 1 đôi mắt lạnh từ phía đông ồn ào lia ngang nhưng chẳng ai để ý đến. Đưa nhẹ ly rượu lên môi, cánh môi mỏng mím lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Sài Gòn có quá rộng lớn để kiếm tìm được bản thân của người xưa? Dù gần nhau nhưng đi qua nhau như 2 kẻ xa lạ. Dưới ánh nắng sớm còn le lói trên đầu sắp tắt, nắng trưa gần như xâm chiếm chói hang hơn. Sáng ra cũng chẳng đem theo nón, với 1 cô gái da trắng từ Mĩ mới về thì quả thật khắc nghiệt. Đưa chiếc cặp lánh đỡ trên đầu cô chạy nhanh và 1 shop quần áo quy mô lớn, có lẽ lớn nhất thành phố này. Bước vào 1 cách thân quen, cô vào ngồi cạnh chủ shop ôm tay nũng nịu:
- Mẹ à, hôm nay là sinh nhật Kiệt, có chiếc váy nào đẹp cho con không ạ?
- Cho sao mà cho? Tiên sư cô, thế cha cô cho biết bao nhiêu tiền mà giờ lại đi xin mẹ thế này?- Mẹ Lan khẽ gõ vào đầu con gái.
Lan cười cười, đây là shop mà mẹ đã gầy dựng từ khi cưới cha. Gia đình cô ai cũng có việc làm quy mô hẳn hoi chỉ có cô là chưa biết gì, Nam cũng đã có công ty riêng ình, chi cần ra trường là anh sẽ nắm lấy. Cô đứng lên tiến về khu váy dạ tiệc. Những chiếc váy này được làm rất kì công với đầy đủ màu sắc. Cô đưa tay chọn 1 chiếc váy đen ướm thử lên người. Màu đen tạo cho người con gái thật huyền ảo và quyến rũ, cùng với những đường cắt táo bạo. Nhưng đây là tiệc sinh nhật, tốt nhất nên kín đáo hơn. Cô nhìn thấy 1 chiếc váy màu trắng có lẽ thích hợp cho việc này đây. Đưa tay ra định lấy thì có 1 cánh tay giành lại. Lan ngước mắt nhìn, đúng là oan gia ngõ hẹp, Sài Gòn chỉ có mỗi shop mẹ cô bán hàng đẹp nên cô bạn đáng quý lại vào đây la liếm rồi. Lan gạt phăng cái tay đang giành bộ váy với mình ra rồi nói:
- Tôi chọn trước rồi, xin cô chọn váy khác.- Ánh mắt cô bạn nhìn Ngọc nhưng lại khẽ dao động vì người con trai đứng phía sau.
- Cô không định bán hàng sao? Khách chọn thì phải bán chứ!- Ngọc khoanh tay.
- Không thì sao? Tôi đâu cần tiền đến mức đó, cô đừng tưởng ai cũng khoái ngửi mùi chua lè của những tờ polime nhé!- Lan không nói không rằng rồi cầm chiếc váy đi thẳng vào phòng thử đồ.
Có lẽ Ngọc không có dự định hay thiện chí nhường chiếc váy trắng, cô đi theo và nắm tay Lan lại:
- Chiếc váy này sẽ là của tôi!
- Vậy sao? Thích nhận của mình quá nhỉ?- Lan 1 lần nữa dùng lực mạnh hơn để hất tay ra.
Đến lúc này thì Ngọc bắt đầu đến bên Kiệt nũng nịu. Kiệt cũng tỏ ra chán ngán về việc này nhưng nhìn cô gái đang cầm chiếc váy trắng thì cậu lại tỏ ra khó chịu, buông những lời lẽ không đáng nói:
- Buôn bán kiểu gì vậy? Cô nhìn lại mình đi, đã là cỏ dại thì ăn mặc sao vẫn vậy thôi! Tốt nhất cô nên nhường lại thì hơn.
Những lời nói của Kiệt như những nhát dao đâm xuyên qua con của cô. Lan cố kiềm chế những tiếng nấc dài trong cổ họng, Lan nhếch mép:
- Tôi ra sao cần cậu nhận xét à? Tôi là cỏ dại thì cậu và cô bạn gái thân yêu của cậu cũng chỉ là nước ở cống rãnh hay thậm chí là rác.
Vừa dứt câu, chiếc váy trên tay của Lan được dùng lực quăng xuống, cô đi lướt qua Kiệt nhẹ nhàng nhưng lòng nặng trĩu. Cô vớ lấy chiếc váy đen lúc nãy rồi ra về chẳng thèm đôi co. Đây là lần đầu tiên Kiệt ra mặt bên vực ình, Ngọc sướng rần người, cô vui vẻ chạy vào phòng thử đồ. Đầu óc của Kiệt lúc này trống rỗng, tại sao cậu lại cảm thấy hối hận tự trách bản thân mình đến vậy…
Bước ra quầy tính tiền chiếc váy, cậu lao vun vút trên chiếc xe máy và chẳng mảy may quan tâm đến cô bạn gái đang hí hứng thử đồ…
……………………………………………………………………………………………….
Lan ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang nắng gay gắt vì nó đang là buổi trưa cơ mà. Lan cố quên đi những chuyện xảy ra lúc nãy nhưng không thể, nó cứ lởn vởn trong đầu cô như cái bóng ma, thật sự khó chịu, thật sự bức bối. Mọi thứ quá gắt gao với cô. Lúc này, cô mới nhớ đến lời của bác Vân nói… cậu ta đã quên tất cả mọi thứ… và cuộc sống của cậu ta đã khác… Có lẽ cô đã hà khắc và suy nghĩ không chính chắn về cậu ta… Đúng là vậy! Có lẽ cô nên để cậu ta trở về con người cậu ta lúc trước bằng cách của mình. Lan nhìn vào khung hình trên bàn, có 1 bé trai và bé gái, bé gái đang khoác vai người bạn mình và nhìn ống kính cười toe toét. Lan bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút, không có gì là mãi mãi nhưng những thứ đã qua sẽ là kỉ niệm đáng trân trọng…
……………………………………………………………………………………………….
Lan bước xuống cầu thang, quả thật người con gái này rất đẹp, Nam cứ đứng nhìn ngẩn ngơ, quả thật đấy… Mái tóc của cô xõa nhẹ bồng bềnh, đôi mắt to tròn giờ được kẻ 1 đường viền mỏng nhưng rất thu hút. Cô mặc chiếc váy đen quyến rũ với những chỗ hở khoe đường nét thanh xuân của con gái. Cô chỉ tầm 1m60 nhưng đôi chân dài thẳng tắp cùng với nước da trắng, cô sẽ nổi bật nhất bữa tiệc à xem.
Mẹ Lan cứ cười trêu Nam khi thấy cậu đứng ngẩn ngơ:” COn gái nhà cô đẹp quá hả?”
- Mình đi thôi anh!- Lan khẽ nói.
Lúc này Nam mới hoàn hồn gật đầu, thật ra thì Nam hôm nay cũng rất… Manly, làm nó muốn chảy cả nước dãi nhưng hôm nay phải thùy mị nết na thôi nếu muốn làm người đẹp nhất bữa tiệc, cô cười thầm.
Bước vào cổng nhà Kiệt, Lan chào bác Vân rồi cũng hòa vào không khí… tẻ nhạt cho có của buổi tiệc, từ phòng mình Kiệt đã thấy Lan và nam cùng đi vào, đột nhiên trong lòng cậu có chút ghen tỵ, do hôm nay cô ta đẹp quá hay sao? Kiệt chỉ đứng ở 1 góc khuất trong buổi tiệc chứ không hòa mình vào không khí hỗn độn này, ít nhất, góc khuất là nơi yên bình nhất. Nhưng rồi đám đông cứ tìm kiếm chủ nhân của buổi tiệc, Kiệt chỉ bước vào đám mà không nói tiếng nào.
Lan cúi đầu che miệng cười, Nam đưa tay khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa ở trán con bé. 1 đôi mắt lạnh từ phía đông ồn ào lia ngang nhưng chẳng ai để ý đến. Đưa nhẹ ly rượu lên môi, cánh môi mỏng mím lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.