Vị Yêu

Chương 6: Chương 6: Làm bạn nhé!




Cô bạn đeo kính cận mặc 1 bộ quần áo hết sức bình thường, dáng vấp hơi gầy và nhỏ bé nhưng gương mặt lại rất xinh xắn và có 1 chút gì đó buồn buồn bí ẩn. Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng như kiểu áo trong của áo đi học cùng với cái yếm đùi, trông cô chẳng có gì giống với đi dự tiệc mà giống đi dạo phố hơn. Đôi tay run rẩy chìa ra trước mặt Lan:

- Mình… làm bạn nhé!

…………………………………………………………………………………………………..

Phát hiện ánh nhìn không mấy thiện chí của chủ nhân buổi tiệc, Nam cười thầm và có hơi đắc chí. Lan cười rồi xin phép vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại mình. Đứng gần nhà vệ sinh đã nghe mùi khói thuốc nồng nặc bốc lên, quả thật, không nghĩ đến sức khỏe của mình thì cũng nghĩ đến sức khỏe của người khác chứ! Lan rút lại ý nghĩ thương tiếc trong đầu mình ngay sau khi thấy người đang phả khói nghi ngút là cô gái mặc chiếc váy trắng mình đã chọn trong shop của mình xung quanh đều là những cô gái trẻ nhưng vẻ mặt già dặn và sành sỏi. Nhìn thấy cô, Ngọc vẫn tỏ ra vẻ rất ư là bình thường và tiếp tục tán gẫu cùng các cô bạn của mình về 1 chàng trai đẹp mã hay gia cảnh giàu có nào đó.

Lan bước nhẹ qua đám con gái chơi bời đó rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Thoa lại 1 chút son, cô tự ngắm nghía mình trong gương rồi bước ra định gặp Nam. Lúc này, vẻ mặt của những cô bạn kia không còn thiện chí hay đơn giản là phớt lờ đi mọi sự vật xung quanh nữa mà ánh mắt của cả bọn sáng quắt lên người cô. Đúng là, những người muốn kiếm chuyện với mình đâu đâu cũng có… chỉ là thời điểm mà thôi. Lan cố bước thêm bước nữa để coi chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Như dự kiến, Ngọc chắn tay trước mặt Lan. Lan khoanh tay chưng hửng nhìn:

- Muốn gì đây?

- Không muốn gì cả, chỉ muốn nhìn mặt cô cho kĩ xíu thôi! Hút thuốc không?- Ngọc đưa bao thuốc ra trước mặt cô rồi kèm theo cái hột quẹt.

- Không, nhìn bao lâu đã đủ chưa?- Lan đẩy cánh tay trước mặt mình ra không thương tiếc.

- Chỉ muốn làm bạn cũng không được sao? Giờ cô muốn động chân động tay hay sao?

Cả nhà vệ sinh bắt đầu ồn ào tiếng cãi nhau của đám con gái. 1 dáng người thấp bé nấp sau cánh cửa cách âm thì thầm 1 mình:

- Phải báo cho Kiệt biết…

- GIỜ CÁC CÔ MUỐN GÌ ĐÂY?- Lan đứng trơ trơ nhìn đám con gái hung tợn trước mặt không có tí mảy may sợ hại hay dao động.

- Nhìn kĩ thì cũng không đẹp lắm, thua tao 1 bậc. Đúng không?- Ngọc bật cái hột quẹt lên trước mặt Lan rồi cả đám ùa lên cười.

- Vậy sao? Tôi đã nói tôi đẹp hơn cô sao?- Lan cười khinh bỉ.

- À…- Cô ta hất cái hột quẹt gần mặt của Lan.- Lửa hơi nóng nhưng 1 lúc nữa sẽ không còn cảm giác đâu!

Dứt lời, cả đánh vây quanh cô thành vòng tròn rồi ghì chặt lấy cô không cho chống đỡ. Thôi chết, đây là phòng cách âm, còn gì tệ hơn lúc này nữa. Tuy đã có học võ nhưng cả đám ghì chặt mình như vậy thì làm sao có thể chống đỡ đây? Chiếc hột quẹt mỗi lúc 1 gần, Lan lắng nghe được những thớ thịt trên mặt mình săn lại và cái nóng của ánh lửa nhỏ le lói ngày 1 gần. Lan nhắm tịt mắt không dám nghĩ đến ngày mai mình sẽ nằm trong bệnh viện với khuôn mặt băng bó như thế nào.

*Rầm* 1 chàng trai đạp cửa bước vào, Lan lầm bầm trong cổ họng, dù ai đi chăng nữa nếu cứu cô lúc này thì quả là chúa Jesu rồi. Đôi mắt đen sắt lạnh quắt qua từng người con gái trong đây rồi liếc vào cô gái mặc chiếc váy đen đang ở giữa bị siết chặt tay chân. Các cô gái đang nắm tay của Lan buông ra không dám nhìn thẳng mặt người con trai này. Cái bật lửa trên tay Ngọc rơi xuống sàn. CÔ lắp bắp:

- Anh… Anh.. Em…

- Anh em gì chứ? Tôi không quen biết cô!- Chàng trai lãnh tử mặc bộ vest trừng mắt như muốn nói tôi sẽ xử cô sau rồi quay lưng lại…

- Lan… Lan… Em có sao không?- Nam lay vai cô. Là Nam ư? Lúc nguy cấp nhất cũng chỉ có Nam giúp cô thôi, Lan lắc đầu cười nhẹ. Nam ôm cô vào lòng, quả thật lúc nãy anh cũng rất đứng tim, nếu không có. . . . . Nam lắc đầu cố xua đi ý nghĩ trong đầu của mình rồi nói:

- Đi ra ngoài nào!

Lúc nãy… hình như có gì đó là lạ, 1 cảm giác khó tả, lo lắng đan xen vui vẻ đôi chút thì phải.

………………………………………………………………………………………………………..

Cô bạn đeo kính cận mặc 1 bộ quần áo hết sức bình thường, dáng vấp hơi gầy và nhỏ bé nhưng gương mặt lại rất xinh xắn và có 1 chút gì đó buồn buồn bí ẩn. Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng như kiểu áo trong của áo đi học cùng với cái yếm đùi, trông cô chẳng có gì giống với đi dự tiệc mà giống đi dạo phố hơn. Đôi tay run rẩy chìa ra trước mặt Lan:

- Mình… làm bạn nhé!

Lan nhướn mày có chút ngạc nhiên rồi nhìn Nam, anh gật đầu:

- Lúc nãy là do cô bạn này báo với anh đấy!

Lan nhanh chóng gật đầu, nắm lấy cái tay xanh xao

- Có chứ! Cảm ơn bạn về chuyện lúc nãy, nếu không có bạn mình chẳng biết mình sẽ ra sao!

Cô bạn gật đầu cười, nụ cười vẫn còn nét e dè và buồn bã của 1 cô gái chứa chấp nhiều nỗi niềm. Lan thấy vậy vỗ vai cô bạn mới:

- Bạn tên gì thế?

- Mình tên… Trang.- Cô bán kính cận cúi đầu đáp nhẹ. * Lần thứ 2 sử dụng tên Trang =)) Winny tên Trang đấy!*

- Mình là Lan…

- Mình biết, mình là bạn cùng lớp. Lúc ban sáng… mình có thấy cậu.

- Vậy à? Vậy thì tốt quá từ giờ mình sẽ chẳng thấy cô đơn nữa rồi.- Lan cười tít mắt, Trang cũng gật đầu hờ hợt. Còn Nam, chẳng hiểu sao anh thấy hình như đã gặp cô bạn này ở đâu rồi, anh tin tưởng cô bạn mới này tuyệt đối, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nhìn sai…

…………………………………………………………………………………………………………

Tại 1 căn phòng vắng vẻ, 1 đám con gái quỳ xuống dưới chân của 1 chàng trai, chàng trai có vẻ chẳng thương hoa tiếc ngọc và cũng là thể loại chẳng dễ dàng buông tha. Đôi môi mỏng buông lời lạnh lùng:

- Đừng để tôi nhìn thấy các người 1 lần nữa! Nhất là cô đó.- Cánh tay vung thẳng chỉ vào mặt của Ngọc, cô có vẻ sợ hãi và vừa khóc lóc xong. Tại sao Kiệt lại quan tâm đến chuyện này? Tại sao Kiệt lại biết cô đang hành hạ Lan trong nhà vệ sinh chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.