Trang nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình nghiêng đầu:
- Bà đến đây làm gì?- Khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm, phản phất 1 nụ cười khinh bỉ cứng ngắt.
…………………………………………………………………………………………………..
Ánh nắng 1 lần nữa chiếu xiên qua cửa sổ tầng trệt phòng trọ rọi vào con ma men tối qua. Nam đưa tay che đôi mắt đang nhíu lờ mờ, đầu anh cứ ong ong, chẳng cách nào cử động mạnh. Đôi mắt anh từ từ mở ra, bên cạnh anh là Trang, khuôn mặt không có hồn, cô không biến mất như hôm ở bệnh viện. Nhưng có điều gì đó không ổn, anh đang trong tình trạng đắp chăn và không mặc quần áo. Cô ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt sưng húp lên vì đã khóc thì phải. Nhìn qua vệt máu còn dính trên ga, anh lờ mờ hiểu ra chuyện, đêm qua anh đã uống rất nhiều và thấy… Lan. Anh lắp bắp:
- Anh…xin… lỗi!
- Xin lỗi là xong à? Tôi đâu phải là gái chứ?- Cô nhếch mép, quăng ánh nhìn tức giận tột độ, 1 đôi mắt có thể làm run rẩy bất cứ ai. Nam vò đầu:
- Anh sẽ chịu trách nhiệm?
- Cưới tôi sao?
Nam cúi đầu không đáp. Trang lại cười 1 lần nữa, mùi hăng nồng của nước mắt xộc lên mũi cô, thì ra là vậy! Chịu trách nhiệm ư? Thế kỷ 21 rồi mà… Cô nói:
- Anh hãy chấp nhận 1 điều kiện của tôi. Được không?
- Em muốn gì? Anh sẽ làm!
- Không được nuốt lời.
- Ừ!- Nam gật đầu chắc nịch, cô cười:
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Rất cảm ơn vì anh đã đồng ý.- Nói rồi cô đứng dậy tiến đến chiếc bàn đã xếp gọn gàng 1 bộ quần áo, là bộ quần áo tối qua anh đã mặc. Cô quăng lên giường rồi đi vào sau bếp:
- Hãy đi đi trước khi tôi trở ra!
Nam cười, anh tự khinh bỉ mình, 1 thằng tồi. Hôm qua là Trang, nếu là Lan thì anh sẽ không sống nổi mất. Tuy đã làm chuyện có lỗi với Trang nhưng anh sẽ bù đắp và chẳng có gì quá to tát. Giờ thì anh phải biến đi theo lệnh của cô. Nam mặc quần áo vào rồi đi xuống dưới nhà.
Nhìn bóng dáng người con trai ấy khuất sau chiếc cổng sắt, cô ngồi phịch xuống ôm mặt khóc nức nở. Chuyện trong trắng của 1 người con gái chỉ là 1 chuyện tầm thường trong mắt 1 người đàn ông. Cô hận, thật sự rất hận. Anh là 1 tên khốn, cô đã lầm.
- Chú ơi, cháu gởi tiền trọ, cháu sẽ đi nơi khác! Cháu cảm ơn vì chú đã giúp cháu 1 tháng qua.- Cô đặt tiền phòng cho người lái taxi hôm nào. Cô đứng dậy nhìn ông cười 1 cái rồi quay bước. Ông ta biết, nguyên nhân là do
tên phụ bạc tối qua…
……………………………………………………………………………………………….
Lan vừa ra tới cổng thì thấy Kiệt đã chờ sẵn trên con xe yêu quý. Cô cười:
- Hôm nay có chuyện gì mà đột xuất thế?
- Không đi thì thôi!- Kiệt chuẩn bị khởi động máy, đùa tí mà đã hằn hộc vậy rồi, Lan nói:
- Đi sao không! Chung lớp cơ mà!
Nói rồi, Lan lăn xăn chạy đến cạnh Kiệt rồi nhanh chóng leo lên yên sau, cứ như sóc ấy nhỉ?
Kiệt chỉ nhếch mép rồi quăng cho cô cái nón bảo hiểm bắt cô đội. Vừa khởi động xe vừa nói:
- Chỉ là do mẹ tôi dặn thôi!
Nghe vậy, cô bỉu môi liếc xéo. Số là vầy:
Tối hôm qua. . .
Sau khi đưa cô bạn yêu quý về đến tận nhà, Kiệt nhanh chóng lên phòng, lấy trong túi áo sơ mi ra 1 tấm hình, là hình của sự chiến thắng lúc sáng. Cậu tháo hình của mình trên chiếc bàn đặt cạnh giường ngủ lồng vào tấm hình ấy.
Bà Vân thấy cửa phòng còn mở he hé, biết là con mình đã về nên mang 1 ly nước cam lên. Nghe tiếng động, cậu giật mình vô tình đánh rơi làm vỡ khung hình. Bà Vân chạy vào xem sao, cậu nhanh chóng giấu tấm hình vào túi quần.
- Có chuyện gì thế?- Bà hỏi, ánh mắt hoài nghi.
- Không có gì!- Kiệt đáp cộc lốc rồi đi ra khỏi phòng nhưng giấu đầu lòi đuôi. Tấm hình cậu để không kĩ nên bị rơi ra khỏi túi, bà Vân nhặt lên rồi thốt lên 1 tiếng:
- À, THÌ RA LÀ CÁI NÀY!
Kiệt xoay người mở to mắt nhìn tấm hình trên tay mẹ mình giật lại. Bà Vân không cho nên giật mạnh quá bị rách. Kiệt trơn mắt lên hét:
- MẸ À!
- Tại con giành cơ mà!- Bà trả lời bình thường.
- Chẳng lẽ dán lại à?- Kiệt đau khổ!
- Sao hôm nay con ngu thế?- Bà Vân chép miệng.- Chỉ cần khôi phục, có fim không?
Ban sáng chỉ lấy hình nên làm gì có fim. Kiệt càng tức giận hơn mà không nói. Bà Vân cười:
- Mẹ ra lệnh con sáng mai đưa Lan đi học, mẹ sẽ hồi phục tấm hình giúp con.
Mẹ không ra lệnh thì con vẫn sẽ làm vậy, sớm muộn thôi!
- Mẹ nói cái gì vậy con không hề thích cô gái đó!
- Dối mẹ à?- Bà Vân nở nụ cười bí hiểm.- Mẹ thấy con ôm con bé, rồi tấm hình này là sao?
Không biết trả lời ra sao, Kiệt quơ đại 1 lí do:
- Con đã cá cược với tụi bạn và thua! Nên con phải làm!
- Từ lúc nào mà con chịu hi sinh vì bạn bè đến thế? Quen bạn gái chứ chưa từng ôm hay chỉ động hôn ai kia mà!
- Thôi mệt mẹ quá! Mai con sẽ làm theo lời mẹ, nhớ là khôi phục trong ngày mai cho con.
- Còn phải xem biểu hiện của con!- Bà cười rồi đi ra ngoài trả lại khoảng trời riêng tư cho đứa con trai bé bỏng.
… Kiệt hít 1 cái, mẹ cậu thật bá đạo. Đánh trúng tâm lí giấu diếm của 1 đứa con trai mới lớn. Từ phía sau, Lâm vượt lên ngang hàng, như đã nghe câu chuyện từ đầu chí cuối. Cậu nhướn mày cười:
- Nếu là mẹ cậu giao phó, chi bằng tống cục nợ này sang xe tôi!
Lan liếc xéo cậu 1 cái:
- Đừng có hòng! Dẹp cái khuôn mặt đáng ghét đó của cậu đi!
- Chẳng phải baby lắm sao?- Lại nụ cười phát ngán đó. Kiệt nãy giờ im lặng thì lên tiếng:
- Cậu vẫn xấu hơn tôi!
- Vậy sao? Vậy mà tôi thấy 2 chữ ganh tỵ hiện lên mặt cậu!
- Không có chuyện đó!- Lan nói.
- Bao che, bênh vực sao? Tôi buồn lắm đó, người tình nhỏ bé!- Lâm trưng bộ mặt rưng rức.
- Cô ấy nói sự thật!- Kiệt tiếp lời.
- Từ bao giờ 2 người thân với nhau đến thế! Không sợ tôi ghen sao?
- Cậu là gì của tôi mà ghen?- Lan chu môi.
- Ai bảo cậu là tớ ghen với Kiệt? Tớ và Kiệt vốn là 1 đôi cơ mà!- Lâm cười khoái trá. Ối chu choa mẹ ơi, tai cô có nghe lầm hay không! Kiệt phanh xe gấp nhìn tên kia ở phía sau cười gàn dở, Lan ngã vào lưng Kiệt. Cùng lúc đó, Lâm cũng phanh xe lại, đưa tay làm dấu hiệu tách xa ra:
- Ai cho cậu tựa đầu vào lưng người yêu của tớ thế!
- Đồ bệnh hoạn!- Kiệt nói, xong lại lên ga gào rú thật nhanh. Lan bám chặt lấy lưng cậu, Lâm có vẻ không chịu buông tha 2 người, cậu bám theo với vận tốc kinh hoàng, cậu nói to để lấn át tiếng ồn động cơ xe.
- Tớ thích cậu lâu rồi nhưng mặc cảm không dám nói, Kiệt a2~ Sarangheayo… Ummoazzz…- Điệu bộ của Lâm làm Lan không kiềm được mà phá lên cười điên loạn. Kiệt chỉ gằng nhẹ qua kẽ răng… Chết tiệt!
Mọi người 2 bên đường đều lắc đầu nhìn 2 xe điên mà là học sinh của trường Minh Đăng danh giá.
……………………………………………………………………………………………….
Nam thẫn thờ ngồi trước cửa nhà Trang, cô đã chuyển đi, kể cả nghỉ việc tại quán bar, không ai biết cô đi đâu! 1 lần nữa cô lại biến mất.
Cô không hẳn là người quan trọng nhất cuộc đời anh nhưng là người anh có nhiều lỗi lầm nhất. Anh muôn chuộc lại nhưng không được, anh đã dày vò cô đến mức tột cùng của sự yêu thương- là đau khổ. Nam nhớ văng
vẳng trong đầu của người đối diện phòng của Trang, ông đã quá 50 tuổi, và là anh của người cô thuê phòng trọ:
- Cô ta không muốn thấy mặt của anh nên đi rồi. Tôi nghe tiếng khóc của cô ấy suốt đêm qua, tôi đã qua hỏi thử nhưng cô ấy nói vọng ra là không có gì! Đến sáng, cô ấy đem ga đi giặt rồi đưa tiền phòng tôi mới biết! Cô ấy làm trong quán bar, pha chế chứ không phải gái điếm. Anh sẽ làm gì để bù đắp cho cô ấy đây? Hãy đi tìm cô ấy khi cô ấy chưa đi quá xa.
- Dì ơi, bán con bó rau này nha dì!- Trang mỉm cười nhìn người bán hàng, cô có vẻ vẫn hay lui tới phiên chợ này.
- Mười nghìn thôi cô… Sao tự nhiên cô chuyển vào chỗ vắng vẻ ít người sinh sống vậy?- Cô bán hàng vừa đưa bó rau cho cô, vừa hỏi.
- Con thích yên tĩnh. Khi nào rãnh con sẽ qua phụ dì hái rau. Dù sao nhà cháu cũng gần mà, đúng không?- Cô cười rồi đưa tìn cho dì.
Rời khỏi chợ, Trang vừa đi vừa xem lại ví tiền của mình, cũng chẳng còn bao nhiêu, đã 2 tuần qua cô không đi làm, trong túi cũng chỉ còn vỏn vẹn 500k. Cô định bắt 1 chiếc taxi nhưng có vẻ tốn kém nên đành đi bộ. Cô chuyển đến 1 nơi xa lánh mọi thứ, xa lánh mọi vật cô có thể nhớ đến đêm kinh hoàng đó. Cô đã bắt đầu 1 cuộc sống mới, 1 cuộc sống chỉ có sự thanh nhàn. Nhà cô thuê khá nhỏ, người ta đã bỏ hoang để chứa hàng hóa cũ, ngày cô đến, cô dọn dẹp tất cả mọi thứ, rất vất vả. Phía sau nhà cô là 1 con sông xanh ngắt, cô vẫn thường cùng mọi người trong phiên chợ ban nãy bắt cá, hái rau. Những công việc tưởng chừng nặng nhọc nhưng thật sự rất vui vẻ, thoải mái.
Nam lang thang trên vỉa hè, cậu chỉ đơn thuần là đi dạo, hôm nay… không phải đến trường vì tâm trạng không tốt. Trang cầm chiếc điện thoại gọi cho chủ tiệm gạo đến giao, gạo trong nhà cũng chẳng còn nhiều tuy cô ăn rất ít. Cô mở to mắt nhìn người con trai đằng xa, bóng dáng người con trai cô từng yêu nhưng bây giờ là căm thù, ghét hận.
Dường như anh cũng phát hiện ra cô nên nhanh chóng chạy về phía cô, cô quẹo qua 1 con hẻm nhỏ, đi vào 1 quán ăn nhỏ ven đường để trú tạm. Nam đến con hẻm, có 2 ngã rẽ, anh đã rẽ vào 1 trong 2 con đường đó. Nhìn
anh khuất xa, cô mới đi khỏi quán và về nhà.
- TRANG!- Giọng nói của 1 người phụ nữ làm cô giật mình đánh rơi viên đá chuẩn bị ném đi trên tay.
Trang nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình nghiêng đầu:
- Bà đến đây làm gì?- Khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm, phản phất 1 nụ cười khinh bỉ cứng ngắt. Người đàn bà trung niên, rất xinh đẹp, khuôn mặt dày dặn kinh nghiệm sống, bà nhíu mày:
- Tại sao con lại bỏ nhà đi?
- Đó là nhà sao? Đó là 1 cái tù với những cai tù là người thân.- Cô đứng lên thẳng thừng nhìn vào đôi mắt của bà. Đôi mắt của 2 người rất giống nhau. Lúc bé, cô đã có đôi lần sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của mẹ mình nhưng giờ thì không, đôi mắt cô còn sắc bén hơn cả bà.
- Con đã sai khi dọn đến 1 chuồng heo như thế này để ở!- Quá sức chịu đựng, bà thể hiện bản tính thật.
- Vậy sao? Bà ngược rồi. Khách sạn Bằng Lăng mới là chuồng heo để 2 con heo như bà và người tình của mình mặn nồng…
- Con dám…- Bà gắt lên.
- Dám sao không? Tôi không nhận ông ta làm ba và cũng không nhận bà làm mẹ, xin bà hãy đi khỏi đây. À, bà đang định đem tiền bịt miệng tôi thì đưa đây. Không cần đưa, chỉ cần 1 vé máy bay sang Mĩ, bà và ông ấy
có thể hạnh phúc… với mảnh tình riêng.- Trang nói không chút lưu tình rồi đi vào đóng sầm cửa lại. Cuộc đời đã tạo ra cô, 1 người lạnh lùng, bạc bẽo. Người phụ nữ khoang tay trước ngực, con gái của bà khá lắm, rồi sẽ làm ra trò.
Từ ruột của Trang, 1 mùi hăng nồng chua chua nồng lên mũi, cô nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Đã 2 tuần nay như thế rồi, hôm cô ở cùng với Nam không phải là ngày an toàn cũng không dùng vách ngăn. Chẳng lẽ… Trang mong suy nghĩ trong đầu mình không phải như vậy, cô không thể có thai lúc này được, đứa bé sẽ phải chịu khổ cùng cô. Cô cắn chặt môi chạy đến tiệm thuốc.
Cô đặt tay lên bụng, nơi có 1 sinh linh đang lớn dần bên trong, cô đã có thai, que thử đã 2 vạch. Dư âm kinh hoàng của đêm đó vẫn còn, cô sẽ phá thai, cô không nên sinh đứa bé ra rồi để nó chịu khổ. Cô đi đến bệnh viện, làm thủ tục để phá bỏ đứa con đầu lòng của mình. Ngay lúc đó, 1 tiếng khóc của đứa bé nào đó đã chào đời, tiếng khóc làm tim cô thắt lại, đứa con tội nghiệp của cô không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
- Trần Thiên Trang, mời cô vào phòng!
Tiếng y tá gọi, cô gật đầu cầm hồ sơ trên tay, cô đặt tay lên bụng mình 1 lần nữa… đứa con bé bỏng của cô… nó không có tội nhưng khi sinh ra thì nó sẽ không có cha. Cô hít thở thật sâu rồi nằm lên giường, Trang nhắm mắt lại, cơn ác mộng kinh hoàng rồi sẽ qua. . .
……………………………………………………………………………………………….
- Chuyến bay từ Việt Nam đến Mĩ sẽ bay trong vòng 10 phút nữa, xin hành khách hãy chuẩn bị!
Trang đặt tay lên bụng mình, cô thở hắt ra, cô phải cố lên, vì tương lai và cuộc sống mới của mình. Cô lấy điện thoại ra, bấm vào facebook cũ của Nam, nhắn 1 dòng tin cuối cùng:
- Mình sẽ xa nhau nửa vòng trái đất, em sẽ đi Mĩ, đây là tin nhắn cuối cùng em gữi cho anh. Em sẽ mang theo dư âm kinh hoàng đó nên 1 nơi xa lạ. Em chỉ biết là… EM HẬN ANH! Không giống những tin nhắn ở trên
rồi… Tạm biệt anh… hi vọng, chúng ta không gặp lại nhau vì em sẽ không đứng vững mất…
Cô bước lên máy bay, 1 vùng trời xa lạ đang chờ đón cô… Tạm biệt mọi thứ, mọi vật ở Việt Nam. .