Vị Yêu

Chương 13: Chương 13: Tranh giành. . .




- Buông ra!- Lan giật tay ra, Lâm vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt không vui chút nào, thậm chí là tồi tệ. Lan cắn môi, đưa ánh mắt liếc nhìn Lâm.

…………………………………………………………………………………………………..

Đặt chân đến chân trời mới, Trang tháo chiếc kính mát đang đeo ra, tiền không có nhưng ăn mặc lại là hàng hiệu tuy chỉ là quần jeans và sơ mi trắng đơn giản. Cô nhếch mép nhìn mọi thứ, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Trang kéo chiếc va li đi, cô chẳng biết mình phải đi về đâu. Tiến đến băng ghế đá gần đó, cô ngồi nó lặng thinh, cô thật can đảm khi bỏ vẻ bọc yếu đuối, tự mình cánh sinh nơi đất khách quê người. Cô nhìn sang băng ghế bên cạnh, 1 người con trai có lẽ là người Mỹ, trông anh có vẻ đẹp trai nhưng đường nét lại có chút hao hao Nam, nếu không nhìn kỹ rằng anh có đôi mắt xanh và chiếc mũi hơi thẳng thì cô đã nhầm đó là Nam. Biết có người nhìn mình, 1 cô gái xinh xắn và nhỏ nhắn, cô ta rất đẹp, tựa như hạt sương lúc sớm. Cô giở bản đồ ra rồi cố kiếm tìm nơi nào đó, có vẻ nơi cô tìm không gần đây và không phải là người bản xứ, cô bỏ cuộc và quay sang người bên cạnh. Cô hỏi:

- Excuse me! (Xin lỗi!)

- Yes!- Anh nhướn mày.

- Can you tell me the way to go to the King and Queen pany? ( Anh có thể nói cho tôi biết đường đến công ty King and Queen không?)

- What are you doing there? ( Cô làm gì ở đó?)

- I want to work. I speak English isn’t well, you know that pany?( Tôi muốn làm việc. Tôi nói tiếng anh không giỏi, anh biết công ty đó mà!)

- Cô có thể nói tiếng Việt, mẹ tôi là người Việt. Bây giờ thì cho tôi biết cô đến đó làm gì?- ANh cười.

- Anh nói sớm thì tôi đỡ hao chất xám biết mấy!- Cô lắc đầu.- Tôi vừa từ sang và muốn tìm việc làm.

- Cô chọn công ty lớn nhất nước Mỹ của người Việt?- Anh hỏi lại.

- Tôi biết là gian nan nhưng công ty đang thiếu nhân lực, tôi tin tôi sẽ làm được.- Người con gái bé nhỏ đưa đôi mắt tuyệt đẹp của mình nhìn lên bầu trời.

Anh gật đầu rồi chỉ hướng đến công ty, anh có vẻ thích cô nhưng không chủ động xin số điện thoại hay làm quen vì anh biết, họ sẽ gặp lại nhau thôi.

……………………………………………………………………………………………….

- Anh muốn biết câu trả lời của em?- Lan hít 1 hơi thật sâu.

- Anh biết câu trả lời rồi, anh nghĩ anh đã lầm. Anh không hề thích em, anh chỉ xem em là em của mình. Anh đã mất người anh yêu nhất rồi, là Trang. Giờ thì anh chẳng biết cô ấy đang ở đâu.- Nam khoanh tay trên lan can sân thượng, tôi qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Không gặp được cô, anh rất hoang mang nhưng sự thật là những thứ có không trân trọng, mất rồi thì đừng tìm vì nó không còn là của mình nữa. Nghe Nam nói như thế, Lan thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh vẫn kiên quyết thì cô sẽ không biết mình xử sự ra thế nào. Lan cười:

- Trang là 1 cô gái tốt!

- Anh biết.- Nam cũng cười, nụ cười đau đớn.- Anh có lỗi với cô ấy lắm. Mà thôi, anh bảo này, em và Kiệt hạnh phúc nhé! Có lẽ anh phải đi đâu đó 1 thời gian. Anh xuống đây.- Nói rồi, anh trèo qua lan can rồi phóng vào tầng 2. Rồi từ tầng 2, anh tiếp đất nhẹ nhàng, có lẽ quá thấp nên lúc đó Trang chỉ bị trầy xước nhẹ.

Lan đi xuống sân thượng, Kiệt đang khép hờ đôi mắt ở góc sau. Cô giật mình nhìn cậu. Hình như cậu đã nghe hết mọi chuyện. Lan ngồi cạnh cậu, tựa đầu vào vai cậu dụi dụi như con mèo con. Kiệt đẩy đầu cô ra:

- Từ khi nào mà chúng ta thân với nhau vậy?

- 2s trước khi cậu nói từ chúng ta. – Lan cười.

Kiệt chỉ nhếch mép, cậu đang ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh. Nam đã nói cậu nghe trước cả rồi, chỉ là cậu muốn xem phản ứng của Lan ra sao thôi dù cô đã nói là sẽ từ chối. Cậu quay sang, đưa đôi mắt lạnh của mình nhìn cô rồi đặt 1 bàn tay lên mặt Lan, cô nín thở, sao giống những bộ phim Hàn Quốc lúc sắp kiss quá vậy. Vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng. Khuôn mặt Kiệt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng ngày 1 tiến gần.

- Này!- Tiếng Lâm vang lên.- Không phá hỏng cuộc vui của 2 người chứ.- Vẻ mặt của hắn hoàn toàn nghiêm túc, không chút bông đùa.

- Sao? Ganh tỵ à?- Kiệt cười, nụ cười thách thức.

- Ờ… chẳng sao cả, nhưng cậu có phiền nếu tôi mượn tạm Lan không?

- Sao phải mượn?- Kiệt nhướn mày.

- Không thì cướp.- Lâm cười, nhưng nụ cười ẩn chứa trắc ẩn.

Cậu không nói không rằng nắm tay Lan lôi đi, cô mở to mắt và trông chờ Kiệt đi theo nhưng cậu chỉ ngồi vuốt cái mái xước mà cười. Cậu thấy có tên theo dõi mới diễn vậy thôi chứ thật ra chẳng định làm gì. Lan hơi thất vọng và bực mình.

- Buông ra!- Lan giật tay ra, Lâm vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt không vui chút nào, thậm chí là tồi tệ. Lan cắn môi, đưa ánh mắt liếc nhìn Lâm.

- Cậu có chắc là Kiệt xứng đáng hay không mà dễ dãi như thế chứ?

- Xứng hay không là do tớ chứ không phải cậu.- Lan khoanh tay trước ngực.

Lâm tức giận ném cô vào góc tường, kê sát mặt cô. Lan đẩy ra nhưng vô ích, vẻ mặt cô thật sự khó chịu.

- Supper dog, ngươi đang làm gì chị Lan thế?- Giọng nói trong trẻo của 1 cô bé vang lên.

Lâm xoay người nhìn đứa con gái vừa thốt ra câu đó, vẻ mặt vẫn đáng sợ:

- Không có mắt sao?

- Tôi cá là anh Kiệt sẽ không vui!- Cô bé nhíu mày.

- Chuyện của cô hay sao?

- Anh nên nhớ, chị ấy là bạn thân của vị hôn phu tôi sắp cưới cơ mà!

Lan ngẩng lên, hôn phu ư? Là Du, Giang Tiểu Du, cô bé vẫn hay lẻo đẻo theo Kiệt từ bé, con bé có nét dễ thương và ngây ngô, tuy cô bá đã lớp 10 nhưng nhìn vẫn giống học sinh cấp 2 với khuôn mặt baby. Lâm không hề ưa con bé, vì con bé có 1 cái gì đó ngông cuồng, ngạo nghễ, không sợ trời không sợ đất. Bên trong con bé vẫn có cái gì đó mưu mô lắm.

- Chào em, Du!- Lan mở lời, nở nụ cười gượng gạo rồi tiến lại gần con bé.

- Chào chị, Ngọc Lan!- Con bé vui vẻ, cô bé có gia thế khá gần gũi với Kiệt, vả lại, bác Vân cũng không cấm cản đôi lứa, có khi nào… Cô lắc đầu cố xua đi ý nghĩ nhen nhóm trong đầu. Mọi chuyện giờ mới bắt đầu.

Cô bé từ Hà Nội vào thành phố, đơn giản con bé muốn gần Kiệt mà thôi. Kiệt bây giờ mới đi lại. Lan đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cậu rồi vẻ mặt nhanh chóng trở về bình thường. Cậu bắt gặp ánh mắt đó nhìn đôi mày rậm khẽ rung. Tiểu Du vẫn tươi cười nhìn anh. Vẻ mặt Lâm cũng không có vẻ khá hơn là bao nên nắm tay Lan lôi xuống sân thượng. CÔ không chống cự nữa mà đi theo. Cậu đuổi theo nhưng Du níu tay lại:

- Lâu rồi mới gặp anh!

- Ừ!- Cậu đáp lại rồi gỡ cái tay đang nắm cổ tay mình ra.

Tiểu Du vùng vằn nhìn theo hướng anh bước xuống, cô lại phải giành giật với người chị đáng quý kia rồi. Con bé cũng chạy theo, vừa chạy vừa gọi:

- Anh Kiệt, chờ em với!

Thấy cậu vẫn không có ý định xoay đầu lại, cô ngồi bệch xuống bậc thang:

- Em bị trật chân rồi anh ơi!- Cô cố gắng nói lớn cho Kiệt nghe, cậu xoay đầu lại, nửa muốn đuổi theo Lan, nửa muốn quay lại đỡ Du.

Con bé nhận ra anh đang phân vân thì nói to lên:

- Em đau quá đi!

Kiệt thở ra 1 cái rồi đi về phía con bé, Du cười thầm, bước 1 đã thành công.

Lâm buông tay Lan ra, cô ngước mắt lên, cô bạn có vẻ khá mít ướt nên mắt đã đỏ hoe mà không khóc. Cậu lắc đầu ngán ngẫm.

……………………………………………………………………………………………….

Nam vào lại facebook cũ, anh đã sẵn sàng đối mặt với những gì mà ngày hôm qua chưa dám. Các thông báo đã biến mất do quá lâu, anh đã phải nhập mã xác nhận vì lâu ngày không hoạt động. 400 tin nhắn, Thiên Trang, facebook cô giờ đã có ảnh đại diện, hình ảnh cô đang ngồi bên cạnh cửa sổ tiệm Ice Coffee, đôi mắt nhìn lên bầu trời, cô thật sự đẹp, 1 vẻ đẹp thuần khiết, anh mỉm cười. Click vào hộp thoại, anh đọc những tin nhắn mới đây mà bàng hoàng, cô đã đi Mỹ. Bởi vậy, anh mới không thể tìm ra tung tích của cô.

Lăn dài lên trên, toàn tin nhắn Em Yêu Anh của cô, anh thấy mình thật ngu ngốc. Giờ anh muốn thời gian quay lại, liệu có thể được hay chỉ là sự nuối tiếc muộn màng? Đúng lúc, anh cũng đang tìm nơi yên bình để đặt chân đến. Mĩ- cũng hay nhỉ? Anh cười, rồi anh sẽ tìm lại cô ấy.

……………………………………………………………………………………………….

- Giám đốc đâu?- Người đàn bà trung niên xinh đẹp gác tay lên ghế xoay hỏi.

- Dạ thưa chủ tịch, giám đốc nói ra ngoài hóng mát và bảo tôi dặn lại với người là hãy nhận cô gái vừa nộp đơn xin việc 10 phút trước.

- Để tôi xem thử, cô về văn phòng đi.- Bà đứng lên đi về phía thang máy rồi xuống phòng tiếp khách.

Trang đang ngồi ở đó, đôi tay đang lại với nhau. Thấy bà xuống, cô đứng dậy nghiêng người kính cẩn cúi chào. Bà khẽ gật đầu, đây là 1 phản ứng tốt, con trai bà thật sự không nhìn lầm người. Bà lật hồ sơ xin việc của cô, sao? Chưa tốt nghiệp hẳn đại học Việt Nam mà dám xin vào công ty sao? Điều này không chấp nhận được. Nhận ra điều đó trên nét mặt của bà, cô nói:

- Nhà cháu là 1 công ty cũng khá lớn ở Việt Nam và có cổ phần nhỏ ở công ty này, do cháu muốn tự lập nên không làm việc tại đó, cháu có chút xung đột với gia đình.

- Cô không giỏi tiếng Anh đúng không?- Bà đẩy gọng kính.

- Vâng, nhưng cháu có thể giao tiếng với những người Việt rồi sẽ học thêm ạ.

Xem như bà tin con trai bà lần này vì con bé có vẻ ngoài ưa nhìn và lanh lợi. Bà gật đầu. Trang siết tay vui mừng, cảm ơn trời, ông đã bớt khắc nghiệt với cô rồi. Cô chào bà ra về, từ mai là cô có thể làm việc tại môi trường mới với công việc mà bất cứ ai mong muốn.

Cô đi vào thang máy, cùng lúc đó, chàng trai có đôi mắt xanh và diện mạo giống Nam cũng vừa mở cửa thang máy. Trang gật đầu chào anh và nói:

- Tôi vừa được nhận vào! Mừng quá đi mất! Anh cũng làm ở đây sao? Bộ phận nào vậy?

Anh vừa định nói giám đốc thì 1 dòng suy nghĩ cắt ngang qua đầu mình. Anh cười:

- Ngoại giao như cô thôi!

- Anh biết tôi xin vào làm ngoai giao?- CÔ mở mắt ngạc nhiên.

- À, chỉ là tình cờ nghe mấy cô tiếp tân ở bên dưới nói.

Trang gật đầu không chút nghĩ ngợi, dù sao hôm nay cũng là ngày may mắn nhất từ khi cô sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.