Nó tính hôm nay sẽ đóng cửa hàng sớm, rồi đi đâu đó uống 1 ngụm cà phê đen cho qua hết ngày hôm nay. Nhưng không ngờ nó vừa mới bước ra cửa thì có nguyên 1 dàn xe máy nổ ga bùm bùm phóng thẳng đến nơi nó đứng, vì toàn bộ những chiếc xe đó đều chiếu thẳng vào mặt nó nên nó hầu như không thể nhìn ra bọn họ là ai?
Tiếp đến là 1 đứa con gái nào đó đem đến 1 bịch to đùng, 1 thằng con trai ôm mấy bó bông màu trắng, và 1 dáng người to đùng mang 1 chiếc bánh sinh nhật bước đến chỗ nó. Cùng lúc 3 người đó đến chỗ của nó cũng là đồng loạt đám xe đằng sau tắt máy, tắt đi cái ánh sáng chói mắt kia và mọi thứ dần hiện ra.
- Happy Birthday!!!!!!!!!!! – Cả đám hét ầm lên.
- Trời ạ! – Nó hét lại.
Không ngờ cái đám lớp nó và lớp ông Tý lại phát hiện ra nó đang núp ở đây. 3 cái con người đang đứng trước mặt nó là con Nhi, thằng Phong và Minh. Nó chỉ biết nhìn họ rồi lại cười cả miệng. 3 người bọn họ để 3 thứ đó lên bàn rồi chạy về đám xe, lên xe, đeo mũ bảo hiểm rồi phóng vù đi, không để lại bất kì tin nhắn gì cho nó. 5s sau, nó mới hoàn hồn nhìn lại cái sân trống hoác vừa lúc nãy toàn là xe, rồi nhìn cái bàn đằng sau mình toàn là quà sinh nhật với bông hồng trằng, còn có 1 cái bánh sinh nhật màu trắng toát nữa. Nó tiến tới ngắm kĩ lấy cái bánh, ở dưới chân bánh có 1 tờ giấy.
Chúc mừng Hoàng Như Băng lên 1 tuổi mới, già đi 1 chút, lớn hơn 1 chút, ăn nhiều hơn 1 chút, học hành tốt hơn 1 chút……
Hi vọng bạn có 1 đêm sinh nhật vui vẻ…..
P/S: Năm nay bọn tôi tha cho bạn, năm sau bạn hãy cẩn thận!!!
Đọc xong, nó à lên 1 tiếng, hóa ra chúng nó cũng biết hôm nay nó muốn đón sinh nhật 1 mình nên cũng ko kéo nó đi đâu đó thế là chỉ “lặng lẽ” tặng quà với Happy birthday với nó 1 tiềng rồi đi luôn. Nó vui vẻ nhìn đống quà rồi nhăn mặt “Tí nữa làm sao mà khuân hết cái đống này về”.
Hắn đang chật vật với cái mớ bì bóng ở bên trong thì nghe thấy tiếng xe máy bừng bừng ở ngoài nên chạy ra xem thử có fan nào đến nữa không thì lo chạy đi núp. Nhưng vừa mới ra thì lại thấy cái đám kia đi mất tiu, để lại 1 đống đồ ở trên bàn, còn nó thì đừng trơ trọi như trời trồng vậy. Nhìn lên bàn thì thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là 1 cái bánh sinh nhật màu trắng, trên đó có 1 dòng chữ socola đen Như Băng. Hắn đến hỏi nó thì nó cứ cười cười.
Nhỏ Phương chạy ra, nhìn nhìn cái bánh rồi hét lên.
- Hôm nay sinh nhật chị Băng hả???
- Uhm! – nó chỉ uhm khẽ rồi đi vào trong, lấy mấy cái bì bóng to nhét quà vào bên trong, đóng gói cái bánh rồi xếp gọn 1 chút.
- Sao chị ko nói gì hết vậy?
- Nói làm gì?
- Ơ! Nói để em đi mua quà cho chị chớ! Thui thì sẵn đây, chị nhìn đi chị muốn cái gì nào, em lấy cho chị. – Nhỏ Phương chỉ tay vào mọi thứ trong cửa hàng.
- Em thấy có ai làm chủ 1 cửa hàng lại lấy quà từ chính những gì có trong cửa hàng đó cho mình ko? Em ngốc quá, nếu em muốn tặng quà cho chị, thì kêu bác tài chở cái đống này về nhà chị đi!
- Nhà chị ở đâu?
- Anh của em biết đấy! Coi như em nhận lời nhak! Chị đi đây! – Nó vào trong lấy ba lô.
- Này đi đâu đó! – Hắn đang cố dọn mấy cái móc treo vào bên trong.
- Đi chơi đâu đó!
- Này! – hắn chạy theo.
Hắn chạy ra, giằng lấy cái tay lái của nó, rồi ngồi lên trước.
- Ế ế! Sao thế này? – Nó la lên.
- Thì tôi chở em đi chơi! – hắn quay lại cười với nó, rồi vỗ vỗ lên cái yên sau ra ý biểu nó lên đó ngồi.
- Há há! Đừng có mà bỏ cuộc đấy nhá.
- Giờ đi đến chỗ đó cái đã. – Hắn đạp nhanh ra lòng đường, làm nó mất đà mà ôm chặt lấy lưng của nó.
Lúc mới dựa thì nó còn cái cảm giác vì sợ, nhưng ôm lâu nó lại thấy cái lưng rất ấm nên ko dứt ra luôn, mặc kệ hắn chỏ nó đi đâu cũng được.
Còn hắn thì đang nổ pháo bông ở bên trong.
- Đến nơi rồi!
Hắn dẫn nó đi vào bên trong 1 tiệm bán đồ trang sức.
- Vật mà tôi đã đặt đâu? – hắn trở nên nghiêm nghị, ra dáng như 1 vị công tử nhà giàu.
- Vâng! – Cô bán hàng gật đầu rồi đi vào trong lấy ra 1 cái hộp màu đen.
-
Hắn mở cái hộp đó ra nhìn 1 phát rồi đóng nó lại ngay lập tức ko cho nó kịp nhìn cái ben trong là thứ gì.
- Đi thôi!
-
- Bây giờ thì chở tôi đến nơi này. – Nó cố gằng chỉ đường cho hắn.
- Đi gì mà xa thế? – hắn nhăn nhó khi mà đi quài mà không đến nơi.
- Ai biểu đòi làm tài xế của tui làm chi???
- Muốn làm bạn trai của em khó thiệt đó!
- …..
Khi đến nơi, nó kéo hắn chạy đi đâu đó mà hắn còn chưa kịp định hình là nơi nào. Nó dừng lại, rồi, 1 khung cảnh mà hắn hiếm khi thấy: Đó là toàn cảnh thành phố lúc về đêm. Hắn còn đang bị choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ và lung linh của khung cảnh thành phố về đêm thì nó ngồi phịch xuống đám cỏ, duỗi thẳng cả 2 chân ra.
- Woa!!!!!!!!!!!!!! Đêm nay trăng đẹp quá đê!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Trăng?
Hắn ngước lên thì thấy mặt trăng hôm nay to tròn 1 cách lạ kì.
Nó kéo hắn xuống ngồi cùng, rồi lấy cái loa trong cặp ra mở mấy bài bất hủ của Westlife ra.
- Rất chi là lãng mạn nhak! – Nó quay sang hắn cười với hắn. – Anh sướng nhak, được ngồi cạnh 1 cô gái thích ngắm cảnh lúc thành phố về đêm nè, thích ngắm trăng như mấy thi sĩ thồi trung đại, thích nghe nhạc cảu mấy anh chàng đẹp trai Westlife và hôm nay lại sinh nhật 1 mình của cô ấy đấy.
- Sinh nhật 1 mình?
- Uhm! Thì năm nay tôi đã 17 rồi, muốn 1 cái sinh nhật thật đặc biệc cho cái gọi là trưởng thành. Mà bây giờ là sinh nhật 2 mình rồi. Anh sướng thiệt đó, bạn bè, người thân của tôi họ còn biết gửi quà cho tôi rồi rút lui, trong khi đó anh lại được ở cạnh tôi cả ngày, bây giờ lại còn ngồi cạnh tôi ngắm trăng thưởng nhạc nữa chớ. Quà của tôi đâu???
- Đợi tí!
- Hở??? – Nó tính nói giỡn thối mà hắn cũng làm thiệt á.
Hắn lấy từ trong túi ra 1 sợi dây chuyền trắng bạc có mặt là 3 chữ cái gì đó
- ICE???
- Băng! – hắn đeo sợi dây vào cổ nó, không quên nhéo má nó 1 cái.
- À!!!!!!!!!!!!!!!! – Sau cái nhéo đó, nó mới biết băng trong tiếng anh là Ice.
- Không ngờ, hôm nay tôi lại có diễm phúc nhiều như thế. – hắn vừa nhìn về phía xa xăm vừa nói.
- Thì bởi!!!
- Chỉ thiếu 1 thứ thôi là hoàn thiện rồi.
- Thứ gì? – nó quay sang nhìn hắn.
Kiss………
Hắn hôn nó thật lâu, dùng 2 tay ôm chặt nó vào lòng, hắn muốn từ giây phút này, chỉ có mỗi mình hắn chỉ có thể ở bên cạnh nó, ôm nó, hôn nó, che chở cho nó và yêu nó hết lòng.
Còn nó thì mở toang cả 2 mắt, nhìn chằm vào đôi mắt đang nhắm của hắn. Nó cố vùng ra khỏi vòng tay của hắn nhưng không được, càng quẫy thì hắn càng ôm chặt. Thôi thì……hắn muốn làm gì thì tùy hắn
Khi đã thoải mãn “cơn khát” bấy lâu nay, hắn dời ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ lự như trái lựu của nó và không quên vẫn ôm chặt nó.
Nó đánh lên ngực hắn 1 cái rõ đau.
- Đau! – hắn nhăn mặt.
- Trả lại cho tôi nụ hôn đầu tiên ngay.
- Không trả thì làm sao?
- Thôi thì thôi! Thả tôi ra ngay coi.
- Không thả! Muốn ôm thêm 2 chút. – hắn siết chặt nó vào trong lòng của mình.
- Anh thích tôi thiệt đó hả?
- Uhm! Tôi đã nói rồi, sao lúc nào em cũng hỏi lại 1 câu đó thôi vậy.
- Để chắc chắn thôi. Sau này mà anh dám nói hết thích tôi rồi thì tôi vui lắm đó.
- Mong là em ko bao giờ có được niềm vui đó.
- Vậy là phải buồn hoài hả?
- Không, tôi sẽ là người mang niềm vui khác đến với em.