Việc Xấu Trong Nhà

Chương 84: Chương 84: Chương 84​




Hương thơm lan tỏa khắp phòng, Chuột Đồng thả tay xuống, đi tới bên người Lục Chung mới cung kính nói: “Là thôi miên. Còn là thôi miên sâu.”

Lục Chung mím môi, gõ mấy chữ: Có cách không?

Chuột Đồng thành thật lắc đầu, “Thuật thôi miên sư phụ em dùng nguy hiểm lắm, theo lý thuyết không có khả năng tỉnh lại, nếu cưỡng chế tỉnh lại, sẽ tổn thương đến cơ thể mẹ rất lớn…”

Thì ra, cả đời không thể có trí nhớ trước kia? Lục Chung im lặng hẳn, chẳng biết tin này với anh mà nói là tốt hay xấu đây?

“Bất quá, không thể tác động từ bên ngoài, nhưng bản thân phu nhân ngược lại có thể có cách…” Chuột Đồng do dự một hồi mới lên tiếng: “Em không thể nói tuyệt đối, song nếu phu nhân tự mình nhớ ra, đây cũng không phải không thể.”

Ánh mắt Lục Chung nhìn người phụ nữ đang ngủ đến mức khuôn mặt đỏ bừng trên giường, khoát khoát tay, Chuột Đồng nhận lệnh, sau đó lui ra ngoài.

Đêm khuya thăm thẳm, Lục Chung nhìn người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, chẳng buồn ngủ chút nào.

Phần hạnh phúc này, hiện tại xem ra giống như trộm được vậy, hai người có thể cứ tiếp tục thế này được không.

Anh không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh cô, tựa như cô vậy.

Tay từ từ vuốt gương mặt ấm áp kia, cuối cùng Lục Chung tiến lại hôn một cái.

Mèo ngoan, chúng ta cứ thế này cả đời, có được không?

Ngay khi Lục Chung quyết định, sống bình yên hết đời, ngày hôm sau bên Phan Dụ đã nhận được một phần báo cáo điều tra.

“Cậu nói Trần Bắc Bắc vốn tên là Phan Lôi?”

Thuộc hạ gật đầu, “Đúng ạ, hôm qua người đàn ông bị thương ở công trường tên là Trần Cận Nam, bọn em đã điều tra, em gái hắn đã chết vào bốn năm trước, Trần Bắc Bắc sinh con là ba năm trước, sao có thể là em gái ruột hắn được… Sau đó bọn em lại điều tra anh em nhà họ Lục, ba năm trước, Lục thị đại biến, trong một đêm, người cầm quyền nhà họ Lục – Lục Thanh Dương chết, con trai thứ hai – Lục Tự mất tích, mà ngay thời điểm đó vợ Lục Chung – Phan Lôi cũng mất tích theo.”

“Phan Lôi?” Phan Dụ nhớ cái tên này, không hiểu sao dịu dàng mấy phần, “Lôi Lôi?”

Thuộc hạ kinh ngạc nhìn lão đại, bỏ đi, lão đại bọn họ chưa bao giờ theo lẽ thường. Hắn tiếp tục nói: “Dựa theo thời gian mất tích và dáng dấp của Phan Lôi, trái lại cùng lúc với Trần Bắc Bắc, dựa theo tính tình biến thái nham hiểm hung ác của Lục Chung, có lẽ chỉ có vợ mình mới để bụng thế.”

Điểm này ngược lại Phan Dụ gật đầu, “Nhắc tới Phan Lôi này cũng coi như xui xẻo, vậy mà bị một tên biến thái như Lục Chung yêu.”

Trong lời nói của Phan Dụ tràn ngập đồng cảm với cô nàng, thuộc hạ ở một bên quệt vạch đen trên trán, nói tiếp: “Bất quá Phan Lôi này, nghe nói ban đầu lấy Lục Tự - em trai Lục Chung, đêm tân hôn xảy ra bê bối, sau đó mới lấy Lục Chung.”

Con ngươi Phan Dụ khẽ động, bút đang xoay trên tay ngừng lại, “Khá thú vị nhỉ, Phan Lôi là thiên kim nhà nào, mà xui thế, gặp phải hai anh em đó?”

Thuộc hạ lắc đầu, “Nói đến chuyện này coi như khôi hài, Phan Lôi chẳng phải thiên kim nhà nào, là con gái nuôi của nhà họ Lục. Nghe nói năm ấy ông cụ nhà họ Lục nhận nuôi bé gái mồ côi Phan Lôi, lấy họ Phan của vợ mình, để cô theo họ vợ.”

“Con dâu nuôi từ bé không rõ lai lịch? Chẳng tra được chuyện khác sao?”

“Chỉ tra được cô gái này là Lục Chung vớt từ biển lên, cái khác…”

“Biển?” Con ngươi đen của Phan Dụ lóe lên, thoáng im lặng, dứt khoát nói, “Giúp tôi hẹn Phan tiểu thư này ra trò chuyện chút.”

Dĩ nhiên Phan Dụ muốn tìm Trần Bắc Bắc nói chuyện, bất quá sau sự việc lần trước Lục Chung một tấc chẳng rời Trần Bắc Bắc, trong khoảng thời gian ngắn, thuộc hạ Phan Dụ vẫn không tìm được cách nào để Phan Dụ đơn độc gặp Trần Bắc Bắc.

Trần Bắc Bắc tỉnh dậy, Lục Chung không ở bên cạnh, dưới lầu mơ hồ truyền đến âm thanh nức nở của Xấu Xấu.

Lẽ nào Hắc tử lại ăn hiếp nó?

Trần Bắc Bắc xoay người xuống giường.

Chẳng qua, lúc xuống lầu, Hắc tử không hề ăn hiếp Xấu Xấu, trái lại Xấu Xấu phe phẩy cái đuôi đã bị chặt đứt một đoạn, vui sướng chơi đùa bên cạnh một người đàn ông.

“Cậu là ai?”

Nghe được tiếng động, người đàn ông đứng dậy, đón lấy ánh mắt của Trần Bắc Bắc.

“Phu nhân, chào chị.”

“Cậu là?” Trần Bắc Bắc như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc, “Tôi chưa từng thấy cậu.”

“Tôi là Chuột Đồng… là thuộc hạ của đại ca.”

Trên khuôn mặt người thanh niên xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, còn vuốt cái đầu to mập mạp của Xấu Xấu.

Trần Bắc Bắc lễ phép gật đầu, thầm nghĩ Lục Chung này rốt cuộc còn bao nhiêu thuộc hạ đây? Nghĩ đến dáng dấp Lục Chung không tệ, em họ Lục Tư cũng không tệ, hiện tại xuất hiện tên Chuột Đồng này bề ngoài càng kinh người hơn.

Trần Bắc Bắc nhìn hộp nhỏ trên tay mình, tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

Khóe miệng Chuột Đồng vẫn nhàn nhạt cười, “Tôi là một… bác sĩ, bình thường phu nhân chị có hay nhức đầu không?”

Trần Bắc Bắc thành thật gật đầu.

Chuột Đồng lại cười nói: “Huân hương này rất có ích cho việc trị đau đầu, phu nhân không ngại thử xem.”

Vừa thấy mặt đã tặng quà, thực sự quá khách sáo rồi.

Sau khi Trần Bắc Bắc cảm ơn, bỗng nghĩ tới Chuột Đồng này là bác sĩ, thế Trần Ngai Ngai không biết nói chuyện chẳng biết có thể cho Chuột đồng xem thử không.

Chần chờ một giây, Trần Bắc Bắc lên tiếng.

“Cái kia, cậu là bác sĩ sao? Con tôi hai tuổi rồi vẫn chưa mở miệng nói, cậu có thể giúp tôi xem chút không?”

“C… con…” Giọng Chuột Đồng hơi kỳ quái, trên mặt cũng hiện lên tia khiếp sợ.

Trần Bắc Bắc gật đầu, “Đúng vậy, nó ở với mẹ tôi, đợi mai tôi đón nó về, cậu giúp tôi khám chút nha.”

“…”

Ngày hôm sau, trước tiên Trần Bắc Bắc đến bệnh viện thăm Trần Cận Nam. Lục Chung đã tìm y tá tốt nhất cho Trần Cận Nam, Trần Cận Nam thích ăn thích uống, trái lại tình trạng thương tích không có vấn đề gì.

Hai anh em thương lượng vẫn nói chuyện này cho Trần Như Ngọc hay, dù sao Trần Như Ngọc là người sáng suốt, có thể giấu giếm bà một lúc, không thể gạt được lâu.

Trần Cận Nam nghĩ thương tích không nhẹ, cũng gật đầu đồng ý với quyết định của Trần Bắc Bắc.

Sau khi Trần Bắc Bắc từ phòng bệnh Trần Cận Nam bước ra chuẩn bị về thẳng nhà, cô tính gọi điện cho Lục Chung, theo thói quen, Lục Chung chắc chắn sẽ qua đây với cô.

Điện thoại Trần Bắc Bắc còn chưa kết nối, liền chạm trán một người trên hành lang.

“Hắc, cô Bắc Bắc.”

Trần Bắc Bắc biết người trước mặt này, lúc đó gặp ở công trường, người đàn ông có vẻ ngoài rất cá tính cũng chẳng biết lễ phép. Có điều mặc dù trong lòng nghĩ vậy, song Trần Bắc Bắc phát hiện mình chả phản cảm hắn lắm, đặc biệt hắn còn nở nụ cười xán lạn.

“Chào anh…”

Cuối cùng Phan Dụ cũng đợi được Trần Bắc Bắc, “Tôi là Phan Dụ, cô Bắc Bắc có rảnh tâm sự chút không?”

“Tôi… tôi không rảnh…” Mặc dù Trần Bắc Bắc cảm thấy người đàn ông này không phải kẻ xấu gì, nhưng cảm tính của cô có thể phán đoán không chính xác, nghĩ đến người này chả lễ phép với Lục Chung, hình như giống kẻ thù thế, cô cảm thấy cô và hắn không có chuyện gì cần nói.

Trần Bắc Bắc lướt qua Phan Dụ muốn vào thang máy, Phan Dụ trước sau mạnh mẽ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội thế chứ, trực tiếp kéo Trần Bắc Bắc lại.

“Yên tâm đi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu.”

“Tôi không…”

Hiển nhiên Trần Bắc Bắc chẳng vui lòng, bắt đầu giằng co, bên này Phan Dụ không buông, ngược lại hai người còn gây ra ít tiếng động không nhỏ.

Gái xinh trai đẹp ầm ĩ vậy, rất nhiều người đều cho rằng đây là chuyện tranh cãi về quan hệ bất chính, ít nhất mẹ Phan Dụ cũng nghĩ thế.

Mấy hôm trước, Phan Dụ cả gan ngắt điện thoại mẹ Phan Dụ lải nhải, không bao lâu, mẹ Phan Dụ trực tiếp bay qua.

Trái lại bà muốn xem thử Phan Dụ có đôi cánh cứng cáp rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dám ngắt máy bà?

Bất quá, mẹ Phan Dụ ra cửa không coi ngày, vừa tới đây bèn ngã bệnh, hôm nay giày vò đến bệnh viện khám thử.

Không trùng hợp không thành văn, vậy mà trông thấy con trai nhà mình đang dây dưa với một cô gái ở bệnh viện. Mẹ Phan Dụ nhất thời hưng phấn, ốm đau gì đều chẳng còn, trong lòng chỉ tràn ngập hóng hớt.

Bác sĩ, nam nữ dây dưa.

Tỉ mỉ liên tưởng, đó không phải một tình huống cũ quen thuộc sao?

Đứa con trai bất hiếu nhà mình đã xảy chuyện gì với cô gái này mà phải tới bệnh viện giải quyết, nói không chừng, trong bụng cô gái còn có giống của con trai mình.

Mẹ Phan Dụ càng nghĩ càng hưng phấn, trực tiếp xông tới, nhéo con trai mình.

“Mẹ kiếp…” Phan Dụ thình lình bị người từ phía sau đập một quyền, nhất thời xoay người muốn phun lửa.

Kết quả lúc trông thấy mặt người phụ nữ yêu kiều trước mắt, nhất thời giọng mềm nhũn.

“Mẹ, sao mẹ tới đây?”

“Cục cưng, có phải con đã làm chuyện xấu đúng không?”

Chuyện xấu Phan Dụ làm cũng có khá nhiều, nhưng thực sự chẳng nhớ tẹo nào. Cười theo, Phan Dụ cười hì hì ôm vai mẹ mình, “Mẹ, sao mẹ tới đây? Chả phải ở dưới quê bầu bạn với ba già sao?”

“Hừ, nếu mẹ không tới, cháu của mẹ cũng mất rồi!” Ghét bỏ đẩy Phan Dụ vướng tay vướng chân ra, mẹ Phan Dụ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Bắc Bắc ở sau lưng.

“Ai ôi, cô gái… Bối Bối?”

Mẹ Phan Dụ ngây dại, chỉ Trần Bắc Bắc, toàn thân đều run rẩy.

Phan Dụ thấy thế, biết lớn chuyện rồi. Đừng thấy mẹ hắn bình thường hay đùa, nhưng ai ngờ được mấy năm nay trước bà mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, mấy lần tự sát. Vì căn bệnh này của bà, cả nhà họ chẳng dám chọc giận bà, cũng biết bà chịu không nổi bất kỳ kích thích gì, lúc này trông thấy gương mặt Trần Bắc Bắc lại run rẩy thành dạng này, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy.

“Mẹ… mẹ bình tĩnh một chút… nghìn vạn lần mẹ phải bình tĩnh…”

Mẹ Phan Dụ hít sâu mấy hơi, vẫn chưa khôi phục bình thường, chỉ chỉ vào Trần Bắc Bắc, run cầm cập nói: “Bắt… bắt… bắt Bối Bối lại… Đừng… đừng… không thấy nữa…”

Mẹ Phan Dụ vừa dứt lời, người đã xụi trong lòng Phan Dụ.

Trần Bắc Bắc cũng chẳng ngờ xảy ra chuyện như vậy, nhất thời cuống lên.

“Tôi… tôi… tôi chưa… tôi chưa làm chuyện gì hết…”

Nghe thế, Phan Dụ nhìn cô, bỗng kêu lên: “Người đâu, con bé này đẩy mẹ tôi ngã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.