Trần Bắc Bắc không ngờ Phan Dụ có hình dạng như con người lại làm chuyện khá lưu manh, cô vốn đâu có làm gì, lại bị Phan Dụ kéo mãi không cho
đi.
Dưới tình thế cấp bách, Trần Bắc Bắc đành gửi tin nhắn cho Lục Chung.
Lục Chung nhanh chóng tới đây, trong phòng bệnh, mẹ Phan Dụ vẫn chưa
tỉnh, Trần Bắc Bắc trốn trong góc, bị ánh mắt như lang như hổ của Phan
Dụ nhìn chằm chằm, càng run rẩy ác liệt hơn.
Thấy Lục Chung tới, dường như Trần Bắc Bắc tìm được người đáng tin, chợt tránh sau lưng Lục Chung.
Phan Dụ híp mắt, nhếch môi nở nụ cười không có ý tốt.
“Hắc, gã câm nhà họ Lục, anh tới rồi à? Con bé của anh gây họa rồi đấy?”
Trần Bắc Bắc vội vàng lắc đầu, “Em không có… em không biết bà ấy té xỉu thế nào… em… em thực sự không biết…”
Lục Chung vỗ vỗ đầu cô, để cô bình tĩnh lại, vừa bày khuôn mặt cười như không cười với Phan Dụ, khẽ nhíu mày.
“Aizzz, tôi nói này con bé này của anh sao tìm gã câm làm đối tượng nhỉ? Không bằng tới nhà anh, anh trai giới thiệu cho em đủ loại thanh nhiên
tài giỏi đẹp trai nhá?”
Phan Dụ tiến lên trước mấy bước, nhìn chằm chằm Trần Bắc Bắc, “Sao, tính thế nào? Lời đề nghị này của anh tương đối không tệ…”
Lục Chung kéo Trần Bắc Bắc ra sau che chở, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phan Dụ.
“Đi, tìm một kẻ biết nói tới đây, ông không chơi đoán đố với gã câm.”
Phản ứng của Lục Chung là trực tiếp kéo Trần Bắc Bắc rời khỏi.
Phan Dụ thấy thế, trong con ngươi hung ác, quyền cước bèn chào hỏi. Lúc
hắn còn nhỏ, cùng em gái bị bắt cóc, sau khi em gái rơi xuống biển, hắn ở tập đoàn bọn buôn người ấy sinh hoạt vài năm, mỗi ngày chịu đòn, đương
nhiên lăn lộn tìm được một bộ võ chuyển từ bị động sang chủ động.
Song Lục Chung vốn xuất thân từ lính đánh thuê, quyền cước vung lên,
nhanh chóng khiến Phan Dụ thở hổn hển một hơi, ngón tay dài lau vết máu
nơi khóe môi, gương mặt xuất hiện nụ cười lạnh như băng.
“Hắc, nhóc con, có mấy chiêu này thôi à!”
Trần Bắc Bắc đâu biết hai người nói đánh là đánh liền.
Cô sợ đến mức chẳng biết làm sao, đang tính gọi điện báo cảnh sát, bỗng bên tai nghe được tiếng cắn hạt dưa.
Cô chợt xoay đầu, trên giường bệnh người phụ nữ xinh đẹp vốn có vẻ bệnh
đã tràn ngập phấn khởi ngồi trên giường, đang nhàn nhã cắn hạt dưa.
Nhìn thấy cô, người phụ nữ xinh đẹp hình như rất kích động, vung móng vuốt, “Đến đây, Bối Bối, con qua đây, ăn hạt dưa nhé?”
Mẹ nó! Đây thực sự là người bình thường à? Con trai mình bị người ngoài
đánh đến đầu rơi máu chảy, bà lại ở bên cạnh nhàn nhã xem cuộc vui.
Trần Bắc Bắc không chịu nổi, nhịn không được lên tiếng, “Phu nhân, bọn họ đang đánh nhau đó!”
“Ồ… có chết được đâu… con yên tâm, cục cưng rất gian xảo, thằng nhóc câm không chiếm được thế thượng phong đâu…”
Người phụ nữ xinh đẹp vừa nói vậy, Trần Bắc Bắc cũng phát hiện. Rất
nhiều lần Lục Chung xuống tay độc ác, song lần nào một giây sau Phan Dụ
cũng đều có thể tránh được.
Hồi lâu, Trần Bắc Bắc lại phát hiện trong mắt Lục Chung xuất hiện tia sáng hứng thú.
Hai người này, căn bản càng đánh càng vui vẻ, hoàn toàn tiếp chiêu phá chiêu, sung sướng cực kỳ.
“Sao, muốn ăn chút hạt dưa không?”
Mẹ Phan Dụ bắt chuyện khi Trần Bắc Bắc qua đó ngồi, Trần Bắc Bắc lắc đầu.
Dáng dấp mẹ Phan Dụ rất thùy mị, nhưng lời nói và việc làm có hơi ngốc,
những thứ khác thoạt nhìn không có lực sát thương gì, bất quá đôi mắt
kia của bà, nhìn chằm chằm cô, khiến Trần Bắc Bắc hết sức khó chịu.
Hình như dáng vẻ bà rất bi thương.
“Cái kia… dáng dấp tôi giống người thân nào của ngài à?” Suy nghĩ hồi
lâu, Trần Bắc Bắc cũng hiểu, mẹ Phan Dụ kích động, còn có Phan Dụ thần
thần bí bí, cô rất dễ dàng đoán ra, cô chắc chắn giống người thân nào đó của họ.
Viền mắt mẹ Phan Dụ đỏ ửng, hạt dưa cũng ném sang một bên, không cần nữa.
“Bối Bối… con rất giống Bối Bối…”
Nước mắt mẹ Phan Dụ rơi ào ào, Trần Bắc Bắc thoáng khó chịu, đi tới, vỗ
vai mẹ Phan Dụ, “Chuyện đó, phu nhân à, bà đừng khóc… Xin bà, đừng khóc
mờ…”
Mẹ Phan Dụ kéo tay Trần Bắc Bắc không buông, còn kéo khăn lau nước mắt,
một lát mới lên tiếng: “Mẹ không khóc cũng được, con làm con gái mẹ đi!”
“… Phu… phu nhân… vậy không tốt đâu…”
Hai mắt mẹ Phan Dụ đẫm lệ mông lung nhìn Trần Bắc Bắc, giờ phút này, bà
kiên định hơn bao giờ hết, Trần Bắc Bắc chính là con gái bà.
“Con chính là Bối Bối, con nhất định là Bối Bối.”
Trần Bắc Bắc có khổ khó nói, lại nhìn hai kẻ bên kia vẫn còn đánh nhau, trong lòng rối bời cũng hoàn toàn phẫn nộ.
“Hai người còn đánh cái gì! Còn không qua đây giúp một tay?”
Sự thực chứng minh, mẹ Phan Dụ chẳng những hay đùa, còn quấn người. Sau khi tỉnh lại, vẫn quấn lấy Trần Bắc Bắc.
Điều này khiến Lục Chung bất mãn ghê gớm, mấy lần nổi đóa dẫn Trần Bắc Bắc về.
Mẹ Phan Dụ đương nhiên không cho, bày bộ dáng muốn quyết đấu với Lục
Chung. Lục Chung vốn chỉ tốt với mình Trần Bắc Bắc, những người khác
càng không để vào mắt, lúc này đang chuẩn bị dùng sức mạnh, nhưng Phan
Dụ đánh không lại lạnh lùng ném một câu.
“Tôi khuyên cậu kiềm chế một chút, tôi cậu đều biết thân thế em ấy, tình huống bây giờ vẫn chưa định, nói không chừng tương lai, cậu còn phải
cung kính gọi tôi một tiếng anh vợ đấy…”
Lục Chung nhíu mày, lại nhìn dung nhan tương tự của hai người kia trong phòng bệnh, cũng hơi nghi ngờ.
Lẽ nào Phan Dụ thực sự là anh ruột Phan Lôi? Nếu thế, đùa vậy chẳng phải chơi lớn rồi?”
Trần Bắc Bắc theo mẹ Phan Dụ ròng rã một ngày, sau khi giơ tay đảm bảo
ngày hôm sau chắc chắn tìm bà chơi, mới được mẹ Phan Dụ lưu luyến bịn
rịn buông ra.
Trên đường về, Trần Bắc Bắc mệt như cún, ghé vào lưng Lục Chung không nhúc nhích nổi.
“Lục Chung… em mệt quá…”
Thật không ngờ, một người trung niên như bà, tinh lực cũng tràn trề
khiếp, tính tình vui vẻ nhún nhảy, vậy mà dạy dỗ được người con trai như Phan Dụ, cũng thật khiến người ta hiếu kỳ.
Lưng Lục Chung rất vững chãi, còn ấm áp, Trần Bắc Bắc ngáp một cái.
“Lục Chung, em thực sự giống con gái bà ấy sao? Trong phim không phải có người giống khuôn mặt ngôi sao à? Không ngờ hiện thực cũng tương tự
thế…”
Híp mắt một cái, Trần Bắc Bắc ôm cổ Lục Chung.
“Có điều, mẹ có thể nhận nhầm con gái… nhưng anh… anh không thể nhận nhầm em… Nhất định không được nhận nhầm…”
Giọng nói nỉ non trên lưng dần dần biến mất, chắc mệt mỏi quá ngủ thiếp rồi.
Lục Chung dừng bước một chút, một hồi mới giơ chân lên tiếp tục đi về phía trước.
Sao anh có thể nhận nhầm cô được, mặc kệ cách bao lâu, mặc kệ trải qua
bao nhiêu thời gian, cho dù cô đã quên mất ký ức hai người ở chung với
nhau trước đây, nhưng anh có thể liếc mắt liền nhận ra cô.
Cô là mèo ngoan của anh.
Mèo ngoan cả đời, bất kể là nhà Trần Như Ngọc, hay nhà Phan Dụ, không ai có thể cướp được.
Cô chỉ có thể là của anh.
Mèo ngoan của một mình anh.
Ngày hôm sau sau khi Trần Bắc Bắc tỉnh lại mới nhớ ngày đó cô muốn làm chuyện gì.
Cô quên mất Trần Ngai Ngai rồi.
Xong đời!
Trần Bắc Bắc cuống quýt gọi điện cho Trần Như Ngọc, đương nhiên bị Trần
Như Ngọc mắng một trận, Trần Bắc Bắc chán nản dời điện thoại ra xa lỗ
tai tí, ai oán nhìn Lục Chung ở một bên.
Người này sao không nhắc cô trời.
Cuối cùng Trần Như Ngọc mới nói cho Trần Bắc Bắc biết, Ngai Ngai đã được Lục Tư đón rồi.
Vừa nói thế, Trần Bắc Bắc mới thở dài một hơi. Cúp máy xong, cô còn chưa bày dáng vẻ muốn đi đón Trần Ngai Ngai, thì chuông cửa vang lên.
Trần Bắc Bắc tưởng Lục Tư, vui sướng nghênh đón.
Bất quá, lúc mở cửa, Trần Bắc Bắc lập tức đóng cửa ngay.
Ngoài cửa, sao có thể là Phan Dụ?!
“Này, mở cửa! Bằng không anh ôm con trai em đi đó!”
Lúc này đây, người mở cửa là Lục Chung, sắc mặt khó coi nhìn Phan Dụ, như đang hỏi, sao anh ở đây?
Một tay Phan Dụ ôm Trần Ngai Ngai, nghênh ngang vào nhà, nhìn từ trên
xuống dưới một phen mới lên tiếng: “Nghe nói cậu bảo nó quét dọn nhà cho cậu?”
“Không… không cần anh quan tâm…”
Trần Bắc Bắc rất muốn khí thế rống một câu ‘Trả con trai lại cho tôi’, song giọng bật ra lại chẳng khí thế chút nào.
Phan Dụ cũng không tính toán với cô, tung Trần Ngai Ngai lên thật cao.
“Nào, gọi cậu đi… ngoan… gọi cậu… Cậu mua kẹo cho con nhé…”
Phan Dụ kiên nhẫn đùa với Trần Ngai Ngai, ngay cả Trần Bắc Bắc cũng nhìn không nổi.
“Nó không biết nói.”
Trần Bắc Bắc thân thiện nhắc nhở.
Phan Dụ ngừng trò chơi tung lên cao, nâng Trần Ngai Ngai lên nghi hoặc nhìn, “Mẹ kiếp, đừng nói cũng là một kẻ câm nha!”
“Nó… nó không phải mà!”
Trần Bắc Bắc đỏ mặt, muốn tiến lên cướp Trần Ngai Ngai về, lại bị Phan
Dụ nâng Trần Ngai Ngai lên cao. Ăn thiệt hơi nhiều, Trần Bắc Bắc vớ
không tới Trần Ngai Ngai, chỉ có thể hết sức uất ức nhìn Trần Ngai Ngai
vui vẻ.
Trần Ngai Ngai còn tưởng đang chơi đùa, rất hứng thú vung vẩy móng vuốt nhỏ.
Phan Dụ càng thêm hài lòng, đánh giá Trần Ngai Ngai, rất đắc ý nói: “Thằng nhóc này, vẫn thực sự có chút giống anh…”
“…”
Hình như để đáp lại Phan Dụ một câu, đôi mắt to đen láy của Trần Ngai
Ngai luôn luôn không nói chuyện xoay chuyển, sau đó chưa dứt sữa kêu lên một tiếng.
“Baba…”
Trần Bắc Bắc: “… = =!”
Lục Chung: “… ! ! ! ! !”
Phan Dụ: “~\\(≧▽≦)/~ là lá la.”
Bất kể nói thế nào, Trần Ngai Ngai lên tiếng, đây coi như một chuyện tốt.
Có điều bé gọi Phan Dụ là baba, hình như không phải chuyện tốt.
Thấy Lục Chung đen mặt là biết.
Trần Bắc Bắc cũng bất đắc dĩ, hai người đó đều không phải ba ruột thằng
bé, nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ tranh giành không ngừng nghỉ, lẽ nào vui
vẻ muốn làm ba sao?
Chờ chút… hình như lo lắng có chút không đúng chỗ.
Cô nên lo lắng, vì sao Trần Ngai Ngai cô chăm sóc từ bé đến lớn, câu đầu tiên bé nói lại là ‘Baba’.
Chẳng phải ‘mama’ vĩ đại sao?
Nghĩ vậy, Trần Bắc Bắc cũng đen mặt, đi tới, cùng Lục Chung dạy dỗ Trần Ngai Ngai.
Trần Ngai Ngai đáng thương bị ba đại nhân bụng dạ khó lường vây công,
mệt mỏi nửa ngày, cuối cùng ngáp một cái, ôm đùi Lục Chung, ngủ.