Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thế sự xoay vần, vạn vật tự nhiên bị một sức mạnh vô hình xô đẩy, cải biến, thứ duy nhất không thay đổi là mặt trời mọc đằng Đông, lặn đằng Tây.
Mặt trời giữa trưa dư sức đâm thủng qua hàng lá cây dày đặc, rơi xuống nền cỏ tốt tươi, đáp xuống mặt nước trong vắt, cũng nghỉ chân bên cạnh một người đang nằm bên bờ sông.
Đồng Thoại chậm rãi mở mắt, màu xanh của lá, màu đen của cành và chút chói lóa của thái dương lọt vào mắt cô, một thứ mùi ẩm ướt vờn quanh chóp mũi.
Mình chưa chết? Cô ngồi bật dậy, không thể tin nổi nhìn lại thân mình, ngoại trừ cả người ướt nhẹp, thì không có lấy một chút vết thương, thứ vật nặng kéo cô xuống đáy nước kia thì ra là một chiếc túi leo núi, lúc này vẫn còn quấn chặt trên chân phải, theo cô dạt vào bờ. May vãi! Đây đúng là vận may trời ban, nhất định là tác dụng của việc cô thắp hương ở Văn Thù viện trước khi xuất phát.
“Ha ha! Mình chưa chết! A ha ha. Mình còn sống! Mèng ơi, mình chưa chết…” Nỗi vui mừng khôn xiết sau khi sống sót qua tai nạn khiến dây thần kinh của Đồng Thoại nảy sinh sự kỳ lạ, giống như bộ dạng sĩ tử đỗ khoa cử ngồi bên bãi sông cười như điên không ngừng.
Ước chừng qua nửa tiếng đồng hồ, cô mới từ trong cơn điên khùng tỉnh táo trở lại, “Cảm giác sống sót sau tai nạn quả là sướng điên cả người!” Cô vỗ vỗ ngực, đánh giá xung quanh.
Xung quanh tất cả đều là những cây đại thụ cao chọc trời cùng với những lùm cây tươi tốt, cành lá trùng trùng điệp điệp, che lấp đi một phần lớn ánh mặt trời, vậy nên những tia sáng xung quanh hiện ra có chút âm u. Trên mặt đất đều là cỏ và một lớp lá dày đặc, những cành cây khô lăn lóc dưới bóng cây được bao phủ bởi lớp rêu dày và mọc ra những cây dương xỉ mập mạp.
Bên cạnh là một con sông xuyên rừng, nước sông trong vắt thấy đáy, vừa nhìn có thể thấy được những chú cá đang tung tăng bơi lội, sa thạch dưới đáy sông lấp lánh những ánh sáng bạc.
Ôi đại thiên nhiên tươi đẹp trong lành biết bao! Đồng Thoại cảm thán, lẽ nào sau khi lật xe, cô bị nước cuốn tới nơi rừng sâu núi thẳm này sao? Nhưng mà điều cấp bách nhất bây giờ là phải thay bộ quần áo ướt nhẹp này đã, cô kéo chiếc túi leo núi bên chân ra, lại thất vọng phát hiện bên trong chỉ có một bộ đồ lót cùng chiếc quần đùi nam, hơn nữa cũng ướt sũng cả, đồ còn lại cũng chỉ toàn là đồ ăn cùng một chiếc ống nhòm.
Xem ra đồ ăn trong một thời gian ngắn là không cần lo, nhưng quần áo dính vào người quả thực rất khó chịu. Cô lại nhìn ra bốn phía, ở đây thật sự chỉ có vết tích của mình cô, rừng già cũng âm u dị thường, thế là cô yên tâm cởi quần áo, vắt lên một cành cây có ánh mắt mặt trời chiếu vào hong khô, bản thân cũng tìm một bãi cỏ có ánh nắng, trải bộ đồ lót của đàn ông kia ngồi xuống, thong dong thích ý ăn bánh quy ở trong túi leo núi.
Đột nhiên, có một âm thanh cực lớn từ trong rừng sâu phát ra, càng ngày càng gần.
Chuyện gì thế này? Đồng Thoại theo bản năng nhảy dựng đứng lên.
Tiếng động lớn từ xa kéo lại gần, cùng với tiếng răng rắc của cành cây gãy, một đám quái vật khổng lồ xuất hiện rồi.
Đó là… Voi? Không, không phải! Đồng Thoại lại lập tức phủ định.
Loại động vật này tuy rằng cực kỳ giống voi, nhưng lại lớn hơn voi rất nhiều, hai răng nanh ít nhất cũng chừng ba mét, cong cong vểnh lên trên, đây sao có thể là voi !?!
Á! Không, một hình ảnh đột nhiên vọt qua trong não bộ. Đó là voi, đó hẳn là loài voi ma mút đáng lẽ ra đã phải tuyệt chủng từ thời xa xưa! Điều này… Điều này sao có thể !? Voi ma mút sống vào khoảng trăm vạn năm trước, hiện tại ở địa cầu đã tuyệt chủng rồi cơ mà!
Nhưng mà cả một đám còn sống sờ sờ ngay trước mắt đây là lý gì? Trong rừng rậm Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt có một đàn voi ma mút sinh sống? Hay là do mình xuất hiện ảo giác? Đồng Thoại dùng sức dụi dụi mắt, đàn voi ma mút kia lại không biến mất, ngược lại còn khoan khoán chơi đùa bên bờ sông. Nếu như đàn voi này thực sự tồn tại, giới khoa học sao có thể không nhận được chút tiếng gió? Nếu như tất cả điều này đều là sự thật, vậy thì còn có một khả năng khác.
Đồng Thoại không khỏi ớn người, mồ hô lạnh từ trên thái dương ròng ròng chảy xuống.
Thời không nghịch chuyển! Chính cô nhất định là không lúc vô tình đã đụng phải hố đen thời gian, đảo ngược trở về trăm vạn năm trước.
Trong quá trình nghiên cứu khoa học, cô hiểu được thời không thần bí tồn tại một lỗ hổng, thế giới mỗi năm đều có rất nhiều người bị mất tích, trong đó không bài trừ khả năng bất hạnh rơi vào hố đen thời gian. Mà các nhà khoa học vẫn luôn cố gắng hết thức nghiên cứu ra cỗ máy thời gian, thật ra cũng chính là để chế tạo ra lỗ hổng thời gian. Nhưng vì sao loại bất hạnh này lại rơi trúng đầu cô chứ? Trên thế giới không phải là có hơn sáu mươi triệu người sao? Cô đã từng nói đùa muốn trở về thời cổ đại để kiếm một vị đại hiệp chơi đùa, nhưng vấn đề là… đây là cổ đại sao? Tuy rằng không biết bản thân đang ở thời gian nào, nhưng ít nhất cũng có thể phán đoán chắc nịch là hơn trăm vạn năm trước.
Thời kỳ này động vật lớn tới mức đáng sợ, loài người cũng là nguyên thủy. Nếu như là hai trăm vạn năm trước, thì là thời kỳ đầu của loài vượn người, nếu như là khoảng một trăm sáu mươi vạn năm trước, thì chính là thời kỳ cuối của loài vượn người, Vân Nam Trung Quốc có loài người đứng thắng tồn tại khoảng một trăm bảy mươi vạn năm trước.
Vượn người? Ôi mèng ơi, cô thế mà lại xuất hiện cùng thời với lão tổ tông! Tha cho cô đi, cô chẳng qua chỉ là người thích nghiên cứu khoa học, là nữ sinh bình thường thích nghiên cứu chuyện giới tính mà thôi, chẳng qua cũng chỉ khát khao có thể gặp được hồ ly, người sói giống như Trầm Ngọc, cũng có phải chuyện phạm thiên đâu, vì sao có thể được ‘ưu ái’ đưa đến nơi thần bí này chứ? Cô lại không phải chuyên gia khảo cổ, đối với đồ vật thời tiền sử quả thật không chút hứng thú mà! Nghĩ đi nghĩ lại, người từ trước đến nay không dễ rơi lệ như Đồng Thoại sống mũi lại cay cay, vành mắt nóng rực, hai chuỗi nước mắt bắt đầu trào ra.
Bạn bè không được nhìn thấy, không thể làm thí nghiệm khoa học cũng chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là, cô còn chưa được nếm thử mùi vị nam nữ giao hoan đã phải chết tha hương dị thế, nếu biết sớm, ban đầu chi bằng nên bám riết không tha gã đàn ông ở quán bar, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, tất cả đều hóa thành bọt nước mất rồi.
Đồng Thoại dựa vào thân cây sụt sùi khóc, trong cơn bi thống, một vầng sáng đột nhiên xuất hiện, cô… cô hoặc là có thể tìm hiểu sơ qua về quá trình tiến hóa của một lão tổ tông vừa mắt. Ý nghĩ này nhanh chóng an ủi lấy tâm hồn tổn thương sâu sắc của cô, cũng khiến tâm trạng hoảng hốt của cô dần dần bình tĩnh lại.
IQ và EQ siêu nhân vẫn luôn khiến cô thành thục tới mức không phù hợp với tuổi tác, cũng thường nhận được ánh mắt phức tạp của mọi người, nhưng hiện tại lại không thể không cảm ơn chúng nó. Loại chuyện này, nếu xảy ra trên người bình thường khác, chỉ sợ đã sớm sụp đổ đến phát điên rồi. Tư duy sau khi khôi phục được bình tĩnh liền đánh một cái quyết định, mạng chỉ có một cái, cho dù có tồn tại ở đâu, cũng phải nỗ lực sinh tồn, thực hiện ước mơ của bản thân.
Đồng Thoại nín thở đợi bầy voi kia rời khỏi.
Đàn voi sau khi chơi đủ bên bờ sông, lại quay đầu bước uỳnh uỳnh vào rừng rậm, chỉ còn một chú voi con vẫn đang mải mê nghịch nước lạnh, chậm chạp không chịu đuổi theo bầy đàn.
Chỉ còn voi con, chắc hẳn không có vấn đề gì nhẩy? Đồng Thoại thầm nghĩ, cẩn thận từng li từng tý bước ra khỏi nơi ẩn náu.
Vừa đi ra ngoài, chợt nghe thấy một trận âm thanh, tứ phía đột nhiên nhảy ra mười mấy loài động vật hình người đang nhe răng trợn mắt, trong tay đều cầm một thanh giáo bằng đá, tức tốc liền bao vây cô và chú voi con kia
Những động vật hình người kia thân thể đều lùn tịt, trán thấp phẳng lì, xương gò má cao, bộ phận hàm trước nhô ra ngoài, xương mũi khá rộng, chính là đặc điểm điển hình của loài vượn người giai đoạn cuối.
Lão tổ tông! Đây chính là lão tổ tông mà cô muốn tìm, muốn nương nhờ, đúng là ‘Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’*. Đồng Thoại mừng rỡ vẫy tay muốn chào hỏi, lại bỗng phát hiện gương mặt của lão tổ tông, người nào người nấy đều lộ vẻ hung ác, ánh mắt tham lam đảo quanh thân thể cô cùng chú voi nhỏ. Rất hiển nhiên, cô cũng là con mồi bị bọn họ nhắm đến.
*Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: Đi mòn gót hài tìm không thấy, đến thấy tìm được lại không phí sức.
“Ua lua lua” Bầy người vượn phát ra âm thanh gầm rú kỳ lạ, bao vây cô và chú voi nhỏ.
“Đừng… đừng mà, tôi… tôi cũng là… là người.” Đồng Thoại kiên cường cười nói, nhưng những giọt mồ hôi lạnh lại không ngừng toát ra từ lỗ chân lông khắp cơ thể, “Tôi… tôi là… là thế hệ sau… của mọi người mà!!!” Cô la hét thất thanh, hoảng sợ nhìn thanh giáo dài đâm về phía mình. Thân thể theo bản năng núp sang một bên, khó khăn lắm mới né được hung khí. Nhưng mà bất hạnh lại vẫn nối đuôi nhau mà tới, cô trượt chân, cả người lảo đảo ngã oành trên mặt đất, cả đầu hoàn toàn đập vào một viên đá cuội, người liền hôn mê bất tỉnh.