Viễn Cổ Cuồng Tình

Chương 3: Chương 3: Lần đầu gặp quái vật




Cơ thể thật ấm áp, thật dễ chịu. Nhưng sao xung quanh lại ồn ã thế, những âm thanh quái lại cứ líu ríu mãi không ngừng, ai lại không có ý thức công cộng thế hả, quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, hơn nữa hãy nói tiếng người đi được không hả!

Đồng Thoại cáu kỉnh mở mắt ra, những động vật hình người dáng dấp kỳ dị đập thẳng vào tầm mắt. Trong lúc hoảng hốt, cô còn cho rằng mình vẫn đang nằm mơ, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại. Đây không phải là mơ, cô thực sự đã trở về thời viễn cổ, vì ngất xỉu nên bị vượn người bắt sống rồi. Giờ phút này, chân tay cô đã bị buộc chặt bằng cây bụi, cả người giống như con nhộng bị đặt bên đống lửa.

Ở đây là một cái động lớn, có vài nữ vượn người đang bận bận bịu bịu, bên ngoài động truyền vào những tiếng rú chói tai kỳ quái, những âm thanh đó tràn ngập vui mừng, giống như đang chúc mừng chuyện gì đó.

Có gì đáng chúc mừng chứ. Đồng Thoại lại một lần nữa đặt sự chú ý lên người những nữ vượn người, bọn họ đang làm gì thế? Hair~, đây chính là nỗi bi ai khi làm nhà khoa học, cho dù mạng giống như chỉ mành treo chuông, thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng tính hiếu kỳ vẫn vượt lên tất cả.

Cô thầm than, mượn ánh lửa tập trung nhìn lại, không nhìn còn tốt, vừa nhìn tóc gáy trong phút chốc liền dựng ngược hết cả lên, những nữ vượn người kia đang ra sức dùng đao đá xẻ thịt chú voi con kia, hơn nữa còn như thể sắp làm xong rồi, dường như để phối hợp với suy nghĩ của cô, hai nữ vượn người đặt đao đá xuống, vui sướng phát ra hai tiếng kỳ quái, sau đó cầm một nhánh cây sắc nhọn, xiên thịt voi thành từng chuỗi, nướng trên đống lửa.

Đây… đây cũng là kết… kết cục của cô sao? Bị xẻ thịt sau đó nướng ăn! Nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. Cô nhìn thấy ba nữ vượn người khác đứng dậy, cầm lấy đao đá bê bết máu đi về phía cô.

Bọn họ cười cười, những bản mặt xấu xí tiến đến càng ngày càng gần.

“Đừng, đừng đến đây, tôi là người! Tôi cũng là người!” Đồng Thoại sợ hãi hét lớn, cổ hỏng bỏng rát, tiếng hét bởi vì hoảng sợ mà the thé chói tai.

Ba nữ vượn người dừng bước, trên mặt thoáng chút kinh hãi, nhưng sau đó lại tiếp túc tiến về phía cô.

“Đừng, đừng lại đây!” Cô dường như bị thứ mùi tanh tưởi trên người bọn họ làm ngạt thở, tuyệt vọng nhìn chằm chằm con đao đá đang kề sát bên cổ. Trên đao đá hãy còn đọng lại những vết máu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt chảy dài trên chiếc cổ mảnh khảnh, cô hệt như đồ tế sắp chết.

Nhưng vào lúc này, có một tiếng rú kỳ quái từ ngoài động truyền đến, sau đó là những tiếng hét thảm thương của vượn người, nhưng nữ vượn người vốn còn đang tươi cười rạng rỡ, đột nhiên gương mặt vặn vẹo, vứt đao đá xuống, tru lên một tiếng rồi cùng nhau xông tới một góc tối tăm nhất của động.

Sao vậy? Đồng Thoại tuy rằng nghi ngờ nhìn vượn người sợ hãi, nhưng dù sao thì nguy cơ sinh tử trước mắt cũng tạm thời được xóa bỏ, cô chẳng hơi đâu mà đi tìm hiểu nguyên nhân, cô dãy giụa đưa chân kề bên đống lửa, nghĩ muốn lợi dụng lửa nóng làm đứt những cây bụi trói chặt trên chân, bỏ đi sự trói buộc.

Không biết từ khi nào, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài dần dần đã biến mất. Ánh lửa đột nhiên lóe lên, cô cũng không để ý, chỉ tập trung làm đứt những cây bụi. Nhưng, những nữ vượn người trong động lúc này đột nhiên rú lên đau đớn, khiến người đang không có chút phòng bị như cô đây giật mình đến hồn bay phách tán, hai chân run rẩy, suýt chút nữa thì xông thẳng vào đống lửa.

Kêu cái gì mà kêu! Cô căm hận trừng mắt nhìn những nữ vượn người đang co quắp trong góc động. Ế! Từ lúc nào có một bóng người cao lớn đứng trước mặt các nữ vượn người thế kia. Chỉ thấy bóng người kia tay phải cắm xuống ngực một nữ vượn người, sau đó lại là một tiếng gào, rồi hắn buông tay, nữ vượn người kia ngã xuống, mà trên tay phải người kia hình như đã có thêm một vật gì đó.

Mượn ánh lửa, cô nhìn thấy người kia há to miệng, hai ba miếng liền ăn hết thứ kia. Cảnh tượng này khiến cô bất giác thét chói tai.

Tiếng hét vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận không thôi, người cao lớn kia đang men theo tiếng hét đi tới, tay trái vẫn còn lôi theo một nữ vượn người khác. Nữ vượn người kia dường như đã mất đi sức chống cự, thân thể mềm oặt mặc người lôi đi, chỉ là trong miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng tru đầy tuyệt vọng.

Đến rồi, đến rồi, đương lúc người kia vừa tiến vào trong ánh lửa, Đồng Thoại kinh hãi hít một ngụm khí lạnh, trái tim dường như bị ai đó bóp chặt, vô cùng đau đớn.

Thứ hiện ta trước mắt kia tuy rằng cũng có hình người, nhưng rõ ràng không phải là vượn người, bộ dạng của hắn cực kỳ cao lớn khỏe mạnh, da dẻ xanh đen, trên mặt còn rải rác vài vết nứt giống như cây tùng già, mái tóc dài xanh đen rối tung xõa xuống tận thắt lưng, ngay cả tứ chi cũng có những bộ lông xanh đen dài tầm ba bốn tấc. Trên đỉnh đầu mọc ra một cái sừng kỳ dị màu đen, cặp mắt hẹp dài màu vàng ngọc hiện ra chút ánh sáng hung ác bạo ngược, chiếc mũi thô cao, cái miệng rộng, trên miệng còn có hai cái năng nanh nhọn hoắt. Nếu như nói tướng mạo vượn người xấu xí, vậy thì loại tướng mạo loài động vật này có thể nói là dữ tợn, dữ tợn không gì sánh bằng.

Cô nhìn thấy rõ ràng trong mắt quái vật lóe lên sự nghi hoặc. Cô há miệng thở dốc, muốn hét lên, nhưng lại không ra tiếng.

“Luo luo” Nữ vượn người trong tay quái vật nhân lúc hắn thất thần, liền dãy giụa thoát khỏi sự kìm chế, ba chân bốn cảnh chạy về phía cửa động.

Nữ vượn người nhanh, nhưng quái vật còn nhanh hơn! Đồng Thoại chỉ thấy bóng dáng trước mắt vụt một cái, theo sát tiếng gào thét của nữ vượn người, lần này, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Bàn tay cứng như đá của quái vật cắm thẳng vào ngực trái của nữ vượn người, lúc rút tay về, một quả tim đỏ rực rõ ràng vẫn còn co bóp liền bị lôi ra ngoài, nữ vượn người đứt hơi ngã xuống, còn quái vật, hắn lại thích ý nhe hàm răng nhọn đầy máu ra và bắt đầu ăn.

Dạ dày bắt đầu co rút mãnh liệt, thứ mùi tanh nồng đậm đó dường như khiến cô hít thở không thông. Ăn sống tim người! Cái cảnh tượng chỉ có trong phim kinh dị liền cứ như vậy, sống động và hung ác trình diễn trước mắt cô, hơn nữa khoảng cách lại gần như thế, gần đến nỗi cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhọp nhẹp nhai nuốt phát ra từ miệng hắn.

Cái thứ quái vật đáng sợ này rốt cuộc là loài động vật gì? Tại sao trên lịch sử khảo cổ hiện đại không có bất kỳ ghi chép nào? Mà cô, có phải giây tiếp theo cũng sẽ chết trong miệng tên quái vật đó hay không? Đầu óc nhất thời trống rỗng, cô trơ mắt nhìn quái vật ăn hết quả tim rồi chậm rãi kéo lê xác nữ vượn người kia đi về phía cô.

“Bịch” Quái vật ném xác nữ vượn người đến bên cạnh cô, sau đó hắn ngồi xổm xuống.

Đồng Thoại kinh hãi trợn trừng mắt, nhìn thấy quái vật há to miệng, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, thứ mà chỉ có động vật ăn thịt mới có, trên hai chiếc răng nanh trắng nhợt vẫn còn vài tia máu đỏ thẫm bám lại. Đỏ và trắng đối lập, càng khiến quái vật trở nên dữ tợn đáng sợ.

Có một loại vượt qua cả bản năng cầu sinh bình thường thôi thúc cô phát ra tiếng cầu xin tha thứ: “Đừng… đừng ăn… tao, cầu… xin mày.”Âm thanh run rẩy hệt như tiếng muỗi kêu.

Dùng tiếng Trung Quốc cầu xin một quái vật viễn cổ?! Nếu như chuyện nảy xảy ra với người khác, cô nhất định sẽ cho là vớ vẩn mà ngoạc miệng cười ba tiếng. Nhưng hiện tại, cô chẳng những cười không được, mà thậm chí ngay cả khóc cũng không xong, chỉ hy vọng bàn tay của quái vật kia đừng có nổi hứng mà cắm vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cô.

Nhưng mà đời không như là mơ, quái vật vươn một bàn tay vẫn còn dính đầy máu tươi về phía cô, không, là móng vuốt mới đúng. Gần đến trước mắt, cô phát hiện, tuy quái vật cũng có năm ngón tay, nhưng các đốt lại không giống như người, trên đầu ngón tay còn có những móng vuốt sắc nhọn, dùng để xé thịt con mồi.

Toi mạng rồi! Cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. Chốc lát sau, sự đau nhức trong dự đoán lại không xảy ra ở bất kỳ bộ phận nào cả, mà ngược lại chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vỡ vụn, chân tay bị trói trong nháy mắt liền thoải mái hơn rất nhiều.

Nó giúp mình cởi trói? cô kinh ngạc mở mắt ra, lại bị đôi mắt màu vàng ngọc ngay trước mắt dọa một trận. Lúc này, hai đồng tử tàn bạo, dã man lại mang theo chút tò mò.

Tò mò? Là đang tò mò về mình ấy à? Vì sao chứ? Cô có cái gì đáng để tò mò chứ? Từ từ… từ từ đã! Có thể trong mắt hắn cô cũng là một quái vật! Sau khi nhận thấy điểm này, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, linh hồn bị dọa bay lên mây cũng dần quay trở về. Chỉ cần không bị lập tức giết chết, thì cô sẽ có cơ hội đào tẩu.

“Mày…” Cô điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng lừa phỉn quái vật, nhưng quái vật lại vào lúc cô vừa lên tiếng, nhắm tới thi thể nữ vượn người bên cạnh.

Chỉ thấy quái vật dùng móng vuốt xé toạc gương mặc thô thiển của nữ vượn người, đang lúc kỳ quái về hành động của nó, lại bỗng thấy nó nhanh chóng vươn một bộ móng khác lên mặt mình.

Cơ thể Đồng Thoại cứng ngắc, không chỉ không thốt ra nổi một chữ, mà ngay cả động cũng không dám động một ly. Chỉ thấy một bộ móng vuốt của quái vật đang dao động trên mặt nữ vượn người, mà bộ móng còn lại đang vuốt ve gương mặt cô, dần dần đôi mắt vàng ngọc tò mò bị thay thế bởi sự kinh ngạc.

Tiếp đó bộ móng vuốt của quái vật dần dần di chuyển, cô lúc này mới bỗng nhiên nhận ra, bản thân mình đang trần như nhộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.