CHƯƠNG 5: KẸO ĐƯỜNG GẶP NGUY HIỂM.
Đường Thu hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi, vì vậy, nơi làm việc của Tề Thịnh cũng chuyển từ sô pha đến thư phòng. Đến buổi tối, một người một kẹo an vị ngồi trước một cái bàn, đều bận rộn làm việc của mình.
Nhưng mà, có một lần Đường Thu nhảy quá mạnh, dùng đầu click vào con chuột xong liền trực tiếp bắn ra ngoài, lăn trên sàn gỗ một vòng thật lớn mới chạy về. Khi Tề Thịnh nhặt cậu lên khỏi sàn nhà, vẻ mặt phức tạp cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói một câu: “Đừng quá liều mạng.”
“Không sao đâu.” Đường Thu rất vô tư trả lời hắn: “Không biết vì sao, gần đây tôi cảm thấy sức lực của mình mạnh hơn nhiều, thân thể cũng trở nên khỏe mạnh hơn. Giống như dù có va chạm thế nào cũng không bị vỡ. . . . . . Cùng lắm thì chỉ đau một chút thôi.”
Tề Thịnh cẩn thận xem xét cảm giác trong lòng bàn tay mình, rồi lại nhìn nhìn ba vòng của kẹo đường, cảm thấy dường như chẳng có thay đổi gì lớn. Vậy nên cuối cùng vẫn lo lắng, tự mình ngồi trước máy tính nghiên cứu cả đêm, giúp Đường Thu chỉnh sửa lại những chỗ bị làm bừa, chất lượng kém, rồi mới yên tâm cho cậu chơi game tiếp.
Một ngày trước khi đến, vị đạo sĩ ở núi Thanh Thành kia đã gọi điện báo cho Tề Thịnh và Đường Thu chuẩn bị tiếp đón, vậy nên, khi lão đạo sĩ râu dài bước vào cửa, Đường Thu không có chơi game cũng không có nhảy lung tung, mà là thành thật ngoan ngoãn đứng cùng một đống anh chị em kẹo đường, nghe lén cuộc đối thoại giữa Tề Thịnh và lão đạo sĩ kia.
“Có chuyện gì cần giúp đỡ?” Sau khi uống trà xong, lão đạo sĩ mở miệng trước.
Tề Thịnh lấy ra một viên kẹo vải đã chuẩn bị từ sớm, bình tĩnh khái quát đầu đuôi câu chuyện một chút: “Đạo trưởng, mấy ngày trước tôi đi siêu thị mua một bịch kẹo, sau đó phát hiện có một viên kẹo. . . . . . nó nói được. Thậm chí lúc tôi không có ở nhà, nó còn có thể giúp tôi xào rau nấu cơm, quét dọn vệ sinh nhà cửa. Tôi cảm thấy, nó giống người hơn là giống một viên kẹo, cho nên mới muốn tìm ngài đến làm sáng tỏ nghi hoặc này.”
“Hừm?” Lão đạo sĩ vuốt râu, cầm lấy viên kẹo vải kia, nhìn thật lâu mới đột nhiên quay đầu hỏi: “. . . . . . Vậy tại sao đến giờ nó vẫn chưa nói gì với ta?”
“Nó đang ngủ, ban ngày nó rất thích ngủ.” Tề Thịnh vô cùng tự nhiên tiếp lời, Đường Thu thì ở bên cạnh ngậm chặt miệng.
Lão đạo sĩ lại cố gắng lăn qua lăn lại viên kẹo vải kia một trận, phát hiện vẫn không thể “đánh thức” nó, vì thế bắt đầu làm pháp thuật. Vừa niệm chú vừa phun nước, lăn qua lăn lại một hồi lâu, còn khiến cho Đường Thu mang tâm tình kích động được mở mang kiến thức bằng chiêu thức đốt bùa chú vô cùng nhảm nhí, rồi mới tiêu sái phóng khoáng mở mắt ra.
Tề Thịnh và Đường Thu đều đồng loạt nhìn về phía y.
Lão đạo sĩ nói: “Bên trong quả thật có yêu quái. Theo sở kiến của tổ sư gia ta, viên kẹo này cất giấu một con hồ li tinh chín đuôi. Năm đó. . . . . . cũng chính là kiếp trước, kiếp trước, kiếp trước, kiếp trước, kiếp trước của kiếp trước của ngươi, ngươi đã cứu mạng một con tiểu hồ tinh chưa trưởng thành, hiện giờ nàng đã tu luyện thành tinh, cần phải báo đáp ân tình của ngươi mới có thể chấm dứt trần duyên mà đắc đạo thành tiên. Hóa thân thành viên kẹo, có lẽ là vì không muốn cùng ngươi nảy sinh nhiều quan hệ. Ta thấy, nếu ngươi thật sự muốn cùng nàng có gì đó, có thể mỗi ngày đều ôm nàng trong lòng, dùng nguyên thần của ngươi thân cận nàng. Nếu nàng bị cảm động tự nhiên sẽ ra gặp ngươi, nếu vô duyên thì khi đến lúc, nàng sẽ tự mình ly khai. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cảm ơn.” Tề Thịnh cuối cùng cũng khách khí mà tiễn y ra cửa.
Hai ngày sau, lão hòa thượng của chùa Pháp Hoa cũng đến đây. Bộ râu của y còn dài hơn lão đạo sĩ kia.
Tề Thịnh lại lấy ra một viên kẹo chanh mới mua, không đổi một chữ mà đem lí do thoái thác lần trước lặp lại một lần nữa.
“Thí chủ, không phải viên này.” Lão hòa thượng ngay cả ánh mắt cũng không nhìn lên, chỉ đưa tay ra, chậm rãi chỉ về hướng Đường Thu đang lén trốn ở mép bàn trà.
Vẻ mặt của Tề Thịnh lập tức thay đổi, ánh mắt lơ đãng lúc ban đầu cũng trở nên thâm trầm. Ngay cả Đường Thu đang im lặng nghe lén cũng vừa hưng phấn vừa sợ hãi run rẩy khẽ động đậy.
“Cơ duyên xảo hợp, ly hồn bị nhốt. . . . . .” (ly hồn: hồn phách rời khỏi cơ thể)
Được rồi, chuyện khiến cho người ta nôn nóng sốt ruột nhất trên đời này chính là, bạn đã muốn đói sắp chết rồi, kẻ đến cứu mạng lại một phút đồng hồ mới cho bạn ăn một hạt gạo. Chờ thêm năm phút đồng hồ nữa, lão hòa thượng vẫn chưa nhả ra chữ thứ chín, Tề Thịnh rốt cuộc nhịn không nổi mà mạo hiểm ngắt lời ông ta: “Nếu bị nhốt, phải làm sao mới có thể trở về?”
“Phượng hoàng niết bàn, mới có thể dục hỏa trùng sinh. (theo truyền thuyết, phượng hoàng mỗi 500 năm lại tự thiêu trong liệt hỏa, nhờ đó có thể sống lại, mạnh hơn, đẹp hơn) Chỉ có cách phá vỡ thân thể này, hồn phách bị giam cầm mới có thể tự do, trở về nơi nó nên đến. Nhưng mà quá trình này, e rằng lại không đơn giản như vậy, chỉ có thể vừa đi vừa thử.” Dùng hai mươi phút để nói những lời này xong, lão hòa thượng mới đứng lên, hiền từ nhặt Đường Thu đang không dám thở ra hơi lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra.
Sau đó. . . . . . Đường Thu giống như tên lửa bay vút lên, nổ tung trên trời như pháo hoa, rồi lại không giảm tốc độ, không ngừng bay về phía các hướng trong phòng, vẽ ra các đường cong khiến cho người ta hoa cả mắt, ngay cả trên sàn gỗ cũng xuất hiện vài vết lõm mờ mờ.
“A. . . . . .” Cuối cùng cũng dừng lại, Đường Thu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cúi đầu lén rên khẽ một tiếng.
Đau quá nha. . . . . . Nhưng cho dù đau như vậy, cậu vẫn không bị vỡ, ngay cả chút vết nứt cũng không có.
Tề Thịnh đứng cách đó không xa, ánh mắt tối sầm lại, vốn định bước đến nhưng động tác của lão hòa thượng kia còn nhanh hơn hắn — vài bước chân nhìn có vẻ chậm chạp nhưng chỉ trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Đường Thu. Sau đó, lão hòa thượng cúi người nhặt cậu lên, dường như có chút đăm chiêu nói: “Xem ra, biện pháp này vẫn còn quá nhẹ.”
Vì thế, mười phút sau. . . . . . Đường Thu bị một lực mạnh hơn nữa ném về hướng trần nhà.
Hai mươi phút sau. . . . . . Đường Thu bị lão hòa thượng một chưởng đập “rầm” một tiếng, lõm vào bàn trà.
Ba mươi phút sau. . . . . . Đường Thu quật cường mở to mắt ra, cố không chớp mắt nhìn dao phay bổ thẳng vào mặt mình lần thứ ba. Không được trốn nha, cậu lén tự nhủ với bản thân.
Nhưng con dao phay kia cuối cùng vẫn không rơi xuống thân thể cậu.
Bởi vì, bàn tay Tề Thịnh đã sớm một bước ngăn được cán dao. . . . . . Sức lực của lão hòa thượng thật sự quá mạnh, vậy nên trên mu bàn tay của hắn cũng đã nổi gân xanh.
“Dừng đi.” Tề Thịnh nhanh chóng dùng tay kia vớ lấy Đường Thu áp vào ngực mình. Viên kẹo nho nhỏ đang vô thức run nhè nhẹ, vẻ mặt Tề Thịnh không chút thay đổi mà nói: “Xem như xong rồi, trụ trì, tôi từ bỏ. Chúng ta đừng tiếp tục nữa.”
Lần này Đường Thu thật sự bị tổn thương lớn.
Cho dù thân thể bên ngoài thực ra cũng không bị tổn hại gì, không thiếu tay thiếu chân, nhưng loại cảm nhận sâu sắc xâm nhập vào tận xương cốt khiến cậu lập tức cảm thấy mệt mỏi nản lòng. Vậy nên mấy ngày sau Đường Thu cũng không chơi game nữa, ngay cả kẹo cũng không ăn, chỉ lặng lẽ không nói tiếng nào nằm trên chiếc giường mềm mại.
Tề Thịnh rất áy náy, tuy rằng chưa từng chính thức nói câu “Thực xin lỗi”, nhưng mấy ngày sau đều liên tục đi theo cậu làm tùy tùng, cẩn thận từng li từng tí mà chăm sóc cho cậu. Mỗi lần trầm mặc lặng lẽ nhìn về phía cậu, đôi mắt đều ngập đầy sự tự trách.
“Không phải lỗi của anh, anh và trụ trì đều là giúp đỡ tôi mà.” Đường Thu xốc lại tinh thần mà an ủi hắn, thậm chí còn miễn cưỡng liếm liếm viên kẹo dứa mà Tề Thịnh đưa cho cậu.
Ai. . . . . . Nhưng mà, thật sự rất muốn nôn. Đành vậy thôi, là kẹo đường thì não cũng bị chấn động mà. . . . . .
Đến giờ làm việc, Tề Thịnh vẫn phải đi làm như thường lệ. Nhưng sau khi thức dậy từ sáng sớm chỉ để ngồi xổm bên giường nhìn dáng vẻ ốm yếu uể oải của Đường Thu một lúc lâu, Tề Thịnh quyết đoán ngầm ra quyết định.
“Cùng tôi đến công ty nhé. Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi có thể mang cậu đi xung quanh một chút.”
“Tốt quá.” Đường Thu cũng rất vui vẻ, cậu đã lâu lắm rồi chưa đi ra ngoài.
Tề Thịnh chu đáo chuẩn bị một chiếc giỏ nhỏ được lót đệm êm cho Đường Thu, rồi mới đem cậu vào trong xe. Đương nhiên, cũng không quên mang theo hai bịch kẹo đường to to để che chắn.
Lúc chờ đèn xanh, Tề Thịnh và Đường Thu cùng lúc nhìn vào biển quảng cáo ở ngã tư đường đối diện. Đó là quảng cáo nước trái cây mà trước kia Đường Thu đã làm người đại diện, trên hình là Đường Thu đứng trên bãi cỏ rộng lớn, tay phải cầm một chai nước chanh, đôi môi trơn mềm hơi hé ra, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng dính nước trái cây. Cả gương mặt đều mang ý cười lém lỉnh, tinh nghịch mà thỏa mãn, quả thật khiến cho người ta có thôi thúc muốn uống cùng cậu chai nước chanh kia.
Đường Thu lưu luyến nhìn vài giây, quay đầu lại thì phát hiện Tề Thịnh vẫn còn đang chăm chú nhìn cái biển quảng cáo kia, vì thế lại bỗng thấy ngượng ngùng, cố ý tỏ vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thì ra tấm biển quảng cáo này vẫn còn được treo. . . . . . Tôi cũng sắp quên mất chụp nó từ hồi nào rồi.”
“Ngày hai mươi ba tháng bảy năm ngoái.” Tề Thịnh thu hồi tầm mắt, vừa khởi động xe vừa nói: “Chụp ngoại cảnh nên phải đi đến Nội Mông Cổ.”
“Ừm, đúng rồi.” Đường Thu nhớ lại, đột nhiên bật cười, lăn lăn mấy vòng: “Lúc chụp tấm hình này, thật ra tôi đã uống đến chai thứ tám, ha ha, lần đó mà vẫn không đạt thì tôi nhất định đã bị nghẹn chết. Anh có nhìn bụng tôi không, y hệt như có thai ba tháng vậy!”
Nói xong thì tự mình cười ha ha một lúc mới nhận ra: “A, anh biết rõ thật đấy?”
“Em họ của tôi nói.” Tề Thịnh điềm tĩnh tự nhiên mà nói: “Nó thu thập đủ mọi thứ trong loạt quảng cáo này.”
“Cảm ơn, có cơ hội thật muốn gặp cô ấy.” Đường Thu theo thói quen trả lời như vậy, nhưng sau khi nói xong, lại dần cảm thấy buồn bã. . . . . . Cho dù đã từng là thần tượng, em họ của Tề Thịnh chắc cũng sẽ không muốn gặp mặt nói chuyện phiếm với một viên kẹo kỳ quái đâu nhỉ?
Cậu là Đường Thu, nhưng lại dường như không phải Đường Thu.
“. . . . . . Cậu như hiện giờ cũng rất đáng yêu.” Xe chạy được một quãng, Tề Thịnh giống như nhìn thấu tâm can cậu, đột nhiên nói một câu như thế.
Công ty của Tề Thịnh tọa lạc ở một tòa nhà cao tầng trong khu phố trung tâm, văn phòng của hắn thì lại ở tầng cao nhất trong tòa nhà đó.
Dọc theo đường đi đến văn phòng luôn có rất nhiều người thân mật chào hỏi hắn, gọi một tiếng “giám đốc Tề”, “lão đại”, vân vân. Đường Thu nằm trong lòng bàn tay hắn cũng được hưởng vinh quang, hình như Tề Thịnh không tệ, ngược lại còn rất giỏi giang.
Đến khi Tề Thịnh mở cửa ra, trong văn phòng có một cái cửa số sát đất thật to khiến cho ánh nắng mặt trời ấm áp ngập tràn khắp phòng, Đường Thu liền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Công việc của Tề Thịnh bộn bề bận rộn, cả buổi sáng gần như chẳng có cơ hội nào được ngồi xuống. Dù vậy, hắn vẫn mang Đường Thu theo bên người, trong lúc làm việc thỉnh thoảng vẫn cùng cậu nói chuyện một chút. Ban đầu, Đường Thu còn cảm thấy rất thú vị, nhưng lát sau lại dần cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Di chứng bị chấn động não vẫn chưa hết.
Vì thế, chờ đến khi Tề Thịnh thật vất vả mới trở về văn phòng được, Đường Thu vội vàng kiên quyết nói: “Anh cứ làm việc của mình đi, tôi ở đây là được rồi.”
“Sẽ không an toàn.” Tề Thịnh nhíu mày.
“Sẽ không sao đâu mà. Tôi không động đậy cũng không nói thì sẽ chỉ là một viên kẹo thôi.” Đường Thu bảo đảm với hắn, thấy vẻ mặt của hắn vẫn chưa yên tâm, đành phải có chút xấu hổ nói: “Gần đây ngủ không ngon, cho nên có chút mệt mỏi. . . . . . Thực xin lỗi a.”
Khi cậu nói cảm ơn hay xin lỗi, giọng nói vô cùng thân thiết, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác như đang làm nũng, quả thật chính là đòn sát thủ. Vì thế, Tề Thịnh thua cuộc đành phải lùi một bước, đặt cậu và hai bịch kẹo vào trong ngăn kéo: “Ngủ ngon nhé. Tôi sẽ khóa cửa, chờ tôi trở về.”
Đường Thu nheo mắt, rất luyến tiếc ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp ngập tràn kia, lại được voi đòi tiên hỏi: “Có thể nằm ở ngoài phơi nắng được không?”
. . . . . . Tề Thịnh lại không chút tiết tháo mà đồng ý.
Sau khi tổ chức hội nghị chuyên ngành xong, Tề Thịnh gặp thư ký của hắn ở hành lang, liền theo thói quen dặn một câu: ”Đi vào lấy tài liệu phân phát hết đi.”
“Vâng ạ.” Cô nàng thư ký cũng theo thói quen mà trả lời. Mỗi ngày đều phải đem phân phát những hợp đồng hoặc tài liệu mà giám đốc đã ký xong, với cô thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mà, điều khác lạ chính là, giám đốc Tề lại dặn dò thêm một câu: “Trước khi đi phải nhớ khóa cửa lại.”
Cô nàng thư ký thuận lợi lấy chùm chìa khóa mở cửa phòng giám đốc, sau đó liền nhìn thấy tài liệu như lời của Tề quản lý ngay chiếc bàn nhỏ cạnh cửa —- trước khi đi Tề Thịnh đã đặt nó ở nơi cách xa Đường Thu.
Cô thư ký lấy tài liệu xong, lại đưa mắt nhìn quét qua văn phòng giám đốc một chút.
Rất không may là, ban nãy Đường Thu phơi nắng phơi đến vui vẻ mà vô ý lăn lăn vài vòng trên bàn làm việc của Tề Thịnh. Vì thế, trên bàn làm việc của Tề Thịnh chẳng những lộn xộn đến kỳ lạ, mà khắp nơi cũng đều là vụn đường. Lúc này, đầu sỏ gây nên đã lăn vào trong bịch kẹo đường Bát bảo, mệt mỏi ngủ say sưa trong ánh mặt trời ấm áp.
Lại càng không may là, Tề Thịnh vốn nổi tiếng khắp công ty là người nghiêm cẩn, yêu sạch sẽ. Gìn giữ sạch sẽ cho văn phòng của giám đốc, là nhiệm vụ cơ bản của mỗi vị thư ký của hắn.
Vì thế, cô thư ký kia liền cẩn thận bước đến sửa sang chiếc bàn làm việc lộn xộn của giám đốc Tề, hơn nữa còn nhanh chóng phát hiện hai bịch kẹo đang lóe sáng được đặt nơi mép bàn.
Thứ này lại xuất hiện trong văn phòng của vị giám đốc Tề không ăn đồ ngọt thì thật là rất kỳ quái. . . . . .
Kỳ quái đến mức cô nàng thư ký kia cũng nhất thời mơ hồ không rõ.
Ách, cô không nhớ rõ lắm, ban nãy lời giám đốc Tề nói rốt cuộc là, “Đi vào lấy tài liệu phân phát hết đi.” . . . . . . Hay là “Đi vào phân phát thứ gì đó ở trong hết đi” ?
~~~