CHƯƠNG 6: KẸO ĐƯỜNG MAU RA ĐÂY.
Cô nàng thư ký kia nghĩ như thế cũng không phải là không có nguyên nhân.
Khoảng nửa tháng trước, Chủ tịch đã lén để lộ cho Tề Thịnh và cô thư ký biết một tin tức tốt, đó là Tề Thịnh sắp thăng thức, sau này đổi qua gọi là “phó tổng giám đốc Tề”. Lúc ấy cô thư ký đứng làm cảnh* một bên, trong lòng liền vô cùng kích động, còn Tề Thịnh thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm quen thuộc đã mê hoặc hầu hết phụ nữ độc thân lớn tuổi trong công ty này.
Sau đó Chủ tịch lại tiện thể trêu chọc một câu: “Chờ tin này được thông báo chính thức rồi, nhớ mời đám trẻ tuổi các cậu cùng nhau vui vẻ đi. Tuổi còn trẻ, đừng lúc nào cũng như ông già thế, phải nhớ thân thiện vui vẻ với quần chúng nha! Ha ha, có điều gần đây là mùa cao điểm, nếu quá bận rộn thì mời bọn họ ăn kẹo, phát bao lì xì cũng được rồi.”
“Vâng.” Tề Thịnh khi ấy đã gật gật đầu trả lời như vậy.
Thân là một thư ký tận tâm, nhất định phải khắc sâu ghi tạc từng câu nói của cấp trên trong lòng. Cho dù những lời ấy chỉ là cấp trên thuận miệng nói ra mà thôi.
Vì thế, sau khi cẩn thận phân tích tới lui một lúc, cuối cùng ý tưởng nhảy ra trong đầu cô thư ký chính là: có kẹo ăn rồi! Tiền lì xì chắc cũng không xa đâu!
—- có điều, lỡ như mình hiểu lầm ý của giám đốc Tề thì sao?
Khi ôm hai bịch kẹo bát bảo to to đi ra ngoài, cô thư ký vẫn do dự một giây. Nhưng cô lại lập tức cảm thấy bản thân thật buồn cười, dù sao cũng chỉ là hai bịch kẹo mà đi bất cứ siêu thị nào cũng có thể mua được, theo tính cách rộng lượng của giám đốc Tề, cho dù có lấy nhầm thì cũng chẳng có việc gì lớn.
Khi Đường Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra liền cảm thấy chứng chóng mặt hoa mắt của mình lại phát tác. Nếu không, vì sao thế giới này lại cứ xoay vòng vòng? Xoay đến mức cậu thật rất muốn nôn.
Nhưng rất nhanh, cậu liền phát hiện đây không phải là ảo giác —– cậu đang thật sự xoay vòng vòng, hơn nữa còn là bị người ta cầm trong tay, tưng lên tưng xuống suốt một quãng đường dài!
Lăn qua lộn lại suốt một quãng đường rất dài rất dài, ngay khi Đường Thu thật sự sắp không nhịn được nữa mà nôn ra, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất cuối cùng cũng dừng lại. Tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng nữ xa lạ vang lên từ trên đỉnh đầu: “Các đồng chí, phát kẹo đây!”
Xong đời. . . . . . Đường Thu a một tiếng, co người lại.
Cô nàng thư ký kia tươi cười giơ giơ bịch kẹo trong tay, lập tức vô thức mà khẽ nhíu nhíu mày. Kỳ quái, vì sao vừa rồi dường như cô mới nghe thấy một tiếng gào thét?
Có điều tiếng cười đùa trong văn phòng đã nhanh chóng dời đi suy nghĩ của cô. Mọi người trong phòng rất nể tình mà sáp đến, vừa líu ríu vừa đặt câu hỏi: “Phát kẹo mừng hả?”, “Kết hôn?”, “Chuyện gì chuyện gì, có cần phải đưa tiền lì xì không?”
Cô thư ký cười tủm tỉm trả lời: “Có việc vui. Có lẽ chiều nay ban giám đốc sẽ tuyên bố, khi giám đốc trở về mọi người nhớ phải hoan hô phó tổng giám đốc nha.”
“Oa!” Mọi người phối hợp mà “oa” một tiếng, tuy rằng kỳ thật đều đã ít nhiều nhìn ra chút manh mối từ trước, nhưng chính tai nghe thấy lão đại của mình được thăng chức vẫn thật rất phấn khởi. Có cậu nhóc lanh lẹ vừa hoan hô xong liền chen khỏi đám người, nhảy đến trước mặt cô thư ký: “Đây là kẹo mừng mà lão đại mời ăn hả? Viên đầu tiên là của tôi! Nói không chừng sẽ được hưởng soái, tôi cũng thăng chức luôn, ha ha!”
“Xí! Cậu cứ mơ đi!” Cậu nhóc vừa nói như vậy, đám người liền lập tức tranh nhau, cô thư ký chưa kịp phản ứng gì thì hai bịch kẹo trong tay đã bị mọi người xung quanh đưa tay đến lấy, trong lúc hỗn loạn còn nghe thấy tiếng hô làm nũng của mấy cô nàng thực tập: “Em muốn ăn vị vải, cũng muốn ăn vị ô mai nữa nha.”
Tình hình vô cùng hỗn loạn, có điều Đường Thu cũng không có thời gian để ý đến chuyện đó, ngay khi cô thư ký kia nói câu thứ hai, cậu đã bắt đầu liều mạng lăn lăn chen chúc xuống tận đáy bịch kẹo, mãi đến khi tất cả viên kẹo khác đều bị lấy đi, khiến cậu không còn chỗ trốn nữa mới thôi. Khi bịch kẹo “xoẹt” một tiếng mà xé ra, Đường thu cũng chỉ có thể không ngừng chơi trò chơi “chuột trốn mèo” với mấy bàn tay không ngừng vói vào. Còn mạo hiểm hơn cả khi cậu chơi game, cũng may là gần đây ngày nào Đường Thu cũng chơi game, chơi nhiều đến mức luyện được thân thủ nhanh nhẹn, cho dù đầu váng mắt hoa cũng có thể ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà lần lượt tránh khỏi những bàn tay xấu xa kia, vẫn kiên trì đến cuối cùng cũng không “Game Over”.
Sau khi đám người tản ra, trong bịch kẹo chỉ còn mỗi một viên Đường Thu.
Cô nàng thư ký dường như trêu đùa nói một câu: “Xem như mọi người còn có lương tâm.” Có điều khi đưa tay cầm lấy viên kẹo, cô lại tùy ý cười nói: “Thực ra mọi người có lấy hết cũng không sao, tôi không ăn kẹo.”
Đường Thu vốn đang suy tính cách tự sát nhất thời liền đứng yên, sau đó ngoan ngoãn mà để cho cô thư ký cầm trong tay.
Cô thư ký cũng không có nói dối, sau khi cầm lấy Đường Thu, cô liền thuận tay nhét viên kẹo vào túi, làm việc suốt nửa giờ sau cũng không nhớ đến việc ăn nó. Cho dù có người cảm thán “kẹo mà lão đại cho đúng là đặc biệt ngon nha”, cô cũng chỉ cười cười.
Đường Thu tuy đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn nghĩ đến việc nhảy khỏi túi mà chạy trốn, thậm chí ngay cả chứng sợ độ cao mà cậu sợ nhất cũng đều cố gắng vượt qua. Nhưng mà, từ mép túi nhìn ra đám người y như lang sói hổ báo ngoài kia, Đường Thu cảm thấy nhảy xuống mặt đất rồi bị người khác nhặt lên hình như cũng không an toàn xíu nào. . . . . . Vẫn là án binh bất động quan sát tình hình địch trước đã —- cậu quyết định.
Khi Đường Thu đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm, cô nàng thư ký kia lại đột nhiên nhận được điện thoại gọi từ văn phòng giám đốc.
“Thư ký Trần.”
“Dạ.” Cô nàng thư ký gần như ngay lập tức đứng thẳng lưng. Bởi vì đã làm thư ký cho hắn mấy năm, sự ăn ý lập tức nói cho cô biết, tâm tình của giám đốc Tề dường như rất không vui.
Giọng nói đầy kiềm nén, vô cùng lạnh lẽo của Tề Thịnh lại truyền đến: “Cô có lấy cái gì, trong văn phòng của tôi không?”
Cô nàng thư ký cố gắng bình tĩnh trả lời: “Lấy tất cả tài liệu ngài đã kí tên, những hợp đồng đã ký kết và kế hoạch tiêu thụ tháng sau. . . . . .”
“Còn gì nữa?” Tề Thịnh ngắt lời cô.
“Còn có, vì chúc mừng ngài thăng chức mà mời tất cả đồng nghiệp ăn kẹo mừng theo đề nghị của Chủ tịch.” Cô thư ký nhanh chóng nói hết những lời này, sau đó hoàn toàn ngậm miệng lại. Bởi vì cô nghe thấy giám đốc Tề đang tức giận đến đáng sợ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề cực kỳ dọa người từ trong điện thoại. . . . . . Cô thư ký thật sự bị dọa rồi, lần trước giám đốc Tề biểu lộ loại tức giận này đã là chuyện của ba năm trước.
Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, giọng nói của Tề Thịnh đã không còn đơn giản là tức giận nữa: “Đều đã chia mọi người ăn hết rồi sao?”
“Đúng vậy. . . . . .” Cảm nhận được một trận khí lạnh đến rùng mình, cô nàng thư ký vội vàng thật cẩn thận bổ sung: “Thực xin lỗi giám đốc Tề, nếu như ngài cần, tôi có thể lập tức đi mua thay ngài.”
“Không.” Giọng nói của Tề Thịnh lạnh lẽo, sắc nhọn như khối băng, “. . . . . . Bảo mọi người đến phòng họp. Mọi người, bây giờ, lập tức, ngay lập tức! Mười phút!”
Nằm trong túi của cô nàng thư ký, Đường Thu hơi hơi nhẹ nhàng thở phào, bởi vì lúc cuối, giọng gầm của Tề Thịnh thật sự quá lớn, ngay cả cậu cũng nghe rõ ràng.
Nhìn thấy Tề Thịnh thì sẽ an toàn. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Đường Thu dường như đã có nhận thức như vậy.
Không đến mười phút, tất cả mọi nhân viên trong bộ phận tiêu thụ đều nghiêm chỉnh ngồi yên trong phòng họp lớn nhất công ty, thậm chí còn có rất nhiều nhân viên đang làm việc bên ngoài cũng vội vàng chạy đến. Bởi vì thái độ của thư ký vô cùng nghiêm trọng, đến mức “Trong vòng mười phút nếu không đến thì cứ dọn đồ đạc về nhà”.
Tề Thịnh ngồi ở ghế chủ trì, sắc mặt tối đen trầm xuống khiến cho mọi người càng thêm lo âu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì? Đừng nói là. . . . . . Boss Tề bị điều đi, cả bộ phận tiêu thụ bọn họ đều sẽ giải tán?
Khi mọi người đều đang lo sợ bất an, Tề Thịnh khí thế bức người đứng lên.
“Ban nãy thư ký Trần phát kẹo cho mọi người, những ai đã ăn rồi?”
Câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến tình hình này khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt ngạc nhiên, có điều, biểu tình của lão đại cũng không giống như đang đùa, vì thế sau khi do dự, có hai ba cánh tay thưa thớt chầm chậm giơ lên. Nhìn thấy chỉ có mấy người, sắc mặt Tề Thịnh liền tốt hơn rất nhiều, điều này khiến cho đám người còn lại hiểu lầm ý hắn, nghĩ rằng ông chủ chỉ là đang muốn cười bọn họ tham ăn, ăn nhanh quá, vì thế đều cười đùa, yên tâm mà giơ tay lên, tạo thành một rừng cánh tay.
Sắc mặt Tề Thịnh ngay lập tức đen lại, lúc này đây gần như đã không chỉ là mây đen che kín mặt, mà chính là bão tố.
“Những người này,” Tề Thịnh hít vào một hơi thật sâu: “Hiện giờ phải đi toilet, đem thứ ban nãy vừa ăn. . . . . .”
Trước khi hắn phun ra ba chữ “lấy ra đây”, trên mặt bàn trước chỗ thư ký đột nhiên “cộp” một tiếng, một viên kẹo vị ô mai bỗng nhiên lăn ra. Tầm mắt mọi người đều mơ hồ không rõ chuyện gì mà chuyển hướng về phía thư ký, cô cực kỳ xấu hổ. Rõ ràng lúc này đã bỏ viên kẹo này vào trong cái túi ngay eo nha, sao lại lăn lên bàn chứ. . . . . .
Thực ra Đường Thu cũng rất xấu hổ.
Ban đầu, sau khi trốn vào trong túi của cô thư ký, cậu đã định là sẽ lén chuồn xuống dưới gầm bàn, sau đó chậm rãi lăn đến chân của Tề Thịnh.
Nhưng cậu cảm thấy nếu trong tình huống thế này mà để cho Tề Thịnh nói ra loại lời nói như “Đám khốn nạn các người mau đi lấy kẹo của ta ra đây”, cậu sẽ rất có cảm giác tội lỗi nha. . . . . . Hơn nữa, không biết vì sao, cho dù nét mặt của Tề Thịnh nhìn qua có vẻ lạnh như băng mà lại mạnh mẽ, Đường Thu vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Cậu cảm thấy, hình như Tề Thịnh đã gấp đến độ muốn khóc luôn rồi.
__________________________________________________________________
*đứng làm cảnh: bản gốc là “打酱油” – “mua nước tương”, là một từ được dùng phổ biến. Giải thích: trước kia đều là mua lẻ bán lẻ nước tương, tự mình cầm chai đến cửa hàng, mua bao nhiêu người ta sẽ bán bấy nhiêu, gọi là mua nước tương. Thuật ngữ trên mạng: trên mạng không nói chuyện chính trị, không nói chủ để nhạy cảm, mình không liên quan, không biết gì cả, chỉ là “đi ngang qua” thôi. [Trích và edit từ Baidu]
~~~