CHƯƠNG 7: KẸO ĐƯỜNG LẠI BIẾN MẤT.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô nàng thư ký vừa đỏ mặt nhỏ giọng áy náy nói, vừa đưa tay muốn cầm lấy viên kẹo gây rối kia. Nhưng rất kỳ lạ, lần nào cũng rõ ràng là với tới rồi nhưng lại trượt khỏi tay.
Không đợi cô đứng lên, Tề Thịnh đã bước đến bên cạnh cô, vô cùng chuẩn xác mà đưa tay tóm lấy Đường Thu.
Tay Tề Thịnh hơi lạnh một chút. Đường Thu lén cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, muốn nói rằng “tôi là Đường Thu”. Hẳn là Tề Thịnh hiểu được, bởi vì Đường Thu nhanh chóng nghe thấy hắn cúi đầu ho khụ một tiếng, sau đó. . . . . . còn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mông cậu.
Tuy rằng chỉ có mình Đường Thu mới biết được chỗ đấy là mông cậu, nhưng cậu vẫn lặng lẽ đỏ mặt.
Sau khi xác định mình đang cầm Đường Thu khỏe mạnh bình yên trong tay, Tề Thịnh nhanh chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh thường ngày.
“Thật xin lỗi, kẹo hôm nay thư ký Trần chia lầm cho mọi người có thể có chút vấn đề —- lúc mua tôi không chú ý rằng nó đã quá hạn sử dụng, hai ngày trước ăn xong, bệnh viêm dạ dày tái phát thì tôi mới phát hiện ra. Nếu có ai hiện giờ cảm thấy không thoải mái, xin hãy đi bệnh viện ngay lập tức, tiền thuốc men tôi sẽ trả. Nghe nói thư ký Trần cho rằng đây là “kẹo mừng” mà tôi thay đổi chức vụ nên mời mọi người ăn, yên tâm, tôi còn chưa ngược đãi mọi người đến mức đó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt mấy năm qua, tôi sẽ tìm thời gian thích hợp mời mọi người dùng bữa cơm, còn phải nhờ mọi người nể mặt.”
Chờ Tề Thịnh nói xong, cô nàng thư ký phải đối mặt với vô vàn ánh mắt lên án của quần chúng nhân dân đang bắn tới, lập tức đỏ bừng cả mặt. Phần lớn mọi người đều lén xoa xoa bụng, còn những người chưa kịp ăn cũng nhanh nhẹn lấy kẹo trong túi quần ném vào thùng rác.
Tề Thịnh điềm tĩnh tự nhiên về đến chỗ ngồi của mình: “Như vậy, bây giờ tôi sẽ nhắc lại sắp xếp của công ty trong quý tiếp theo, nói lại một lần nữa, ai cảm thấy không thoải mái thì có thể rời đi trước —- đúng rồi, thư ký Trần, hy vọng chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
“Tôi cam đoan.” Cô nàng thư ký nhanh nhẹn, vô cùng chân thành trả lời.
Đường Thu nằm trong lòng bàn tay Tề Thịnh, ngẩng đầu nhìn nhìn vẻ mặt không chút sơ hở của Tề Thịnh. Nhìn đến khi mỏi cổ, cậu mới xấu hổ đưa ra một kết luận:
Giải thưởng Kim Mã* hạng mục nam diễn viên hay nhất được trao cho mình năm ngoái nhất định là trao nhầm người rồi. . . . . . Rất rõ ràng, ngay cả Tề Thịnh chẳng phải là diễn viên mà còn diễn tốt hơn cậu nhiều!
Tề Thịnh cẩn thận nắm nắm tay, liền cứ dùng tay bao bọc Đường Thu như vậy mà họp xong, về đến văn phòng, vẫn chỉ dùng một tay xử lý tài liệu, thậm chí còn dùng một tay mà lái xe trở về nhà. Mặc dù có chút nóng bức, nhưng từ đầu đến cuối Đường Thu đều ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay của Tề Thịnh, không oán giận cũng không kháng nghị, thậm chí còn cố gắng nói cười với Tề Thịnh.
Bởi vì cậu có thể cảm nhận được, tâm tình của Tề Thịnh không tốt chút nào, hoặc là nói, tâm trạng hắn rất tệ —- đừng hỏi cậu vì sao lại biết, cậu tốt xấu gì cũng là Đường Thu “am hiểu lòng người”, “nhân duyên tốt nhất” trong giới diễn viên nha.
Quả nhiên, kẻ luôn có cuộc sống theo quy luật và cuồng công việc kia, sau khi về đến nhà lại chẳng hề mở máy tính lên, thậm chí ngay cả cơm chiều cũng quên ăn, chỉ trầm mặc ngồi trên sô pha cùng Đường Thu xem phim truyền hình cả đêm. Mãi đến khi Đường Thu buồn ngủ đến mức chẳng thể mở nổi mắt nữa, hắn mới rầu rĩ không vui mà nói một câu: “Thực xin lỗi, lần thứ ba rồi.”
Một lát sau Đường Thu mới phản ứng lại, ý Tề Thịnh chắc là đây là lần thứ ba khiến cho mình suýt chút nữa chết thẳng cẳng.
“Không sao hết. Ha ha, tôi da dày, mạng lớn mà.” Đường Thu cười tít mắt chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Từ lần bị chấn động não kia, cậu không nói mấy câu linh tinh như “thực ra là tại tôi không tốt, không phải lỗi của anh đâu”, bởi vì những lời như thế sẽ chỉ khiến cho Tề Thịnh càng thêm uể oải buồn rầu.
Sau khi cau mày lo lắng một hồi lâu, Tề Thịnh lại hỏi: “Hiện giờ vẫn không nên ra ngoài, bên ngoài đối với cậu rất nguy hiểm.”
“Được.” Đường Thu có chút tiếc nuối, nhưng vẫn cười cười trả lời. Ở trong nhà xem TV và vân vân cũng không tệ, dù sao em họ của Tề Thịnh đã để lại rất nhiều đĩa phim mà cậu thích xem ở nhà —- lại nói tiếp, gu thưởng thức của bọn họ thật giống nhau, có rất nhiều phim cậu đã từng dùng nick nhỏ đề cử ở các diễn đàn thảo luận về điện ảnh và truyền hình.
Đã liên tiếp trải qua mấy chuyện xui xẻo, Đường Thu có kiên cường hơn nữa cũng không chịu nổi, mơ mơ màng màng được Tề Thịnh đặt lên giường liền ngủ say như chết. Trong mộng cũng không yên tĩnh, mãi đến khi trời sắp sáng, cậu mới bị tiếng động rất nhỏ nhưng lại kéo dài suốt một đêm kia đánh thức.
Đường Thu híp mắt lăn xuống giường, lăn lăn đến cánh cửa thư phòng đang hé mở, mới tìm được nơi tiếng động kia phát ra.
—- Tề Thịnh đang tập luyện trên chiếc máy chạy bộ đặt trong thư phòng, theo tấm lưng đầm đìa mồ hôi và chiếc quần short gần như ướt đẫm của hắn thì xem ra, hắn đã chạy liên tục rất lâu.
Thể lực thật tốt nha. . . . . . Đường Thu hâm mộ mà đưa mắt nhìn chăm chú vào mấy múi cơ bụng rắn chắc, thầm nghĩ.
Tự dằn vặt bản thân cả một đêm, Tề Thịnh rốt cuộc cũng cảm thấy cơ thể đau nhức muốn kháng nghị, nhưng hắn vẫn chỉ bất mãn nhíu nhíu mày, sau đó lại tiếp tục dồn ép bản thân đến cực hạn.
Có một loại người, một khi phạm phải sai lầm mà bản thân không thể dễ dàng tha thứ được, thì dù cho đối phương đã tha thứ, hắn cũng sẽ dùng phương pháp cực đoan mà tự ngược đãi để trừng phạt chính mình. . . . . . Loại tư tưởng của kẻ buồn tao** này, Đường Thu tạm thời không thể lý giải được. Cho nên, khi Tề Thịnh dùng phương pháp độc đáo của mình mà yên lặng biểu đạt lời xin lỗi, Đường Thu chỉ đơn thuần ghen tị oán hận với dáng người của hắn mà thôi = =
Mấy ngày sau bình yên trôi qua, Đường Thu sống trong vòng tuần hoàn ba đỉnh “trò chơi – TV – ngủ” điển hình của bà nội trợ, có chút nhàm chán, nhưng đối với người đã từng quay phim ở nơi núi rừng hoang dã, chỉ có thể cùng bác gái trên núi học đan len suốt nửa tháng vẫn sống rất tốt mà nói, mấy ngày qua tuyệt đối chẳng là gì cả.
Cho nên, cậu vẫn tự chơi tự vui sống qua từng ngày, thỉnh thoảng lên mạng thăm dò hỏi han tin tức có liên quan đến “Đường Thu” và một ít chuyện lạ hiếm có, sau đó mỗi ngày trước khi ngủ đều tự cổ vũ bản thân, mặc niệm một trăm lần câu “kẹo đường biến thành Đường Thu”.
Tề Thịnh thăng chức, càng thêm bận rộn. Biểu hiện cụ thể chính là tuy rằng hắn vẫn về nhà đúng giờ, nhưng khối lượng công việc mang về nhà thì càng ngày càng nhiều, điện thoại cũng liên tục gọi tới. Đường Thu nghe thấy Tề Thịnh uyển chuyển từ chối rất nhiều lần xã giao, mấy lần đầu nghe thấy hắn nói với bên kia là “Trong nhà có người cần chăm sóc”, Đường Thu còn rất cảm động, nhưng sau đó lại từ từ chuyển thành “Bà xã nhà tôi bị bệnh”. . . . . . Tâm tình Đường Thu liền có chút phức tạp.
Nhưng một ngày nọ, Tề Thịnh lại chủ động nói với Đường Thu rằng buổi tối phải đi ra ngoài xã giao, sẽ không về nhà, nói xong còn đặc biệt nhắc nhở Đường Thu một câu đừng chơi game suốt đêm, nhớ đi ngủ sớm một chút.
Đường Thu chỉ tò mò trêu chọc một câu: “Đi khuya đến như vậy à. . . . . . Có tiết mục đặc biệt gì sao?”
“Không có.” Tề Thịnh bình tĩnh trả lời cậu, “Là lần trước đã hứa, mời đồng nghiệp trong bộ phận cùng nhau ăn một bữa cơm. Có điều tôi làm cấp trên, chắc chắn không thể tránh khỏi việc uống rượu, tôi sẽ đi tìm khách sạn ngủ một đêm, chờ tỉnh rượu rồi mới trở về.”
“Uống rượu cũng không sao mà, tôi có thể giúp anh gọi điện thoại kêu xe taxi, còn có thể mở cửa cho anh nữa.” Đường Thu xung phong nhận việc, nói.
“Không phải. Khi tôi uống rượu, có thể có chút. . . . . .” Tề Thịnh cau mày, hiếm khi do dự suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một từ: “Nguy hiểm.”
“Vậy sao. . . . . .” Tuy rằng rất hiếu kì, nhưng nhìn thấy Tề Thịnh khó xử, hình như không muốn nói nhiều, Đường Thu luôn không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác vẫn ngoan ngoãn dẹp lòng hiếu kì muốn tám chuyện của mình sang một bên, chỉ hỏi một câu: “Tôi không chọc vào anh cũng sẽ có nguy hiểm sao?”
“Phải.” Tề Thịnh nghiêm túc trả lời.
“Vậy đêm nay tôi sẽ trốn trong phòng bếp là được rồi.” Đường Thu chớp chớp mắt, cố gắng quán triệt tôn chỉ ‘không thể gây thêm phiền toái cho người nhận nuôi mình’, “Ở khách sạn luôn không thoải mái đâu.”
Tuy rằng đây chỉ là thành kiến trong lòng Đường Thu —- bởi vì mỗi lần ở khách sạn là lại báo hiệu bộ ảnh yêu cầu cường độ cao bắt đầu chụp, nhưng Tề Thịnh vẫn hơi hơi nhíu mày, trong lòng dao động một giây. Để Đường Thu một viên kẹo ở trong nhà một mình, và để Đường Thu bên cạnh mình đang say rượu. . . . . . Chọn lựa cái nào cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng mà, trước khi ra khỏi nhà, Tề Thịnh vẫn duy trì quyết định ban đầu: “Chỉ cần còn chút thanh tỉnh nào, tôi cũng sẽ trực tiếp lái xe đến khách sạn, lỡ như cậu nhìn thấy tôi trở về, vậy thì nhất định tôi đã say muốn chết. Nhớ rõ phải cách xa tôi một chút, tốt nhất là khóa trái tôi ở đâu đó, khóa tôi ngoài cửa cũng được.”
“Được.” Đường Thu cười, ngoan ngoãn trả lời một câu.
Buổi tối hôm nay trôi qua đặc biệt chậm. Đường Thu nằm bên cửa sổ phòng bếp nhìn một đêm, mãi đến khi ánh đèn đường cuối cùng trong khu phố tắt ngóm, vẫn không nhìn thấy xe hay bóng lưng Tề Thịnh xuất hiện.
Có điều đến nửa đêm, cậu đang mơ màng ngủ thiếp đi lại bị tiếng chìa khóa leng keng đánh thức. Ngay sau đó, cậu chợt nghe thấy tiếng mở cửa không lớn không nhỏ.
Đường Thu nhẹ nhàng nhảy đến cạnh cửa, từ bên trong nhìn thấy Tề Thịnh cởi áo khoác, đổi dép lê, mở công tắc đèn, sau đó ánh mắt thanh tỉnh mà đi đến trước sô pha ngồi xuống, xoa xoa hai bên thái dương. Dọc theo đường đi từ cửa đến phòng khách, bước chân của hắn rất vững vàng, không hề giống dáng vẻ say rượu.
“Anh đã về rồi.” Đường Thu ở trong phòng bếp hỏi một câu, có điều vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Tề Thịnh, không có nhảy ra phòng khách.
“Đúng vậy.” Tề Thịnh trả lời cậu như bình thường, tiếp theo liền nhíu nhíu mày: “Sao còn chưa ngủ?”
“Chưa ngủ nữa. Anh có uống rượu không?”
Tề Thịnh vò vò mái tóc rối, lại cởi mấy chiếc nút áo trước ngực, thần sắc có vẻ rất không thoải mái: “Uống một chút, hơi nóng, đã trở về. Cậu ở đâu?”
“Tôi ở trong này nè.” Đường Thu cố hết sức đẩy cửa phòng bếp ra, vừa nhấc đầu liền phát hiện, Tề Thịnh không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cậu. Cúi đầu nhìn cậu một lát, Tề Thịnh thế nhưng lại hiếm khi để lộ một khuôn mặt tươi cười cực kỳ dịu dàng, sau đó liền ngồi xổm xuống.
Chờ Đường Thu phát hiện được chỗ kỳ lạ đã quá muộn.
Vào khoảnh khắc cậu nâng mông muốn nhảy ra ngoài, Tề Thịnh đã nhanh như chớp nhét cậu vào miệng mình.
__________________________________________________________________
*Kim Mã: nguyên bản trong raw là Trái táo vàng, hán việt là Kim Bình, giải này có lẽ là tác giả hư cấu ra, ta mạn phép đổi thành giải Kim Mã quành tráng quen thuộc kia cho dễ hiểu :p
**buồn tao [muộn tao]: chỉ người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc ít nói, lãnh đạm, nhưng nội tâm và tư tưởng thì trái ngược. Những người như thế thường có chỉ số IQ cao, vì che giấu bản tính không để lộ là rất khó. Buồn tao còn là một loại tiềm thức tâm lý đạt đến cảnh giới giả vờ đứng đắn để che giấu bản chất bên trong. [góp nhặt và edit bậy từ baidu]
Nói túm lại là bên ngoài một đường bên trong một nẻo, trong ngoài bất nhất, bên ngoại mặt lạnh như tiền, ngầu ơi là ngầu, trong lòng thì hay nghĩ linh tinh lung tung. XD~
~~~