Trái tim Lưu Quang nảy lên, ánh mắt người trước mặt quá chăm chú, khiến người ta không rét mà run.
Đàm U điềm nhiên như không có việc gì, cúi đầu xuống, tay trái hơi hất lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một quầng sáng màu lam.
Lưu Quang vội lui về sau một bước, đề phòng nói: “Điện hạ lại muốn làm gì?”
Đàm U không nhìn cậu, mà lại đưa mắt nhìn Bạch Thất Mộng đang hoảng hốt
lang thang trong rừng cây, nói: “Nếu ta đưa hồn phách cây lan đó vào tận đáy lòng Bạch Thất Mộng, để hắn ngày đêm nhớ thương, lại vĩnh viễn cầu
mà không được, có phải là rất thú vị không?”
Lưu Quang câm lặng.
Nhưng hai tay cậu vo lại thành nắm đấm, nghiến răng trợn mắt nhìn Đàm U.
Đàm U thở dài một hơi, giọng đột nhiên dịu dàng: “Lưu Quang, hãy theo ta đi.”
Giọng điệu của y ôn nhu như thế, ánh mắt nồng cháy như thế, quả dễ khiến lòng người xao xuyến.
Lưu Quang làm như không thấy, dứt khoát quay lưng đi, từng bước đi về phía Bạch Thất Mộng.
Lần này Đàm U không ngăn cản cậu.
Lưu Quang đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên Bạch Thất Mộng đang vất vả kiếm tìm.
Bạch Thất Mộng thấy cậu bình an vô sự, thì thở phào một hơi, khôi phục vài
phần khí độ phong lưu, cười hỏi đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã chọc
giận vị Nhị điện hạ hỉ nộ vô thường rồi không?
Lưu Quang khó mà nói chân tướng ra được, chỉ đáp qua loa vài câu, rồi bước qua.
Hai người cứ thế một trước một sau trở về.
Đi được vài bước, Lưu Quang không nhịn được quay đầu lại.
Nam tử áo tím kia vẫn đứng nguyên nơi sườn núi ấy, vẫn cao cao tại thượng,
tôn quý vô song như mọi thuở, gió khẽ luồn vào tóc hắn, càng làm nổi bật tuấn nhan như ngọc, có điều nụ cười mà lại như không cười kia, lại mang thần khí khiến người ta lạnh sống lưng.
Thứ hắn muốn, dù thế nào cũng sẽ đến tay.
Kể cả… không từ thủ đoạn.
Lưu Quang dù quen biết Đàm U chưa lâu, nhưng đã có thể hiểu sơ sơ tính tình vị Nhị điện hạ này, nghĩ đến phiền toái trong tương lai thái dương cậu
không khỏi nhức nhối.
Không ngờ ngay đêm đó, Đàm U lại cáo biệt Bạch Thất Mộng.
Hắn quấy rầy Bạch phủ đã lâu, cuối cùng lương tâm sống dậy, cam tâm quay về giữ hòn đảo hoang của mình, hơn nữa lúc nói chuyện vô cùng nghiêm
trang, cả liếc cũng không liếc Lưu Quang.
Bạch Thất Mộng không
thể đưa ra lý do nào níu giữ hắn lại, có hơi thầm tiếc, may mà đã có mỹ
nhân hoa lan bên mình, coi như là tạm an ủi.
Lưu Quang lấy làm kinh ngạc, khó nói nổi trong lòng cảm thấy ra sao.
Bớt đi một kẻ quấn chân, tất nhiên cậu nhẹ nhõm hẳn, nhưng nghĩ đến những
lời trước kia của Đàm U, lại cảm thấy điều tốt lành không thể từ trên
trời rớt xuống như thế, e là còn có âm mưu ẩn phía sau.
Hắn nói hắn đã hết hy vọng, nhưng còn ý định hãm hại Bạch Thất Mộng thì sao?
Lưu Quang suy nghĩ chuyện này suốt, tối gần như không thể ngủ nổi, chập
chờn đến nửa đêm, mở mắt ra, lại thấy trong phòng có thêm một người.
Người đó ngoan ngoãn ngồi trên bàn, lật sách dưới ánh sáng yếu ớt, thấy hắn
tỉnh lại thì bật ra một tiếng cười trầm thấp trong cuống họng, trong
trẻo dễ nghe.
Ngoài vị Nhị hoàng tử cực kỳ vô lại kia, còn ai vào đây nữa?
Lưu Quang lập tức thấy đau đầu, vắt áo lên người đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Sao điện hạ lại quay lại?”
Đàm U chỉ ánh trăng ngoài cửa sổ, cười nói: “Cảnh đẹp trời trong như thế, quả là cơ hội tốt để trộm hương giấu ngọc(1).”
Lưu Quang càng hoảng sợ, chỉ sợ hắn lấy thân trả hương ngọc đã trộm, vội
vàng đứng nghiêm người bên cạnh bàn, giữ khoảng cách nhất định.
Đàm U thấy thú vị, ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, nói một câu nghe như tùy tiện: “Không ngờ tên Bạch Thất Mộng cũng có trên sách này.”
“Sách gì?”
Lưu Quang không hề nghĩ ngợi, lập tức giật sách qua, dưới ánh trăng trên
sách nổi ba chữ như rồng bay phượng múa – Nhân Duyên Sách.
Lưu Quang ngây cả người, ngón tay run lên, nhưng không dám giở ra xem.
Đàm U mỉm cười giúp hắn lật sách.
Không lâu sau, liền tìm được tên Bạch Thất Mộng.
Ba chữ này được dấu mực đỏ nối liền với một cái tên khác.
Lan Nhược.
Lưu Quang vẫn nhớ Bạch Thất Mộng đã gọi mỹ nhân hoa lan kia như vậy.
Cậu thoáng chốc đã minh bạch tất cả, gấp lại quyển sách ném cho Đàm U, nói: “Tự ý sửa đổi nhân duyên của người khác, điện hạ đang nghịch thiên(3).”
“Nghịch thiên?” Đàm U cười nhạt, thần sắc thản nhiên, “Thiên giới này đã ở trong tay ta rồi.”
Thái độ hắn rất ngạo mạn, nhưng giọng nói không hề có ý khoe khoang, đơn giản chỉ là trần thuật.
Hắn để cho Lưu Quang thấy rõ, trên đời tuyệt đối không có chuyện hắn không
thể làm, hắn muốn Lưu Quang hết hy vọng, điều trước hết là khiến Bạch
Thất Mộng yêu người khác.
… Thực sự tàn nhẫn.
Người này đã sớm nói rõ quan điểm của mình.
Hắn từng nói muốn Lưu Quang, chỉ cần Lưu Quang mà thôi, chứ không cần tâm
của cậu. Hoặc chừng không có tâm mới là hay nhất, lúc cần trăm thuận
ngàn theo, chơi chán thì đá qua một bên, vô cùng thuận tiện.
Lưu Quang bỗng nhiên bật cười.
Trước mắt tối đen một màu, vốn không hề thấy con đường phía trước.
Cậu đã mệt muốn chết đi rồi, nói cũng thấy lười, nên nằm lại xuống giường
tiếp tục ngủ. Mơ mơ màng màng, cơ thể nặng như trì nhưng sáng ngày hôm
sau chắc chắn vẫn sẽ tới hầu hạ Bạch Thất Mộng.
Vỏn vẹn có một buổi tối, Bạch Thất Mộng đã như say như si nữ tử tên Lan Nhược kia.
Hắn vốn là một kẻ trăng hoa, nhìn thấy mỹ nhân nào cũng muốn trêu chọc một
phen, bây giờ lại chỉ quan tâm đến một mình Lan Nhược. Tất cả thủ đoạn
phong lưu lúc trước đều dùng mà vẫn còn thấy không đủ, chỉ hận không thể hóa ra nguyên hình làm nũng với nàng.
Tất cả mọi người đều nói
Bạch Thất Mộng đã thay đổi rồi, chỉ có Lưu Quang biết rõ chân tướng,
trong chuyện này công lao của Nhị điện hạ là không thể bỏ qua.
Đàm U vì để Bạch Thất Mộng yêu người khác, phương pháp nào cũng đều thử,
còn rất tốt bụng cẩn thận giảng giải cho Lưu Quang. Lưu Quang có đôi lúc thấy buồn cười, thầm nghĩ nếu dùng sự nhiệt tình này tranh đoạt đế vị, e là mười cái ngai của Thiên Đế cũng đã lấy được rồi.
Hắn ban ngày phải xem Bạch Thất Mộng cùng mỹ nhân kia ngọt ngào, đêm thì phải chịu
đủ trò đùa giỡn của Đàm U, thực là thống khổ vạn phần. Có điều thấy nụ
cười vui vẻ trên khóe miệng Đàm U ngày càng sâu, cậu biết trò chơi này
sắp xong rồi.
Quả nhiên, ba tháng sau, Lan Nhược đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện.
Bạch Thất Mộng như phát điên đi khắp nơi tìm nàng.
Cái vẻ lòng như lửa đốt ấy, khiến ai cũng phải tin hắn thật sự yêu nàng.
Hắn và nàng đã kết tơ hồng.
Hắn thương nhớ nàng.
Lưu Quang theo Bạch Thất Mộng ba ngày ba đêm, cùng hắn đi khắp Thiên GIới,
đến khi Bạch Thất Mộng có ý đi Nhân Giới, Lưu Quang mới về phòng mình.
Mấy tháng này, Đàm U vẫn ở trong phòng Lưu Quang, mỗi ngày đều đánh cờ đọc
sách, vui cười tự đắc. Lúc này nghe Lưu Quang hỏi chuyện Lan Nhược, thì
hạ một quân cờ xuống cười nói: “Tình địch vô cớ biến mất, em nên cao
hứng mới phải.”
“Chẳng lẽ không phải ngài giở trò quỷ sao?” Lưu
Quang thầm cười lạnh, mặt không biểu tình, “Trò chơi đến lúc này, điện
hạ nên cho nó cái kết thúc đi.”
“Lưu Quang, ta thích em nhất là ở điểm này.” Đàm U vuốt quân cờ trong tay, ánh mắt lướt qua gương mặt Lưu Quang, “Em bảo Bạch Thất Mộng tự mình tới tìm ta.”
——— —————— —————— ———–
(1) Trộm hương giấu ngọc = thâu hương thiết ngọc: Có nghĩa sơ múi chấm mút người đẹp
(3) Nghịch thiên: Làm trái đạo trời. Nó gần như là thuật ngữ của huyền huyễn, nên mình để nguyên.