Viên Ngọc Kề Bên

Chương 12: Chương 12




Lưu Quang trong lòng đau đớn, mơ hồ đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ trấn định trên mặt vẫn giữ nguyên, xoay người ra khỏi phòng.

Cậu tìm được Bạch Thất Mộng bên hồ nước.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, vị quý công tử phong lưu tiêu sái trước đây đã trở nên vô cùng thảm hại, áo trắng nhăn rúm, tóc rối không chải, vẻ mặt càng cô quạnh, ngơ ngác nhìn mặt nước xanh ngắt mà ngẩn người.

… Đúng là bộ dáng đau khổ vì tình.

Thật nực cười, mới mấy tháng trước, hắn còn khoe khoang bản thân tuyệt đối không hãm sâu vào đâu.

Đến giờ khắc này, Lưu Quang đã thấu suốt cả rồi.

Đàm U tốn nhiều tâm tư như thế, chính là để Bạch Thất Mộng vốn tiêu sái không gì có thể trói buộc có thứ để trói buộc, tương lai mới dễ bị hắn sử dụng. Thế nên người Bạch Thất Mộng yêu là ai, vốn không hề quan trọng. Có thể là Lưu Quang, có thể là Lan Nhược, cũng có thể là bất cứ người nào.

Tại hắn ngu xuẩn.

Thế nên bỏ lỡ cơ hội chỉ có một lần này.

Lưu Quang thầm cười khổ, nhưng lại không có chút cảm giác hối hận nào, dù được chọn lại lần nữa, hắn cũng không làm quân cờ trong tay người khác, huống hồ bị dùng để trói buộc Bạch Thất Mộng.

Nghĩ thế, liền hít sâu một hơi, đi tới trước khẽ gọi: “Bạch Hổ đại nhân.”

Bạch Thất Mộng quay đầu lại, thấy hắn thì nở nụ cười theo thói quen. Có điều ánh mắt đã tối hơn trước nhiều, không giống bình thường rực rỡ sáng ngời, thậm chí cả viên ngọc trên trán cũng mất phần tươi sáng.

Lưu Quang thấy mà đau lòng, lập tức cúi đầu hỏi: “Có muốn gặp Nhị điện hạ một lần không?”

“Nhị điện hạ?” Bạch Thất Mộng giật mình, giống như đột ngột nhớ ra trên đời có một người như thế, nói, “Nhị điện hạ thần thông quảng đại, có lẽ sẽ biết Lan Nhược ở chỗ nào, nhưng Huyễn Hư đảo đâu thể đi vào dễ dàng?”

Lưu Quang thở dài một hơi: “Bạch Hổ đại nhân nếu muốn gặp y, xin đi theo tôi.”

Dứt lời, không giải thích gì mà quay lưng đi.

Bạch Thất Mộng bị cậu làm bối rối, nhưng từ trước đến nay vẫn nghe lời Lưu Quang, hiếm khi làm trái ý cậu, lúc này tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn đi theo.

Đến khi chân bước vào phòng Lưu Quang, mới kinh ngạc thốt lên: “Nhị điện hạ sao lại ở trong phòng cậu?”

Lưu Quang không trả lời, chỉ lẳng lặng đi tới cạnh cửa, một lời cũng không nói.

Đàm U vẫn quang minh chính đại chiếm cứ cái bàn của Lưu Quang, vừa bày cờ vừa mỉm cười: “Bạch tướng quân, từ lúc chia tay đến nay ngài không gặp vấn đề gì chứ?”

Bạch Thất Mộng sửng sốt, mối hoài nghi trong lòng càng lớn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Đàm U y như là nhìn thấy cứu tinh, còn sức đâu đi quản những chuyện khác. Vì thế lập tức tiến tới kêu lên: “Nhị điện hạ, với bản lĩnh của ngài, muốn tìm người hẳn không phải việc khó?”

“Ồ? Không biết Bạch tướng quân muốn tìm ai?”

“Chính là gốc lan ngài tặng cho ta trước đây.” Bạch Thất Mộng cúi thấp đầu, hơi xấu hổ đáp lời, “Không biết có chuyện gì quan trọng, nàng đột nhiên biến mất, ta tìm khắp Thiên Giới cũng không thấy bóng dáng.”

“Thì ra chỉ là một việc nhỏ. Muốn biết tung tích của nàng, tất nhiên không khó.”

“Thật sao?” Hai mắt Bạch Thất Mộng sáng lên.

“Có điều…” Đàm U dừng lại, nụ cười trên mặt giãn ra, từ tốn nói, “Bạch tướng quân có còn nhớ ván cược hôm đó của chúng ta?”

“A?”

Vẻ mặt Bạch Thất Mộng ngơ ngác, đương nhiên đã quên tiệt rồi.

Đàm U có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu ngài thắng, ta sẽ tặng gốc lan đó cho ngài. Nhưng nếu ngài thua, thì phải cho ta một vật.”

Dứt lời, hữu ý vô tình nhìn Lưu Quang.

Bạch Thất Mộng sợ hãi cả kinh, phảng phất như mới tỉnh lại từ trong mộng, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Hắn đưa tay lên hạt châu trên trán, nghiến răng nói: “Thì ra đây là mục đích của ngươi!”

Hắn thường ngày luôn cợt nhả, nhưng cũng không phải kẻ ngu, đến nước này đương nhiên đã rõ mình đã trúng kế người khác. E rằng chuyện Lan Nhược mất tích cũng nằm trong ván cược của Nhị điện hạ.

Bạch Thất Mộng tức giận trong lòng, không khỏi trợn mắt nhìn Đàm U, hận không thể nhào tới cắn một miếng thịt trên người hắn.

Đáng tiếc Đàm U không đau chẳng ngứa, vẫn nở nụ cười quen thuộc: “Thế nào? Bạch tướng quân cuối cùng là thắng hay thua?”

“Ta dù là thua, cũng không thể đưa hạt châu này cho ngươi.”

Đàm U gật đầu, cũng không để lộ vẻ khác thường, chỉ nói: “Không sao, vậy thì coi như ván cược kia không có hiệu lực. Có điều nếu là như vậy, gốc lan kia vẫn là của ta, tung tích của nàng… Bạch tướng quân tất nhiên không quản được.”

Bạch Thất Mộng đã hiểu ẩn ý trong lời hắn, “Nhị điện hạ định dùng điều này uy hiếp ta?”

“Ngài có thể chọn không bị uy hiếp mà.”

Khuôn mặt Bạch Thất Mộng nhăn nhúm lại, dùng hết sức trợn mắt nhìn hắn.

Đàm U dốc sức lừa hắn vào tròng, lại bày ra vẻ thế nào cũng được, cúi đầu đánh cờ.

Cuối cùng quả nhiên Bạch Thất Mộng không thể nhịn nổi, mở miệng: “Lan Nhược nàng… có gặp nguy hiểm tới tính mạng không?”

“Bạch tướng quân nghĩ thế nào?” Đàm U vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nắm chặt quân cờ trong tay, dịu dàng nói, “Ta muốn một người sống, thì Diêm Vương Điện cũng không dám bắt hồn, ta muốn một người chết, ngài thử nói nàng có sống được qua đêm nay hay không?”

Dứt lời, mở lòng bàn tay, quân cờ kia ngay cả bột phấn cũng không còn, chỉ lưu lại một vệt khói xanh mờ nhạt.

Bạch Thất Mộng nhìn rõ rất cả, mí mắt nhảy ngược lên, đứng không vững nổi.

Hắn biết rõ Nhị điện hạ nói là làm.

Lựa chọn của hắn, sẽ quyết định sự sống chết của người trong lòng.

A, hắn còn đường nào để đi?

Sắc mặt Bạch Thất Mộng lúc xanh lúc trắng, trên trán đã kín mồ hôi, nội tâm không ngừng tranh đấu, chưa từng sơ xuất đến thế. Một hồi lâu sau, tay phải mới chậm rãi đưa lên, từng chút một hướng lên trên mặt.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.

Lưu Quang một mực đứng ở một bên yên lặng không nói lấy một lời, ngón tay lại run lên.

Dường như cả một cuộc đời đã trôi qua, Bạch Thất Mộng mới nghiến răng, giật mạnh dải lụa trên trán, ném tới trước mặt Đàm U.

Đàm U đã đạt được mục đích, cũng không vội đưa tay lấy, chỉ bình thản nói ra một cái tên, cười nói: “Người trong lòng ngươi ở đó, hiện tại đi hẳn còn kịp.”

Sắc mặt Bạch Thất Mộng tái nhợt, xoay lưng đi.

Khi bước qua Lưu Quang, ngừng lại khẽ nói: “Lưu Quang, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi.”

Lưu Quang như bị đánh mạnh một cái, họng nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu lúc này không cúi đầu, mà mở thật to hai mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy Bạch Thất Mộng lao ra khỏi cửa, không hề ngoái đầu lại.

Bóng lưng kia càng lúc càng xa.

Cậu vốn đã biết trước kết cục này, nhưng đau đớn vẫn cuồn cuộn dâng lên trong lòng, giống như bị một lưỡi dao sắc nhọn thọc vào, máu không thể ngừng chảy.

Ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ một màu đỏ sậm.

Lưu Quang nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, ngã về phía trước.

“Phịch!”

Âm thanh này cực kỳ buồn thảm, hoàn toàn át đi tiếng trái tim cậu vỡ tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.