Đàm U kinh hãi, không kịp bắt lấy tay Lưu Quang, đến khi tiếng nước soàm soạp vang lên mới đọc chú ngữ, sử dụng pháp thuật tách từng tầng nước
ra.
Nhưng dưới đáy nước không hề có người, càng không có Lưu Quang.
Chẳng lẽ là ve sầu thoát xác?
Không, không thể nào!
Đàm U nhíu mày, định tìm chung quanh, thì cảm thấy trên ngực chợt nóng lên. Tâm hắn nảy lên, vội lấy trân châu cất trong ngực ra, hạt châu so với
bình thường tỏa sáng hơn vài phần, chung quanh bao phủ một lớp hào quang ngũ sắc, đẹp mắt cực kỳ.
Như thể…
Như thể trong nháy mắt tiếp theo sẽ nát vụn.
Trong chớt mắt, Đàm U đã hiểu ý Lưu Quang.
Hắn không chút do dự, lập tức nắm chặt viên ngọc trong tay, sau đó cúi đầu cắn tay mình, đưa lên không trung vẽ một phù chú.
Thoáng chốc ánh sáng chói lòa.
Đàm U được bao bọc trong hào quang, có điều chỉ trong nháy mắt, đã biến mất tăm chỉ còn hạt trân châu rơi trên mặt đắt, lăn tròn mấy vòng.
Trời đất xoay chuyển.
Đàm U nhắm chặt mắt, đợi cảm giác choáng váng đi qua mới mở mắt nhìn chung
quanh ── chân đạp trên nền cát xốp, tầm mắt có thể thấy cả biển khơi bao la không giới hạn.
Nơi xa xa biển trời hòa một màu, chân trời
rực rỡ bảy sắc mây bay, cảnh sắc đẹp vô cùng; gần đó có một phiến đá
nổi, một nam tử áo đen đang đứng trên đó, bóng lưng thon gầy đơn bạc,
tựa như gió thổi sẽ tan vào hư không.
Đàm U biết đã tìm đúng nơi, không khỏi nở nụ cười, bước lên trước, cất cao giọng: “Không thể ngờ
bên trong viên ngọc bé nhỏ lại là cả một động tiên.”
Nghe vậy, nam tử áo đen quay đầu trở lại, gương mặt lạnh nhạt có một tia rung động: “Điện hạ sao lại đến đây?”
“Thiên hạ to lớn, có nơi nào ta không thể đến?”
“Nhưng nơi này khác những nơi khác.”
“Đúng, đây có thể coi là lãnh địa của em, dù ta có bản lĩnh thông thiên, ở chỗ này cũng không dùng được.” Đàm U từng bước đến bên cạnh Lưu Quang, nở
nụ cười tự nhiên, “Nếu em muốn báo thù, hiện tại là thời cơ tốt nhất.”
“Thù ư?” Lông mày Lưu Quang cau lại, chợt nở nụ cười, “Tôi và điện hạ thì có thù gì?”
“Em không hận ta chia rẽ em và Bạch Thất Mộng ư?”
“Nếu trong lòng ngài ấy có tôi, thì dù điện hạ giở thủ đoạn hèn hạ nào cũng
không hữu dụng. Huống chi hận một người còn nhọc công hơn yêu một người, tôi lấy đâu ra tinh lực?”
Lưu Quang vừa nói, vừa ngồi xuống, nhìn mặt biển đến ngây người, không để ý tới Đàm U.
Đàm U xưa nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ bị lạnh nhạt như vậy? Trong lòng không khỏi cảm thấy thất bại, nhưng thấy bên mặt
tái nhợt của Lưu Quang, lại không nhịn được cười ha hả.
Thật buồn cười.
Hắn hao hết tâm tư, nhưng cả sự thù hận của người này cũng không chiếm được.
Có phải là vì không chiếm được, nên càng không thể từ bỏ không thể buông tha, có phải không?
Nghĩ đến đây, Đàm U cũng theo Lưu Quang ngồi xuống, nhìn mặt biển lặng yên
không cơn sóng, “Đây là Đông Hải trong trí nhớ của ngươi? Ngươi sinh ra ở đây sao?”
Lưu Quang không trả lời, nét mặt có phần ngây ngẩn,
một lúc lâu sau mới mở miệng: “Lúc ban đầu, bốn phía đều một màn đen,
ngoài hơi lạnh cái gì cũng không thấy, cũng không cảm nhận được. Sau đó
không biết tại sao, có thể nghe thấy thanh âm của người khác, cảm giác
được sự náo nhiệt xung quanh, nội tâm bắt đầu biết đến tịch mịch, rất
muốn mở mắt nhìn trộm thế giới thử xem.”“Sau đó thì nhìn thấy Bạch Thất Mộng?” Đàm U khinh thường hừ một tiếng, “Vậy chỉ có thể nói tên kia vận tốt. Nếu em lần đầu mở mắt thấy người khác, e cũng sẽ yêu như thế thôi.”
“Có lẽ vậy.” Lưu Quang không phủ nhận, còn thoải mái nói, “Đáng tiếc hết lần này tới lần khác lại là Bạch Thất Mộng.”
“Lưu Quang.” Tâm tư Đàm U khẽ động, bất giác cầm lấy tay cậu, “Chúng ta ở đây đã khá lâu, hẳn là nên đi ra ngoài thôi.”
Lưu Quang lắc đầu, ngẩng mặt nhìn trời. “Điện hạ đúng là nên đi ra ngoài, tôi muốn ở lại.”
Trong lúc nói chuyện, mặt biển chợt nổi cơn giông tố, trời thoáng chốc trở
nên đen kịt, mây đen ùn ùn kéo tới, phảng phất như lập tức sẽ có mưa to.
Đàm U biến sắc, nắm chặt lấy bàn tay Lưu Quang, nói: “Năng lực của em đã cực hạn rồi, ảo cảnh này rất nhanh sẽ tan vỡ.”
“Đúng.”
“Em thật sự định tự hủy nguyên thần?”
Lưu Quang mỉm cười, cuộc đời cậu, có lẽ hôm nay là ngày cười nhiều nhất.
“Làm người mệt mỏi quá, có lẽ làm một viên ngọc bình thường vẫn hơn.”
Vẻ mặt cậu đạm nhạt, nhưng nụ cười lại đẹp vô cùng, khiến toàn thân như thể phát ra hào quang.
Đàm U nhìn không rời mắt.
Nháy mắt tiếp theo, mạnh mẽ kéo Lưu Quang vào trong ngực, hỏi: “Nếu ta thật tâm, kết quả sẽ khác chứ?”
Lưu Quang suy nghĩ, nhắm mắt lại: “Làm sao có thể.”
Đàm U không lên tiếng, chỉ dùng một tay kéo Lưu Quang đứng dậy, quay đầu đi.
“Điện hạ?”
“Giờ đi vẫn còn kịp, thứ ta muốn, sao có thể bị hủy diệt như vậy.”
Họ vừa nói vừa chạy về phía trước, bên tai vang lên tiếng nổ đùng đùng,
mặt đất dưới chân không ngừng chấn động, chân trời u ám kia cũng bắt đầu rạn nứt, từng khối đá khổng lồ thi nhau rơi xuống.
Đàm U đoán không lầm, ảo cảnh trong trân châu này sẽ sớm vỡ tan.
Trong lòng Lưu Quang lo lắng, không khỏi kêu lên: “Điện hạ nếu không rời khỏi đây, e là cũng bị ảnh hưởng.”
“Ta đi, ta sẽ dẫn em theo.”
“Tôi? Tôi đã quyết tâm…”
“Quyết tâm vứt bỏ tất thảy?” Đàm U cười, thay cậu nói tiếp, “Chỉ gặp một vài
vướng bận đã đầu hàng thế sao? Lưu Quang ta biết không phải người nhát
gan như vậy.”
Lưu Quang cứng họng, nói: “Hẳn điện hạ đã nhìn lầm người.”
“Không, em nhất định sẽ đi theo ta.” Đàm U ở đây không thể sử dụng pháp thuật,
chỉ có thể kéo theo Lưu Quang né tránh những tảng đá kia, bộ dạng có vẻ
chật vật, nhưng nụ cười bên môi không đổi.
“Nếu tôi không đi, điện hạ cũng ở lại sao?”
“Đúng vậy.”
“Thứ điện hạ muốn đã đoạt được, còn điều gì không hài lòng? Việc gì phải làm như thế?”
“Vì em là Lưu Quang.” Đàm U siết chặt cổ tay Lưu Quang, đôi mắt đen thẳm
như dậy sóng, từ tốn nói từng từ, “Trời đất ngàn vạn tuổi, trong ngàn
năm vạn năm, chỉ có một Lưu Quang.”