Lưu Quang giật mình, đột nhiên hoảng hốt.
Cậu không biết, tại sao vị Nhị điện hạ mây mưa thất thường này lại cố chấp đến vậy, vì một
người không chiếm lấy được mà hao hết tâm tư, có đáng không?
Nhưng đến giờ khắc này, cậu cũng chẳng có sức lực nào đi lo người ta hư tình
giả ý nữa, dùng sức một cái giãy ra khỏi tay Đàm U, nghiêm mặt nói:
“Điện hạ cố chấp không tha, xin đừng trách tôi thủ hạ vô tình.”
Ngày càng có nhiều đá từ trên trời rơi xuống.
Mái tóc đen của Lưu Quang không gió mà bay, càng làm nổi bật gương mặt đang tái nhợt đi.
Như Đàm U đã nói, nơi này là lãnh địa của cậu, dù có là Nhị điện hạ bản
lĩnh thông thiên ở đây cũng không phải là đối thủ của cậu.
Nhưng
Đàm U chẳng hề nhúc nhích, người lại nghiêng đầu nhìn hắn, đáng thương
nói: “Vô tình? Từ khi quen biết, em với ta còn chưa đủ vô tình sao?”
Lưu Quang chán nản.
Đàm U tiếp tục: “Dù thế nào ta cũng không đi đâu, em ở chỗ nào, ta tất nhiên cũng ở nơi đó.”
Lúc nói chuyện, mặt đất dưới chân vẫn không ngừng chấn động.
Có mấy tảng đá còn sượt qua má Đàm U, quả có phần kinh tâm động phách.
Lưu Quang không nhìn được nữa, khẽ thở dài: “Ngài đối với tôi đâu có thật tâm, sao phải vậy?”
“Đúng thế, lúc trước ta tìm mọi cách tiếp cận em, chỉ là để trêu chọc em. Còn nhớ đêm đó em đã nói gì không? Ta muốn chứng minh cho em thấy, trên đời này không có thứ gì ta không chiếm được.” Đàm U gật đầu, thẳng thắn
thừa nhận, cười nói, “Nhưng…”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng biến sắc, vội bổ nhào tới ôm Lưu Quang, ôm lấy hắn lăn một vòng trên đất.
“ẦM ẦM!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên đinh tai nhức óc.
Nơi bọn họ vừa đứng, không biết từ lúc nào nhiều thêm một cái khe, bên dưới là vực thẳm vạn trượng sâu không thấy đáy.
Lưu Quang nhắm mắt lại, lưng áp trên mặt đất thô ráp, trước mắt đỏ một màu
máu, nhưng kỳ lạ là, dù tay chân cậu tê dại, nhưng thân thể lại không
thấy đau.
Một hồi lâu sau, mới phát hiện máu kia không phải của mình.
Đàm U vẫn ôm chặt lấy Lưu Quang, trên trán xây xát, bị thương không nghiêm
trọng, nhưng máu tí tách chảy xuống thật khiến người ta trông mà phát
sợ.
Nhưng hắn lại chẳng quan tâm, thuận tay vuốt trán một cái,
nhẹ nhõm cười: “Đáng tiếc ở nơi này ta không thể sử dụng pháp thuật,
thiếu chút nữa là không bảo vệ được em rồi.
Trước mắt Lưu Quang
mờ đi một màu đỏ, một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, đưa tay lên
vết thương trên trán Đàm U. Cậu tự cho là mình rất hiểu vị Nhị điện hạ
này, nhưng giờ lại thấy mê man.
Người này có thể vì người khác mà bị thương sao?
Thực không thể tưởng tượng nổi.
Đàm U lập tức nắm lấy tay Lưu Quang, ánh mắt sáng rực, nói tiếp lời còn
dang dở: “Ta lúc trước đúng là hư tình giả ý, nhưng giờ phút này là thật tâm.”
Dừng lại, cúi đầu hôn môi Lưu Quang, dịu dàng nói: “Em có khả năng khiến ta xao xuyến, ta thích em, vậy có ngại gì?”
Khóe miệng người này cong lên, trên mặt vẫn là nụ cười trước sau như một, đẹp không tỳ vết, khiến người ta không rõ thật giả.
Lưu Quang nghe đến ngây người, mơ hồ cảm thấy giọng điều dáng vẻ người này
rất cổ quái, đột nhiên như đã nghĩ ra chuyện gì, bật thốt: “Ngài căn bản không hiểu tình là thứ gì!”
“Hiểu chứ. Em là người đầu tiên
khiến ta động tình.” Đàm U thản nhiên cười, kéo Lưu Quang đứng dậy, “Từ
giờ ta sẽ học, hẳn vẫn còn kịp?”
“…” Lưu Quang còn biết nói gì nữa, chỉ biết trợn mắt nhìn.
Đàm U đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hoàn toàn không để ý vết thương trên
trán, giọng khàn khàn hỏi: “Lưu Quang, cho ta một cơ hội, được không?”
Lưu Quang không nói một lời.
Ở trong ảo cảnh sắp sụp đổ, còn bị một kẻ vô lại bám chặt không buông, cậu lại suýt bật cười.
Khó trách Đàm U sao lại hào hứng muốn hủy diệt tâm của cậu, thì ra hắn hoàn toàn không hiểu thích một người là cảm giác thế nào. Hắn cho rằng nhân
tâm cũng như đồ chơi, chết đi rồi, lập tức có thể đưa một người khác vào trong.
Nhưng Lưu Quang cậu thì sao?
Lưu Quang đúng là vì một trò chơi vớ vẩn của Nhị điện hạ tùy hứng làm bậy mà mất hết hy vọng với Bạch Thất Mộng.
A, đúng là rất buồn cười.
Bả vai Lưu Quang run lên, cười đến không thể dừng, đến khi cổ họng khàn
đi, mới nghiến răng siết chặt nắm tay, cảm nhận vị đắng trong miệng.
Cậu đã hết hy vọng với Bạch Thất Mộng, chẳng lẽ cũng hết hy vọng với chính bản thân mình sao?
Ngay cả mình còn không yêu chính mình, sao có thể mong người khác yêu mình?
Chung quanh đã là núi băng sông lửa.
Lưu Quang cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ hồ không đứng nổi, lại cảm thấy từng đầu ngón tay lạnh buốt, chưa từng lạnh như vậy.
Dù cố gắng nhiều thế nào, trong mắt người khác, cậu vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi.
Nếu đã thế, sao phải đợi người khác tới cứu?
Thiên hạ to lớn, có thể cứu lấy mình… chỉ có mình mà thôi.
Lưu Quang hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với Đàm U.
Đàm U lập tức nở nụ cười, giọng dịu ngọt như đường: “Lưu Quang, Bạch Thất Mộng vốn không xứng với em, em đáng giá hơn thế.”
“Đúng vậy.” Lưu Quang lần này gật đầu, vẻ mặt không vui không buồn, lặng lẽ đáp, “Đáng tiếc, người đó không phải ngài.”
Dứt lời, tung một chưởng đẩy Đàm U vào vực sâu vạn trượng kia.
Đàm U không đề phòng, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, rồi bật cười ha hả. Thân thể hắn cứ thế rơi xuống, vẫn mơ hồ trông thấy Lưu Quang đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt đạm nhạt, rồi lạnh lùng, rồi lại như dịu dàng, khiến
người ta tâm động.
Hắn bất giác càng cười lớn tiếng, kêu lên: “Lưu Quang, ta thích em nhất ở điểm này.”
Sau đó, như bị hắc ám vô biên áp tới, thân thể bị cuốn vào lốc xoáy.
Khi mở mắt, đã thấy mình nằm trên hành lang Huyễn Hư đảo.
Viên ngọc kia vẫn lăn trên mặt đất, rực rỡ đủ màu, không hề bị tổn hại.
Lưu Quang cả người ướt sũng ngồi ở gần đó, vì bị hàn khí ảnh hưởng, ho không ngừng.
Đàm U mừng thầm, vội vàng nhào tới vỗ lưng hắn, cười nói: “Lưu Quang, ta biết em nhất định sẽ đi ra.”
Lưu Quang liếc nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Điện hạ không sợ bị nhốt ở đó sao?”
“Sao phải sợ? Em vẫn luôn rất mềm lòng.”
Lưu Quang ngẩn ngơ, giọng vẫn lạnh băng: “Dù thế nào, điện hạ đã mạo hiểm quá mức.”
“Có lẽ,” Đàm U cười, đôi mắt đen tĩnh mịch như nước, hời hợt nói, “Nhưng ta chưa từng thua ván bạc nào.”