Đầu Lưu Quang trống rỗng, mãi mới tỉnh táo lại được, tay ôm lấy mặt, không thể ngăn tiếng cười khan.
Cả đời cậu chưa từng cười như thế, cười đến khi cổ họng khàn đặc mới dừng
lại được, nhưng miệng vẫn cong lên, không thể nào cản được.
Cậu
vẫn biết Đàm U có gan, chuyện gì cũng làm ra được, nhưng tuyệt không ngờ hắn lại… ngây thơ như thế. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vị Nhị điện hạ kiêu
ngạo vô cùng kia tìm đủ một phòng trân châu tới cho cậu xem, đã đủ khiến cậu cười chết rồi.
Nhưng cậu cũng không thể lờ đi tiếng trái tim mình loạn nhịp.
Dù là vô cùng ngu xuẩn, nhưng cả thiên hạ rộng lớn, có mấy người nguyện vì cậu làm loại chuyện xuẩn ngốc này đây?
Nếu có người vì cậu làm đến thế này, dù biết rõ phía trước là vực sâu muôn trượng thì cam tâm tình nguyện nhảy xuống có xá gì?
Nghĩ thế, Lưu Quang lại không nhịn được mà cười.
Khi cậu nở nụ cười, quanh người như có hào quang, tuy rằng diện mạo chẳng
có gì đặc biệt, lại khiến người ta không dứt mắt ra được.
Đàm U
chưa bao giờ chứng kiến cậu như thế, nhất thời ngơ ngẩn, bước sát tới
mân mê tai Lưu Quang, giọng nói mang theo hơi nóng rực: “Lưu Quang, ta
đã nhận ra em, em tính thưởng gì cho ta?”
Giọng nói hắn vừa nhẹ vừa ngọt, thực như đứa trẻ đang bám lấy cha đòi kẹo.
Lưu Quang nắm mắt, thở dài một hơi, rồi như hạ quyết định đột nhiên tháo bội kiếm của mình ra, ném qua một bên.
Mắt Đàm U tối lại, lập tức hiểu ý cậu, gương mặt lộ vẻ mừng như điên ôm chặt lấy Lưu Quang vào lòng.
“Lưu Quang, Lưu Quang…” Hắn liên tục gọi, hai tay chuyển động rất nhanh, chẳng mấy chốc cơ thể đã nóng rực.
Lưu Quang không hề giãy dụa, chỉ lui lại sau một bước, lưng dựa vào bức tường rắn chắc.
Nụ hôn của Đàm U liền rơi xuống mặt hắn.
Từ trên trán, trượt xuống mặt, cuối cùng mới tới môi, nhẹ nhàng day cắn.
Lưu Quang bị Đàm U hôn nhiều lần, nhưng chưa từng động tình như thế này,
cảm thấy như nhiệt đồ chuyển hết từ môi đi, cả người như nung trong biển lửa, lúc nào cũng có thể biến thành tro bụi.
“Ưm…”
Cậu
thở hổn hển, hơi thả lòng một chút, Đàm U liền nhân cơ hội xâm nhập vào
trong miệng, tùy ý liếm cắn, buộc cậu phải quấn quýt lấy mình.
Tay của Đàm U cũng trượt xuống lọt vào trong áo trong, xoa nắn hai điểm nổi lên trên lồng ngực.
Thân thể Lưu Quang run lên, bất giác muốn xoay người bỏ chạy.
Đàm U vội giữ lấy eo cậu, len đầu gối vào giữa hai chân cậu ép cậu mở đùi ra, khẽ khàng nói: “Lưu Quang, ta muốn em.”
Vài chữ vô cùng đơn giản, đã khiến Lưu Quang không thể cử động.
Đàm U thấy thế cúi xuống, cuồng nhiệt hôn lên lồng ngực cậu, ngón tay không ngừng đi dần xuống, tới bên hông xoa nắn một hồi, rồi đột nhiên mơn
trớn nơi bí ẩn, nhẹnhàng niết một phát.
“Ưm…A…”
Lưu Quang
rên lên thành tiếng chân tay trở nên cứng đơ, dục vọng phía dưới nóng
rực dựng đứng không chịu nghe lời mà run rẩy trong tay Đàm U. Cậu khó
chịu ngẩng đầu lên, cắn chặt môi không để bản thân phát ra thứ âm thanh
đó nữa.
Đàm U lại cố tình đối đầu với cậu, bàn tay bọc lấy dục vọng đã nửa cứng lên, không nặng không nhẹ xoa nắn trêu chọc.
Lưu Quang quả nhiên không chịu nổi, kêu một tiếng dài, trước mắt mờ đi, tròng mắt đã sũng nước.
Đàm U nhìn đôi mắt ướt át của cậu, trái tim trở nên kích động, bất giác lui lại, lật thân thể Lưu Quang lại, bản thân áp lấy.
Toàn thân Lưu Quang nhũn ra, chỉ có thể bám tay vào vách tường, cảm nhận Đàm U từ phía sau áp sát, dùng thứ cũng cứng rắn kia chọc vào giữa hai chân mình. Bàn tay xấu xa kia còn quấn lấy dục vọng phía trước của cậu, lên
xuống nhịp nhàng, âm thanh ma sát nghe thật dâm mĩ.
Đàm U hạ môi hôn xuống cổ Lưu Quang, tiếng nói khản đặc quyến rũ, thì thầm: “Lưu Quang, thích không?”
Từng trận tê dại từ sau lưng truyền đi, Lưu Quang há miệng thở hổn hển, cả một câu cũng không thể thốt nên lời.
Đàm U không hỏi thêm nữa, chỉ cười tà một tiếng, thẳng lưng, đẩy phần đầu đi sâu hơn.
Chân Lưu Quang lập tức nhũn ra, thấy thứ nóng rực kia cách lớp vải quần cọ ở phía sau, ma sát trên mông cậu, vừa phiến tình lại dâm loạn.
Khoái cảm mãnh liệt như nước vỡ bờ.
Cậu cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, cuối cùng không chịu đựng
nối, cúi đầu kêu lên, nhưng lại không hiểu nổi bản thân đang kêu cái gì.
Mà Đàm U há miệng cắn lên cổ Lưu Quang, càng thêm chặt chẽ đè lên người cậu, mãnh liệt va chạm.
Động tác hắn vừa hung dữ lại chuẩn xác, tuy không tiến hẳn vào trong thân
thể Lưu Quang, nhưng phương thức kết hợp thân mật tương tự như giao hợp
này cũng đã đủ khiến Lưu Quang muốn phát điến, chẳng mấy chốc mà run rẩy bắn ra dịch thể trắng đục trong tay Đàm U.
“A…”
Thanh âm khi đạt đỉnh của cậu khác hẳn thường ngày, trầm hơn, thấp hơn, ngọt ngào mê hoặc.
Đàm U nghe được, cúi đầu thở dốc, từ phía sau đẩy thêm vài lần rồi cũng tiết ra.
Tiếng thở dốc trong phòng dần lắng đi.
Toàn thân Lưu Quang mềm như bún, cơ hồ không thể đứng nổi, chỉ có thể dựa vào vách tường, quay đầu nhìn Đàm U.
Đàm U rút bàn tay tùy tiện kia khỏi quần áo cậu, vừa nhìn Lưu Quang, vừa chậm rãi liếm đi chất lỏng còn dính trên đầu ngón tay.
Lưu Quang bị nhìn tưởng như thân thể thủng ra hai lỗ, cuống quít quay đầu đi, gò má đỏ bừng.
Đàm U thẳng thắn hôn lên vành tai cậu, cử động hông, phía dưới hung hăn ca
chạm giữa hai chân cậu, thì thầm bằng giọng điệu ái muội: “Hôm nay tạm
tha cho em. Chờ đến khi em thừa nhận em thích ta, ta sẽ đòi lại cả vốn
lẫn lời.”