Thích?
Cậu thích hắn sao?
Biết rõ người này có tâm tư khác thường, vẫn không nhịn được mà sa vào sao?
Thân thể Lưu Quang mềm như bún, chỉ nghe tiếng Đàm U quanh quẩn bên tai đã
thấy trái tim run rẩy, cả sức lực cử động một ngón tay cũng không có.
Đàm U đưa tay chỉnh lại tóc đen bết lại trên trán cậu, lại cúi đầu hôn mấy
cái mới lưu luyến không thôi tách ra, tự tay sửa lại xiêm y cho cậu.
Lòng dạ Lưu Quang rối bời, cả người cứ mơ mơ màng màng, đến khi tỉnh táo lại đã thấy mình nằm trên giường.
Cũng từ đêm đó, Đàm U danh chính ngôn thuận ở lại phòng cậu, ngủ thì cùng
ngủ, chỉ cần mở mắt là có thể thấy khuôn mặt tươi cười kia.
Hai người đã ở chung, hành động thân mật tất nhiên không thể thiếu.
Có điều Lưu Quang đã không còn hồ đồ nữa, mỗi lần đều rút trường kiếm ra, hở một chút là lấy cổ Đàm U làm giá kiếm.
Khiến cho Đàm U nhìn kiếm thở dài, đáng thương oán giận: “Ngày hôm trước rõ ràng em rất nhiệt tình…”
“Là do tôi nhất thời xúc động.”
Nghe thế, Đàm U kinh ngạc, lập tức nhào tới ôm sát eo cậu: “Tý nữa là em ăn
sạch ta rồi, chẳng lẽ bây giờ tính bội tình bạc nghĩa?”
Lưu Quang nhếch môi, mỉm cười.
Không biết vì nguyên nhân gì, chỉ cần ở bên cạnh Đàm U, thì không phải là tức muốn chết, thì là cười muốn chết, không có cách nào khống chế cảm xúc
bản thân.
Vốn cậu vì Bạch Thất Mộng mới đến Huyễn Hư Đảo, nhưng
khoảng thời gian ở nơi đây không hề cảm thấy khó chịu chút nào, có điều
Đàm U bám chặt quá, khiến cậu không ứng phó nổi.
Cứ như thế qua mấy tháng, ngày hôm đó trên đảo đột nhiên có một vị khách xuất hiện, Lưu Quang mới rảnh rỗi vào rừng cây đi dạo.
Đáng tiếc cậu vừa đi được mấy bước, vừa định ngồi xuống bên hồ đã thấy eo
thắt lại, có người từ phía sau ôm lấy, hơi thở nóng rực phả vào tai.
Lưu Quang không cần quay đầu cũng biết người đó là ai, không hề khách khí
đá cho một cái, nói: “Không phải hôm nay có khách sao?”
“Là một đứa em của ta, gặp hay không cũng thế thôi.” Đàm U cố ý kêu đau, nhưng vẫn không buông ra. “Ta muốn ở bên em hơn.”
Lưu Quang bật cười.
Đến bây giờ, thật ra là ai ở bên ai?
“Cả ngày quấn lấy nhau, rất nhanh sẽ chán thôi.”
“Sao có thể? Ta chỉ ôm em thế này, thân thể đã nóng không chịu nổi.” Vừa
nói, vừa nắm tay Lưu Quang kéo xuống dưới thân mình sờ soạng, Lưu Quang
phải liều mạng giãy dụa mới chịu từ bỏ, cười khổ nói: “Ta nếu có thể bớt thích em một chút, thì đã không khổ như thế này.”
Đôi mắt hắn khẽ chớp chớp, ra vẻ rất đáng thương.
Lưu Quang nhịn cười không nổi, dùng sức đẩy hắn: “Đi tiếp khách đi. Ta
không quan tâm chuyện của Thiên Giới, nhưng cũng biết gần đây Thiên Đế
bệnh nặng, thời điểm tranh quyền đoạt thế này, làm gì có hoàng tử nào
bừa bãi giống ngài.”
Đàm U ghé sát tai cậu cười, không hề để ý nói: “Thứ đã nằm trong tay, bỏ công sức ra làm gì nữa?”
Ngữ khí hắn tự nhiên vô cùng, thái độ luôn thản nhiên như thế.
Lưu Quang nheo mắt, trong lòng chợt lạnh đi, nhưng chưa kịp mở miệng, Đàm U đã cầm lấy tay hắn hôn, “Thôi được, ta sẽ ra ngoài ứng phó một lát. Tý
trở về với em, được không?”
Lưu Quang không trả lời, chát một tiếng gạt tay hắn ra.
Đàm U không hề nổi giận, cười dài nhin cậu hồi lâu rồi mới quay người đi.
Lưu Quang lại thấy trán phát nhức, gần như không hề còn tâm tình dạo chơi
nữa, đi loanh quoanh một hồi rồi mới tới cái hồ xem đôi Uyên Ương kia.
Loài chim nước kia đang ở trên mặt nước chơi đùa, tuy không rực rỡ bằng phượng hoàng nhỏ, nhưng lại rất bắt mắt.
Lưu Quang nhìn đến ngẩn ngơ, trong lúc lơ đãng, thấy mặt nước gợn từng tầng sóng, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ lấp lánh như thể có sinh mệnh, đều
tập trung vào một chỗ.
Cậu vội càng bước tới trước một bước, đến
khi lại gần mới phát hiệu giữa hồ có xoáy nước nhỏ, chỉ xuất hiện trong
một thoáng rất khó phát hiện.
Kỳ lạ, dưới đáy hồ có gì sao?
Mấy tháng trước rõ ràng không hề giống thế này.
Lưu Quang rất thích đôi Uyên Ương kia, lòng lo lắng, nên do dự một lát rồi dứt khoát tháo hài bước xuống nước.
May mà đây chỉ là một hồ nước bình thường, không có hàn khí hại người, Lưu
Quang đi thẳng xuống đáy nước, không hề gặp trở ngại. Điều duy nhất
khiến cậu giật mình là dưới đáy hồ có một động vừa lớn vừa sâu, cậu vừa
tới gần đã bị dòng nước hút vào.
Lưu Quang hoảng sợ, thiếu chút nữa mở miệng gọi người kia.
Tuy rằng kịp cắn răng lại, nhưng vẫn kinh ngạc tới toát mồ hôi, thì ra vào
thời điểm nguy cấp nhất, trái tim cậu chỉ có… người kia sao?
Cậu thất thần, càng không thể ngăn được lực đẩy của dòng nước, thoáng chốc đã bị kéo vào hắc ám.
Rào rào.
Lưu Quang trôi nổi theo dòng nước, ý thức lúc thanh tỉnh lúc mơ hồ, không
biết bao lâu sau mắt mới được thấy ánh sáng. Cậu mở mắt ra, đã thấy mình nằm ở trong một động kỳ lạ, hơi ẩm dưới chân rất dày, có nơi còn có
nước động, nhưng vì ở đây khá cao, nên không bị ngập.
Cậu không
quen thuộc địa hình Huyễn Hư Đảo, đương nhiên không biết đây là nơi nào, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải mau đi, nhưng vừa đứng lên, bên tai đã
nghe thấy một âm thanh quái lạ.
Nó giống như giọng người vừa trầm vừa khàn, lại méo mó, khinh khủng như từ lòng đất truyền ra. Nhưng vào
lúc này, giọng nói đáng sợ đó lại hát lên làn điệu Lưu Quang vô cùng
quen thuộc.
Không sai, đó là bài ca Phượng Tử Hi từng hát.
Lưu Quang buồn bã, đột nhiên rất muốn quay đầu đi, vất vả lắm mới kiềm chế
được, cậu theo tiếng nói kia, cũng giống như lúc trước cậu tìm thấy
Phượng Tử Hi.
Bốn phía hàn khí khiến người ta rét run.
Lưu Quang đi thêm một bước thì tay lại run rẩy thêm một chút, đến khi đến
tận cùng động kia, gương mặt cậu đã trắng nhợt không còn chút máu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lưu Quang có thể thấy rõ thiếu niên nằm trên mặt đất lạnh băng.
Trên người cậu bé mặc áo rộng thênh, làn da trắng đến gần như trong suốt, tứ chi đều bị xích sắt khóa chặt, sợi xích dài gắn vào tường đá. Đôi mắt
cậu vốn trong sáng sinh động, nhưng nay hoàn toàn mất đi thần trí, chỉ
là miệng vẫn như trước không ngừng ca hát – Dùng giọng nói vỡ nát kia mà chuyên chú hát ca.