Dung Tầm cắn chặt răng, nhanh chóng mặc cái áo rách mà Viên Tri Mạch mới vừa ném ở trên người hắn. Cố gắng chống cánh tay đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể nhảy đến lối nhỏ hẹp hướng lên trên.
Vừa mới nhảy lên liền nghênh đón một đường roi đánh vào trực diện, đường roi sắc bén dị thường, mang theo sát khí!
Hắn cũng không dám đối mặt trực tiếp với kẻ địch, thân mình uyển chuyển né tránh roi. Ánh sáng mờ ảo làm mắt người ta không thể nhìn rõ mọi vật. Chỉ biết đang có hai người đấu với nhau, một người sử dụng roi, một người tay không. Trong đó một người là Tô Nhã Nhi, người kia là ai? Điều này hắn cũng không quan tâm.
“Tiểu Mạch Nhi!”
Trong góc có người trả lời.
“Ta ở chỗ này.”
Dung Tầm nhảy trực tiếp xẹt qua, một tay túm lấy, đem thân thể quen thuộc ôm vào trong lòng ngực, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
“Đã bảo ngươi đừng đi lên, ngươi một hai phải đi lên. Đợi lát nữa ta giáo huấn ngươi! Rốt cuộc sao lại thế này?”
Viên Tri Mạch vội vàng lắc đầu.
“Ta không biết. Ta vừa lên tới liền thấy có người tấn công. Tô Nhã Nhi cứu ta! Hiện tại làm sao đây?”
Dung Tầm nhíu mày nhìn chiến cuộc hỗn loạn phía trước. Ánh sáng thật sự là quá tối tăm, với nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể thấy hai bóng người đan xen vào nhau. Đặc biệt là Tô Nhã Nhi trên tay cầm roi, uy lực thật lớn, tùy tiện xông lên chỉ chịu thiệt. Nhưng chỉ một lát đường roi vừa rồi còn sắc bén đã hơi suy yếu, hiển nhiên đã đến cực hạn.
Cứ như vậy thì không phải biện pháp.
“Ngươi ở chỗ này chờ, ta không gọi ngươi không được đi ra!”
Dung Tầm lách mình một cái, tay đúng lúc nắm lấy roi sắp đánh trên mặt hắn. Đột nhiên hắn sử lực kéo Tô Nhã Nhi qua, đẩy đến bên cạnh Viên Tri Mạch.
“Ở bên cạnh đợi, đừng làm vướng bận!”
Tô Nhã Nhi bị hắn đẩy mà sửng sốt, lập tức hiểu được, thuận tay rút ra chủy thủ tùy thân giấu ở giày, đưa cho Dung Tầm.
“Cho ngươi!”
Vừa nói xong liền lùi lại hỗ trợ hắn nhìn trận đấu.
Dung Tầm cũng không khách khí, lập tức dùng chủy thủ đâm về phía hắc y nhân. Hiện tại tình huống của hắn không tốt, không phải thời điểm đua sức chịu đựng, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Hắc y nhân cũng thông minh, luôn đúng lúc bứt ra, động tác trên tay lại không chút do dự, toàn bộ đều nhằm vào chỗ đau của Dung Tầm đánh. Qua mấy chiêu Dung Tầm đã ướt đẫm mồ hôi, phía sau lưng đau đớn xuyên tim, ý thức cũng không tự chủ được có chút tan rã.
Trong lòng Dung Tầm nhủ thầm, người này thân thủ tuyệt đối không thua gì hắn, hơn nữa như thực hiểu thói quen thủ pháp của hắn. Hiện giờ trên người hắn có thương tích, trên cơ bản hoàn toàn là dựa vào cảm giác, độ nhanh nhạy thua kém người này.
Một người như vậy, sao trốn ở chỗ này?
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng “xoẹt”, lửa bốc lên, đem không gian nhỏ hẹp trong nháy mắt được chiếu sáng.
Trong tay Viên Tri Mạch giơ cao cây đuốc. Không biết lấy quần áo ở đâu ra làm thành cây đuốc.
Hắc y người bịt mặt tựa như kinh hãi lui lại, phía sau hắn lại không có đường lui. Tinh thần của Dung Tầm rung lên, chủy thủ nắm ở lòng bàn tay lập tức không lưu tình chút nào đâm tới!
Máu phun ra!
Hắc y nhân bịt mặt thân thể cứng đờ, đánh ra một chưởng. Dung Tầm nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị trúng bả vai. Âm thanh xương bả vai vỡ vụn vang lên thanh thúy ở trong không gian yên tĩnh. Hắn kêu rên, không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau, nửa quỳ trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Động tác hắc y nhân hơi cứng đờ, nhưng cũng chỉ là cứng đờ mà thôi, lại không chút do dự xoay người bỏ chạy!
Nhưng tốc độ của hắn, vẫn không nhanh bằng cây roi của Tô Nhã Nhi luôn canh giữ ở một bên. Nàng vung roi lên, đã xiết một vòng trên cổ của người kia. Người nọ lảo đảo ngã trên mặt đất không động đậy.
Dung Tầm vội vàng chỉ vào người trên mặt đất.
“Đừng, đừng để cho hắn chết!”
Viên Tri Mạch lại bất chấp như vội vàng bổ nhào vào trước mặt Dung Tầm. Không biết vì sao nhìn thấy Dung Tầm không ngừng nôn ra máu, chân tay Viên Tri Mạch luống cuống căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Vẫn là Tô Nhã Nhi túm người nọ lên, tháo khăn che mặt xuống. Đã muộn một bước, thất khiếu người nọ đã đổ máu, hơi thở thoi thóp, hiển nhiên đã nuốt thuốc độc.
Dung Tầm được Viên Tri Mạch đỡ ngồi dậy, bình tĩnh nhìn bộ dáng người kia. Mắt phượng dần dần lạnh như băng, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo.
“Cao Hổ, vì sao?”
Viên Tri Mạch sửng sốt, chợt bừng tỉnh lại, có chút đau lòng ôm Dung Tầm. Người này là một trong những ảnh vệ của Dung Tầm. Những người này đều là Dung Tầm tự mình chọn lựa ra, tuy rằng là chủ tớ, nhưng bọn họ là từ nhỏ ở Định Hi trưởng thành. Cùng nhau bị mắng, cùng nhau đi săn sói, tình cảm này tuyệt đối không phải đơn giản.
“Chủ tử, xin lỗi. Ta thật sự không muốn làm như vậy, nhưng mà…… nhưng ta không có biện pháp!”
Tô Nhã Nhi kinh ngạc nhìn chung quanh, kinh hô ra tiếng.
“Là người của ngươi!”
“Là ai?”
Dung Tầm cắn răng.
Nam nhân thân thể co rút một trận, trên mặt lộ ra hoảng hốt kỳ dị, tươi cười, mấp máy môi, máu không ngừng từ trong miệng chảy ra.
“Chủ.... chủ tử…… Xin lỗi…… Ta không thể nói…… Ta thật sự thích cuộc sống ở cao nguyên……”
Thân thể lại một trận run rẩy mãnh liệt, rồi cứng đờ, rốt cuộc không động đậy nữa.
Dung Tầm ngơ ngẩn nhìn thi thể Cao Hổ. Người tuy rằng đã chết, nhưng máu vẫn chảy ra, thực mau liền thấm ướt một tảng lớn. Máu tươi thật chói mắt!
“Ta giết hắn.”
Sau một lúc lâu, Dung Tầm bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
Viên Tri Mạch hoảng sợ nhìn Dung Tầm, dùng tay che mắt Dung Tầm lại.
“Dung Tầm, không liên quan ngươi! Là hắn muốn giết ngươi!”
Dung Tầm mềm mại rúc vào trong lòng ngực Viên Tri Mạch, cười khổ ra tiếng.
“Nhưng cuối cùng, vẫn là ta giết hắn. Hắn vốn dĩ có cơ hội giết ta, nhưng hắn không có động thủ.”
Hắn kịch liệt đau đớn, trước mắt tối sầm, ý thức cuối cùng là Viên Tri Mạch hoảng sợ hô to.
“Dung Tầm!”
Tô Nhã Nhi thật cẩn thận đi vòng qua, thật vất vả nhặt gỗ vụn để đốt một đống lửa. Bọn họ đã dịch chuyển xuống phía dưới. Ít nhất ở phía dưới không khí tốt hơn ở trên một chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm màn làm bằng quần áo cách đó không xa. Bên kia màn che, một người ngồi, một người nằm, hai bóng người nhìn rất rõ ràng.
“Thế nào?”
“Còn phát sốt.”
Giọng Viên Tri Mạch có chút mỏi mệt. Tô Nhã Nhi cắn cắn môi.
“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng đợi lát nữa liền có người tới cứu chúng ta. Đến lúc đó nhất định sẽ không có việc gì.”
“Ừ.”
Viên Tri Mạch cười khổ, đem chút nước cuối cùng đút vào trong miệng Dung Tầm. Đây là túi nước mà bọn họ tìm được trên người một vị khách.
Quơ quơ túi nước trống trơn, đáy mắt Viên Tri Mạch lộ ra một chút tuyệt vọng.
Trúng độc, trọng thương, lao tâm lao lực lao quá độ. Các loại vấn đề đồng thời bộc phát ra, mạch Dung Tầm càng ngày càng yếu. Hắn sẽ không chịu được bao lâu.
“Sao yếu như vậy.”
Tô Nhã Nhi nâng má lẩm bẩm, tầm mắt nhìn vào màn che.
“Ta còn tưởng rằng Định Hi Hầu tương lai sẽ rất lợi hại. Không nghĩ tới hắn thật sự giống như ca ca nói, chỉ có một bộ dạng đẹp. Vừa rồi hắc y nhân kia thật là người của hắn? Nếu là người của hắn vì cái gì muốn giết ngươi? Ta ở chỗ đó lâu như vậy, cũng chưa cảm giác được người kia tồn tại. Ngươi vừa lên tới, hắn liền vụt ra.”
Viên Tri Mạch xốc màn che đi ra.
“Ngươi nói hắn là muốn giết ta?”
“Phải, hắn muốn giết ngươi. Chỉ muốn giết ngươi. Hắn đối với ta cùng Duệ Quận Vương đều không có sát ý, ta có thể cảm giác được. Nhưng ta thấy rất kỳ quái, nếu hắn muốn giết ngươi, vì cái gì ngay từ đầu không động thủ. Lúc ấy có thể thực nhẹ nhàng giải quyết ngươi.”
Viên Tri Mạch trầm mặc, ngược lại nhìn về phía người hôn mê bất tỉnh. Dung Tầm ngủ cũng không yên ổn, mày cứ nhíu lại.
“Có lẽ, hắn để ta cứu Dung Tầm trước.”
“Vì sao? Hắn không phải đã phản bội Duệ Quận Vương? Vì cái gì muốn cho ngươi cứu người?”
Tô Nhã Nhi liên tục đặt câu hỏi, trong lúc nhất thời Viên Tri Mạch á khẩu không trả lời được. Thanh gỗ trong tay lạch cạch một tiếng nổ tung, những đốm lửa nhỏ bay tung tóe. Tô Nhã Nhi chạy nhanh qua giúp, đôi mắt màu hổ phách sáng rực.
“Cho nên ta không thích người Đại Ung các ngươi, quanh cong lòng vòng quá nhiều, luôn đa tâm như vậy. Nếu không phải ca ca kiên trì cho rằng các ngươi có thể giúp chúng ta, ta sẽ không đến đây.”
“Nhân tâm là thực phức tạp, trên đời cũng không có trắng đen rõ rệt.”
Có lẽ, Viên Tri Mạch có thể hiểu tâm tư Cao Hổ, tình thế khó xử, khó lưỡng toàn, bị dày vò thật sự làm người ta khó thừa nhận.
Bỏ thanh củi vào đống lửa, chuẩn bị lại đi tìm xem có đồ vật linh tinh nào hay không, vừa ngẩng đầu Viên Tri Mạch thấy Tô Nhã Nhi đang nghiêm túc suy tư, không khỏi bật cười.
“Nàng vẫn là dựa theo suy nghĩ của nàng đến đây đi, đừng nghĩ về người Đại Ung chúng ta thích quanh co lòng vòng nữa. Cứ nghĩ như nàng vẫn nghĩ, vậy sẽ tốt.”
“Ta phỏng chừng ta cũng nghĩ không rõ.”
Tô Nhã Nhi nhún nhún vai.
“Ngươi đừng tìm, ta vừa rồi đi một vòng, cũng không tìm được nước. Nhưng thật ra rượu tìm được một đống, ta vừa rồi đã uống một chút, ngươi muốn uống hay không?”
“Không cần.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Viên Tri Mạch đột nhiên đứng thẳng lên.
“Rượu?”
Dung Tầm mơ mơ màng màng bị Viên Tri Mạch kêu mà tỉnh. Ý thức còn không rõ ràng, mắt phượng không sáng ngời như ngày thường, mông lung. Bởi vì không thoải mái, hắn nhíu chặt mày cùng cắn chặt răng, run nhè nhẹ. Sau một lúc lâu mới thấp giọng gọi.
“Đường Đường.”
Nghe xưng hô quen thuộc làm Viên Tri Mạch trong lòng đau xót. Đời trước Dung Tầm thích gọi như vậy, thân mật lại thản nhiên.
“Dung Tầm, ngươi phát sốt, ta chỉ có thể dùng rượu giúp ngươi hạ nhiệt độ.”
Nhìn thân thể Dung Tầm nổi lên bọt nước, bọt nước bình thường chạm vào đều sẽ đau, dính rượu chỉ sợ càng đau hơn. Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp.
“Khả năng sẽ có chút đau.”
Khóe môi Dung Tầm cong cong, cố sức vươn tay, chỉ chỉ môi mình, giọng run nhè nhẹ, hơi thở mỏng manh nói.
“Đau ngươi liền hôn ta.”
Viên Tri Mạch sửng sốt, lòng lại mềm như là ngâm mình ở trong nước, quay mặt đi xoa xoa hốc mắt, giọng hờn dỗi.
“Lúc này còn muốn chiếm tiện nghi, đến lúc đó đau cũng không thể kêu.”
Dung Tầm cong cong môi, ánh mắt ngoan ngoãn lại tín nhiệm nhìn Viên Tri Mạch.
Viên Tri Mạch cắn chặt răng, thật cẩn thận xé mở quần áo rách nát trên người Dung Tầm. Động tác của Viên Tri Mạch dù nhẹ, cũng không thể tránh khỏi lại chạm vào bọt nước bị vỡ ra. Dung Tầm khẽ rên, cơ bắp hơi hơi run rẩy, cái trán có mồ hôi chảy xuống, hiển nhiên là thống khổ.
Hiện tại đã đau như vậy, đợi lát nữa có rượu lên thì đau thành cái dạng gì, Viên Tri Mạch không dám tưởng tượng.
Nếu muốn dùng rượu hạ nhiệt độ, như vậy chỉ cần vuốt ở phần cổ, khủy tay, chỗ háng, dưới nách, mấy chỗ có mạch máu lớn là được. Nhưng mấy chỗ này lại cực kỳ mẫn cảm yếu ớt, đến lúc đó rượu cũng có thể dính chỗ bọt nước, cũng sẽ rất đau.
Tay Viên Tri Mạch run nhè nhẹ, có chút do dự.
“Hay.... chúng ta chờ một chút, có lẽ đợi lát nữa bọn họ xuống đây.”
Dung Tầm miễn cưỡng mở mắt ra, nói.
“Đừng đợi, chờ bọn họ xuống tới không chừng ta bị nóng thành ngốc tử.”
Hắn tạm dừng một hồi lâu, nỗ lực nói.
“Ta chịu được.”
Mùi rượu tràn ngập không gian nhỏ hẹp. Thời điểm Viên Tri Mạch ấn xuống, thân thể Dung Tầm không tự chủ được run lên, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt căng cứng, khớp hàm cắn chặt, ngẫu nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó liền bị áp xuống.
Sắc mặt Viên Tri Mạch trắng bệch, động tác trên tay lại không ngừng.
“Ngươi kêu ra đi, đừng chịu đựng.”
“Có khác người ở đây.”
Dung Tầm thở dốc thấp giọng nói, miễn cưỡng cười cười.
“Không thể cho ngươi mất mặt.”
Không khí trầm mặc đến hít thở không thông.
Tô Nhã Nhi thở dồn dập, giọng nói bực bội.
“Ta đi lên là được, ta che lại lỗ tai không nghe là được, ngươi kêu đi!”
Ngay sau đó đó “loạt soạt” vài tiếng, Tô Nhã Nhi thật sự quay mặt bỏ đi.
Viên Tri Mạch quay đầu lại nhìn nhìn, cắn cắn môi, đáy mắt xẹt qua một sự dứt khoát. Ngửa đầu uống một ngụm rượu, cúi người áp lên đôi môi khô khốc của Dung Tầm, đem rượu rót qua. Ý đồ đem lực chú ý của hắn dời đi một ít, động tác bôi rượu lại không ngừng. Hôn một hồi hai người đều đã thở hồng hộc.
Dung Tầm cũng đã đau đến không sức lực nói chuyện. Viên Tri Mạch không ngừng sát rượu. Chờ vất vả làm xong, toàn thân Dung Tầm mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh.
Viên Tri Mạch thở hổn hển, ngồi bệt dưới đất, lúc này mới phát hiện toàn thân đã ướt đẫm.
Thật vất vả thu dọn xong hiện trường, lại đem quần áo đắp lên trên người Dung Tầm, Viên Tri Mạch vỗ vỗ vào những thanh gỗ kêu.
“Tô Nhã Nhi, xuống dưới đi.”
Tô Nhã Nhi ôm một cái túi nho nhỏ nhảy xuống, mặt hơi đỏ lên, nhìn Viên Tri Mạch, ánh mắt có chút cổ quái.
“Ta quyết định, ta không chọn hắn.”
Viên Tri Mạch sửng sốt, ngay sau đó liền khẽ cười.
“Nàng kỳ thật trước nay đã không chọn hắn.”
Tô Nhã Nhi đô đô miệng.
“Ai nói ta không nghiêm túc, ta vẫn luôn rất vừa ý hắn nha. Ngươi nhìn hắn đi, rất đẹp, thân phận lại cao, còn có thể trợ giúp chúng ta đánh Đông Việt. Hơn nữa vừa rồi vẫn rất khí thế nam nhi, nói như thế nào cũng xứng đôi với ta mà.”
Viên Tri Mạch buồn cười.
“Nếu hắn bị hủy dung, lại không phải Duệ Quận Vương, nàng còn thích hắn không?”
Tô Nhã Nhi lắc đầu.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Hắn chính là hắn, những cái như thân phận, tướng mạo đều là một phần thôi. Chúng ta lại không có biện pháp đem những cái đó cùng hắn tách ra, ta thích là thích cả con người. Tựa như ở thảo nguyên tuyển chọn nam nhân là nhà hắn có nhiều dê. Chúng ta không thể vì chứng minh mình có phải thích hắn hay không, để hắn giết đi. Ta sẽ không giống các ngươi……”
Nàng nghĩ nghĩ tìm từ.
“Thanh cao, à, thanh cao như vậy.”
Vừa nghe quan điểm thì lung tung rối loạn, cẩn thận ngẫm lại thì có chút đạo lý. Viên Tri Mạch cẩn thận nghĩ nghĩ, không khỏi thán phục.
“Nàng thực hiểu chuyện.”
Rồi nhịn không được tò mò hỏi.
“Nếu như vậy, vì cái gì muốn từ bỏ?”
Tô Nhã Nhi nhướng mày, nghiêng đầu nở nụ cười.
“Bởi vì đột nhiên ta cảm thấy, ngươi so với hắn càng tốt hơn.”