Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Chương 24: Chương 24: Ta không cho phép, ngươi không được chết




Sáu chữ vô cùng đơn giản.

Trong phút chốc, Viên Tri Mạch như bị đánh trúng huyệt đạo. Toàn thân mềm nhũn, thả lỏng, vui mừng mãnh liệt, đủ các loại cảm xúc ở trong thân thể tuôn trào. Tuy rằng vẫn luôn nói cho chính mình Dung Tầm nhất định còn sống, nhưng lại sợ không có khả năng. Muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại như bị cái gì chặn lại, cũng nói không nên lời, Viên Tri Mạch há miệng, mặt mày xám tro, thoạt nhìn rất ngốc.

“Ngươi còn ngốc làm cái gì, còn không đứng dậy?”

Viên Tri Mạch lúc này mới nhớ tới mình còn đè trên người Tô Nhã Nhi, nhanh chóng đẩy rớt mảnh vụn trên người xuống, luống cuống tay chân bò ra, áy náy nói.

“Xin lỗi, đã lỗ mãng. Nàng không sao chứ.”

Tô Nhã Nhi bình tĩnh nhìn thiếu niên mặt mày lem luốc một thân chật vật. Vừa rồi người này đúng lúc che chở cho nên những mảnh vụn không nện ở trên người nàng. Nhìn dáng vẻ chật vật, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, ở trong bóng tối như ngôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm. Ánh mắt dịu dàng nhu nhuận chứa đựng kiên định, ngược lại có vẻ rung động lòng người.

Là vì Dung Tầm sao?

Nàng hướng tầm mắt nhìn vào chỗ đã phát ra tiếng nói, đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp. Không thể phủ nhận, nàng hiện tại thậm chí có chút ghen ghét Dung Tầm, vì có thể làm cho một người tốt thế này vì hắn lộ ra thần sắc như vậy.

Nàng chống cánh tay muốn ngồi dậy, Viên Tri Mạch nhanh chóng đỡ nàng. Nàng nhìn bàn tay duỗi ra, hơi chần chờ một lát, rồi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Viên Tri Mạch.

Viên Tri Mạch nháy mắt có chút xấu hổ. Trong cuộc đời này ngoài mẫu thân cùng Hiểu Vân bản thân Viên Tri Mạch cũng không tiếp xúc thân thiết với nữ nhân nào, Tô Nhã Nhi xem như trường hợp đặc biệt.

Tô Nhã Nhi cố sức đứng lên, hoạt động tay chân, kinh hỉ phát hiện mình không có bị thương nặng, vừa rồi hẳn là mạng lớn.

Viên Tri Mạch thực nhẹ nhàng thở ra.

“Giống như cũng không bị thương nặng. Như vậy đi, nàng ở chỗ này chờ ta một lúc, ta đi xuống nhìn Dung Tầm.”

Viên Tri Mạch rút tay ra, nhưng lại bị Tô Nhã Nhi chặt chẽ bắt lấy, không tránh được.

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Nhã Nhi, Viên Tri Mạch phát hiện nàng tóc tán loạn một thân chật vật, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, trong lòng mềm nhũn.

“Đừng sợ, chúng ta ở dưới này lâu như vậy, bên ngoài hẳn là cũng có người sẽ vào đây.”

Tô Nhã Nhi mím môi, cố chấp lắc đầu.

“Ngươi không thể đi xuống! Không biết phía dưới có cái gì! Hơn nữa nhìn xem trên người của ngươi bị thương nặng, đi xuống sẽ chết!”

Giọng Dung Tầm ngay sau đó lại cất lên, so vừa rồi còn cao hơn một chút.

“Tiểu Mạch Nhi bị thương phải không?”

Viên Tri Mạch sửng sốt, cúi đầu nhìn chính mình, căn bản thấy không rõ trên người mình có cái gì không đúng. Toàn thân cũng có chút tê dại, cũng không cảm giác được đau, cử động tay chân cũng không có gì không ổn.

“Ta không có việc gì.”

“Cẳng chân bị thương, vai bị thương, phần đầu bị thương, còn chưa tính trên người có mấy chỗ trầy xước ngoài da. Vậy mà không có việc gì sao?”

Nghe Tô Nhã Nhi nói, Viên Tri Mạch ngơ ngác cúi đầu, vẫn nhìn không ra cái gì.

“Không có gì. Ta là nam nhân, ta thật sự cảm thấy không có việc gì.”

“Đó là bởi vì ngươi bị thương quá nặng!”

Tô Nhã Nhi không cho phản bác.

“Ngươi cho rằng tình trạng của ngươi hiện tại có thể đi xuống cứu người à? Ngươi biết phía dưới có cái gì? Ngươi không muốn sống nữa!”

Viên Tri Mạch bị Tô Nhã Nhi nói mà ngơ ngẩn, không rõ tiểu cô nương vừa rồi còn khóc kêu la vì sao trở nên hung hãn như thế. Hơi hơi hé miệng, Viên Tri Mạch còn chưa có kịp nói chuyện, đã bị Dung Tầm cắt ngang.

“Tiểu Mạch Nhi, ta không có việc gì, ngươi xuống đây ta còn phải phân tâm chiếu cố ngươi.”

Trong yên tĩnh hình như nghe thấy Dung Tầm cười, tựa như thật sự không có việc gì.

Viên Tri Mạch nghiêng tai nghe, mày lại nhẹ nhàng vừa nhíu lại.

“Thật sự không có việc gì?”

Nhìn Tô Nhã Nhi nhẹ nhàng cười cười, Viên Tri Mạch kiên định rút tay ra khỏi tay Tô Nhã Nhi. Nghĩ nghĩ, cởi áo ngoài trên người mình khoác lên trên vai Tô Nhã Nhi, thấp giọng nói một câu.

Tô Nhã Nhi sắc mặt biến đổi, đôi mắt màu hổ phách mở to tất cả đều là khó tin!

“Đương nhiên không có việc gì, ta là người như thế nào, có thể có chuyện gì?”

Sau thật lâu Dung Tầm mới trả lời. Đời này còn không có khốn khổ như vậy, nói một câu cũng không có sức lực. Nhưng hắn thật sự cảm kích trận chấn động vừa rồi đã làm hắn bừng tỉnh, bằng không chỉ sợ hắn đến chết cũng mơ màng hồ đồ. Hắn thở hổn hển, cố sức điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng lại.

“Ta chỉ là mệt mỏi, phải nằm một hồi. Nếu ta được ngươi cứu, chẳng phải là thật mất mặt sao? Ngươi cùng ta trò chuyện là……”

Giọng nói đột nhiên im bặt, sự yên tĩnh có chút không bình thường. Viên Tri Mạch nhíu mày, mở to mắt ra, hoảng sợ nhìn bóng tối, vụng về bám vào thanh gỗ chậm rãi đi xuống, động tác không một chút gấp gáp, thậm chí có chút chật vật khó coi!

Ngực bỗng chốc trào ra một loại nhiệt, thậm chí cảm giác bủn rủn. Cảm giác này xa lạ rồi lại có vẻ như có chút quen thuộc, giống như đã từng trải qua.

Cảm xúc mềm mại ấm áp giống như đã từng quen biết cũng không thể ngăn chặn Duệ Quận Vương tức giận.

“Con mẹ nó ngươi xuống làm gì…… Ai da, cẩn thận bàn chân!”

Ngó thấy bóng người ở giữa không trung, giống như động tác tạp kỹ đi trên dây, Dung Tầm vội vàng nói.

“Bên trái bên trái, ai da. Đúng rồi, chính là chỗ đó……”

Thật vất vả để người liều lĩnh kia an toàn xuống đất, Duệ Quận Vương cả người buông lỏng, kinh ngạc phát hiện thân thể mình mồ hôi ra ướt đẫm. Trong lòng Dung Tầm không khỏi thở dài, người này muốn dọa người ta sao. Hắn cười khổ.

“Ngươi xuống đây là muốn hù chết người sao?”

“Nói cái gì thế!”

Viên Tri Mạch có chút bực, bước nhanh tới bên cạnh Dung Tầm. Nơi này tuy rằng là thấp ở dưới nhưng sáng hơn phía trên kia. Có thể là do ở nhà bếp nên bên kia có bếp lò, còn có than đang cháy, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ tí tách giòn tan. Cũng vì gần bếp lò nên rất là nóng.

Dung Tầm nhìn người dịch đến trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Sao thân thể đầy vết thương thế này!? Ngươi ngồi xuống cho ta, đừng nhúc nhích!”

Vừa rồi nghe Tô Nhã Nhi nói còn chưa có cảm giác cái gì. Hiện giờ đứng trước mặt là một người thân thể đầy máu, nếu không phải xác nhận người này thật là Viên Tri Mạch, hắn cũng khó nhận ra!

Viên Tri Mạch lại không để ý tới bản thân, chỉ cúi đầu cẩn thận xem xét thương thế của Dung Tầm.

Bởi vì dòng khí nóng bốc cháy nên quần áo trên người Dung Tầm đã rách nát, đặc biệt là phía sau lưng đến đùi. Làn da lộ ra đỏ bừng thoạt nhìn hết sức bi thảm. Nhưng cái này cũng chưa tính là chết người, điểm chết người chính là mũi tên dài đâm vào phía sau lưng, máu tươi không ngừng chảy ra, trên mặt đất ướt một tảng lớn, căn bản không biết rốt cuộc chảy bao nhiêu máu.

Dung Tầm miễn cưỡng cười cười.

“Ta bộ dáng xấu xí cũng cho ngươi xem rồi, ngươi cũng không thể không cần ta.”

Lời còn chưa dứt trên mặt hắn có giọt nước nhỏ xuống. Hắn ngạc nhiên, nói không nên lời, cười khổ. Tiểu Mạch Nhi vì hắn mà khóc, nếu là ngày thường, hắn khẳng định vui mừng nhảy dựng lên. Chỉ tiếc, hiện tại đừng nói là nhảy dựng lên chúc mừng, dù muốn cất cao giọng kêu hai tiếng hắn cũng làm không được. Đến cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Ta nói ngươi đừng xuống đây.”

“Sau đó để ta ở trên kia chờ đến ngươi chết sao?”

Viên Tri Mạch nhanh chóng áp nước mắt xuống, bình tĩnh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhanh chóng cắn đầu ngón tay, hút thật mạnh một ngụm. Ngay sau đó cúi đầu, đem máu trong miệng đưa vào trong miệng Dung Tầm.

Sắc mặt Dung Tầm đột biến, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng bởi vì không có biện pháp phản kháng, thực mau đã bị Viên Tri Mạch ép buộc há miệng. Không biết là do uống máu hay là duyên cớ khác, tinh thần Dung Tầm hơi chút tỉnh lại.

“Mạng của ngươi hiện tại là của ta. Ta không cho phép, ngươi không được chết.”

Dung Tầm sửng sốt, chợt buồn cười kéo kéo môi.

“Dùng mấy giọt máu mà ngươi mua được ta sao. Ta thật đúng là không đáng giá.”

“Ngươi vốn dĩ không đáng giá. Chỉ là hoa tàn liễu bại, ta không chê ngươi, ngươi nên cười trộm đi.”

Vừa nói vừa đưa tay thăm dò eo Dung Tầm, Viên Tri Mạch nhớ rõ Dung Tầm luôn mang theo chút thuốc trị thương bên mình.

Thật vất vả tìm được một bình nho nhỏ Viên Tri Mạch vui vẻ dùng sức kéo ra, có một tiếng xoẹt vang lên……

Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ....... Vừa rồi dùng sức quá lớn, đã xé rách áo từ eo sườn đến đầu gối. Tất cả đều bị kéo xuống dưới, phía sau lưng thảm không nỡ nhìn, nhưng chính diện không bị thương cũng bị lộ ra hết da thịt.

Dung Tầm cúi đầu liếc mắt, rất là hổ thẹn ho khan.

“Ta thật sự xin lỗi, cho ngươi xem nó không tinh thần như vậy.”

Da mặt Viên Tri Mạch hơi mỏng, bỗng nóng như lửa đốt, lúc này mới phát hiện mình ngây ngốc nhìn, cuống quít đứng lên. Rồi lại không biết vướng cái gì, gót chân bị trợt người ngã về phía trước……

Dung Tầm lập tức phát ra một tiếng thống khổ.

“Ui, Tiểu Mạch Nhi!”

Cú ngã này thật sự là quá đúng vị trí, đè lên thân dưới của Dung Tầm, hắn khẽ cử động làm những bọt nước phía sau lưng bị vỡ ra.

Viên Tri Mạch vừa thẹn lại quẫn, cuống quít xê dịch mặt, môi lơ đãng cọ qua vật mềm mại ủ rủ không có tinh thần. Vật kia lập tức có chút biến hóa, thiếu chút nữa chọc vào mắt!

Dung Tầm vô cùng ai oán, vô cùng vô tội.

“Ta không nhúc nhích.”

Ngụ ý, việc này cũng không phải ta sai.

Trên gương mặt thanh tuấn nhất thời có một trận hắc khí dâng lên, khóe miệng giật giật. Viên Tri Mạch lạnh mặt ngồi dậy, có chút buồn cầm mảnh vải trước đó là áo dài đắp lên eo Dung Tầm, nhắm mắt làm ngơ.

Dung Tầm liếc mắt nhìn huynh đệ nhà mình, lại nhìn về phía thiếu niên vành tai đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống, đôi môi phấn hồng ướt át, thoạt nhìn rất mềm mại…… Hắn thống khổ hô nhỏ một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại.

“Ui da, Tiểu Mạch Nhi, ngươi kỳ thật là muốn hại chết ta có phải hay không? Hả?!”

Phía sau lưng đau đớn, hắn đau mà kêu rên, mồ hôi lập tức lăn xuống cái trán, theo bản năng nắm chặt thanh gỗ bên cạnh.

“Kiên nhẫn một chút.”

Viên Tri Mạch đột nhiên dùng lực, đem mũi tên khảm tận xương thịt rút ra.

Dung Tầm mỏi mệt rũ mắt, sức lực toàn thân tan rã.

“Đừng cố sức. Những người đó có ý định muốn làm ta chết.”

Lời còn chưa dứt, miệng vết thương phía sau lưng lập tức bị cái gì mềm mại áp lên, sắc mặt của hắn thay đổi, dùng sức giãy giụa.

“Ngươi điên rồi, có độc!”

“Vậy thì thế nào?”

Viên Tri Mạch đè lại bả vai Dung Tầm không cho hắn lộn xộn, dùng sức hút máu từ miệng vết thương. Máu tanh vào miệng làm ý thức Viên Tri Mạch có chút choáng váng. Cứ hút rồi nhổ ra liên tục, cho đến khi máu không còn đen mà chuyển sang đỏ tươi.

Viên Tri Mạch nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc, một viên cho vào miệng mình, một viên nhét vào trong miệng Dung Tầm.

Dung Tầm nuốt vào, nhẹ nhàng cười, trong giọng điệu dấu không được mỏi mệt.

“Lại là thuốc mà ngươi bào chế lung tung rối loạn. Ngươi không sợ độc chết ta sao?”

“Nếu chết, ta chết cùng ngươi.”

Viên Tri Mạch xoa xoa cái đầu choáng váng, nhanh chóng lấy ra thuốc bột vừa cướp trên người Dung Tầm rải đều lên miệng vết thương, lại xé quần áo làm băng vải băng bó.

“Ngươi trước kia đã học qua?”

Động tác của Viên Tri Mạch hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Dung Tầm.

“Dung Tầm, thật sự cái gì cũng không biết sao?”

Dung Tầm hơi hơi nheo mắt, không biết vì sao trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cố sức lấy lại bình tĩnh. Có lẽ máu độc bị hút ra nên hiện giờ tinh thần hắn tốt không ít.

“Ta phải biết cái gì?”

Từ khi bắt đầu quen biết hắn luôn cảm giác Tiểu Mạch Nhi có gì đó mà hắn chưa điều tra ra. Đối phương hỏi như vậy là thản nhiên hỏi sao? Đáy lòng hơi kích động, mắt phượng cũng sáng lên.

Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn, cuối cùng nhẹ nhàng cười.

“À, không có gì.”

Nói xong lại cúi đầu cố định chắc băng vải.

Nếu hắn thật là Dung Tầm trước kia tổn thương mình mười năm thì như thế nào, chuyện cũng đã qua. Viên Tri Mạch chỉ biết là Dung Tầm trước mắt này nguyện ý vì mình mà chết, hắn thật sự yêu mình. Như vậy là đủ rồi.

Viên Tri Mạch hơi hơi mỉm cười, lại dùng thuốc bột còn dư bôi lên vết thương trên đùi mình. Dù sao hiện giờ mình là người duy nhất có sức lực, cần phải bảo trì thể lực. Không thể phủ nhận, thuốc trị thương của Định Hi Hầu phủ quả thật là rất tốt, vừa rồi còn cảm thấy tê dại lúc này chân đã có chút đau đớn, đau cũng là chuyện tốt.

Trong lòng buông lỏng rất nhiều, tuy rằng bốn phía vẫn hỗn loạn, Viên Tri Mạch lại cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sung sướng. Đột nhiên cúi người, Viên Tri Mạch nhẹ nhàng hôn lên môi Dung Tầm, rất là ôn nhu chạm vào. Chỉ một cái chạm khẽ rất nhanh, lại làm Dung Tầm cứng đờ, đôi mắt sáng lên khác thường.

“Không đủ.”

“Hồ nháo.”

Mặt Viên Tri Mạch hơi đỏ lên, đưa tay đem Dung Tầm ngo ngoe rục rịch đẩy nằm xuống.

“Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi lên nhìn xem Tô Nhã Nhi.”

Dung Tầm đang chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt nháy mắt bị một chậu nước lạnh tưới sạch sẽ.

“Ta sắp phải chết, ngươi bỏ lại ta đi gặp nữ nhân khác!”

“Ta không phải giúp ngươi băng bó vết thương rồi sao? Ta chỉ đi lên nhìn xem,”

Viên Tri Mạch dở khóc dở cười.

“Tô Nhã Nhi dù sao cũng là cô nương, ở tình hình như thế này, nàng sẽ sợ.”

Nhìn chung quanh bốn phía, bốn phía trống trơn khoáng đạt, cũng không biết gió từ nơi nào truyền đến, không khí so với bên trên còn muốn tốt hơn.

“Như vậy đi, ta đi đem nàng xuống đây.”

Dung Tầm sắc mặt tối sầm.

“Không cho!”

Viên Tri Mạch nhàn nhạt liếc mắt qua, trong ánh mắt chính là ‘ngươi là trẻ con ’, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Ngươi ở chỗ này chờ.”

Dung Tầm hừ một tiếng, cắn răng nhìn Viên Tri Mạch chậm rãi đi lên. Người nọ vẫn như cũ vụng về chật vật, nhưng hắn lại cảm thấy rất đẹp.

Nhìn bóng người mảnh khảnh dần dần biến mất, khóe môi hắn nhịn không được cong lên. Trong bóng tối mắt cong thành trăng non, mang theo thỏa thuê đắc ý cùng thỏa mãn, như là hồ ly trộm được trứng gà.

Đánh bậy trúng bạ nha.

Lần này mặc kệ là ai giết hắn, Dung Tầm nhất định mang ơn đội nghĩa, nhất định phải cho hắn chết toàn thây!

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

“Tô Nhã Nhi!”

Sắc mặt Dung Tầm biến đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.