Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Bị Trịnh Thu Dương mỉa mai một phen, Viên Thụy gặp lại Nhạc Ninh Vũ càng không tự nhiên lại thêm né tránh rõ ràng.

Nhạc Ninh Vũ dù sao cũng là nam nghệ sĩ đang “HOT”, thấy đối phương hoàn toàn không có hứng thú với mình để tiến thêm một bước quan hệ, cũng không tiếp tục dây dưa nữa.

Phim thần tượng quay cũng không khổ cực lắm, nhân vật mà Viên Thụy diễn tương đối giống với vai bình hoa trước đây của cậu, chỉ là đất diễn nhiều hơn, phô độ soái nhiều hơn, cậu quay cũng xem như thoải mái.

Quan trọng nhất là, cậu đã nổi tiếng hơn trước, không chỉ bên ngoài trường quay ngày khai máy đầu tiên có fans giơ bảng đèn tên cậu, mà còn có dàn đạo diễn, chế tác cùng các nhân viên trong đoàn phim đối xử tốt và khách khí với cậu rất nhiều so với đoàn phim trước kia.

.

Sáng hôm nay vốn là quay cảnh đối diễn giữa cậu và Nhạc Ninh Vũ, Nhạc Ninh Vũ lại chậm chạp không thấy bóng dáng, gọi điện thoại thì nói đang kẹt xe sắp đến rồi. Trong đoàn phim hồng bài to nhất chính là Nhạc Ninh Vũ, mọi người chỉ đành phải chờ.

Triệu Chính Nghĩa thấy xung quanh không có chuyện gì làm, liền vào nhà vệ sinh ngồi xổm, lúc quay lại, Viên Thụy vui vẻ nói với hắn: “Tiểu Triệu, đoàn phim này thật tốt.”

Triệu Chính Nghĩa phun tào nói: “Trang phục đạo cụ kém như vậy, cơm hộp còn khó ăn, đoàn phim nghèo nàn này có cái gì tốt?”

Viên Thụy nói: “Lúc nãy đạo diễn đích thân đến giải thích kêu tôi đừng nóng lòng, phó đạo diễn còn đến hỏi tôi muốn ăn điểm tâm gì không sẽ giúp tôi đi mua.” Cậu từ trên bàn bên cạnh cầm lên một hộp ngũ cốc, “Sau đó tràng vụ [1] còn đến cho tôi một hộp sữa. Trước đây tôi ở đoàn phim khác cũng diễn vai phụ, chờ diễn từ sáng đến tận trời tối cũng không có ai đến hỏi thăm. Người trong đoàn phim này tốt vô cùng.”

[1] Tràng vụ : Phục vụ cho tổ kịch/đoàn phim. Là nhóm người phụ trách công việc hằng ngày cho đoàn phim, tổ kịch, công việc chủ yếu là lo quần áo, ăn, ở, và các phương diện khác. Bởi vì đoàn phim đông nhân viên, một tổ tràng vụ có thể lên tới hơn 100 người. (Theo baike)

Triệu Chính nói thầm trong lòng, anh có bị ngốc không, bởi vì bây giờ anh đang “HOT” nên mới được đãi ngộ như vậy.

Viên Thụy đưa sữa cho hắn, “Tôi ăn điểm tâm rồi, cái này cho cậu.”

Triệu Chính Nghĩa nhận lấy, thuận miệng nói: “Mới đi có một chút đã xảy ra không ít chuyện.”

“Cái gì mà có một chút? Cậu đi gần nửa tiếng.” Viên Thụy đề nghị hết sức chân thành, “Bình thường ăn nhiều rau củ và trái cây chút, sáng sớm nên uống một ly nước ấm, thêm chút mật ong càng tốt hơn.”

Triệu Chính Nghĩa cũng không tiện nói trắng ra là hắn trốn vào toilet chơi di động, không thể làm gì khác hơn là nghẹn khuất chấp nhận mình bị táo bón.

Lại qua chừng mười phút, Nhạc Ninh Vũ cuối cùng cũng xuất hiện trong sự ngóng trông của mọi người. Bản thân gã dường như không để ý đến đến việc mình đi trễ làm liên lụy đoàn phim, đi thẳng vào phòng hóa trang chuẩn bị, ngược lại phụ tá của gã lần lượt xin lỗi giải thích cười bồi từng người.

Triệu Chính Nghĩa nhìn vị đồng hành của mình, cảm giác mình đúng là gặp phước lớn.

Hơn 10 giờ tối, Viên Thụy vẫn chưa về nhà, Trịnh Thu Dương cảm thấy không ổn, nghi rằng cậu lại bị Nhạc Ninh Vũ hẹn ra ngoài, gọi điện thoại qua hỏi đang ở đâu.

Triệu Chính Nghĩa bắt máy, giọng nói có chút nôn nóng: “Chúng tôi còn đang ở trường quay.”

Trịnh Thu Dương nói: “Sao hôm nay muộn như vậy? Đang quay em ấy?”

Triệu Chính Nghĩa hạ thấp giọng: “Không phải, là cảnh sát đang lấy lời khai của Viên Ca, chắc… chút nữa sẽ xong.”

Trịnh Thu Dương kinh hãi, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Triệu Chính Nghĩa: “… Viên Ca đánh nhau với người khác, có người báo cảnh sát.”

Trịnh Thu Dương: “! ! !”

Hắn quả thực không thể tin vào tai mình, đừng nói đánh nhau, ngay cả Viên Thụy mắng người hắn cũng chưa từng thấy. Trước đây Viên Thụy bị một đạo diễn béo của một đài truyền hình lừa ra ngoài quấy rối, không đi là không xong, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, nếu như không phải đúng lúc Trịnh Thu Dương nhìn thấy kết quả không biết chừng sẽ như thế nào. Trịnh Thu Dương giúp cậu đuổi ông béo kia đi sau đó hỏi cậu, người như thế sao không trực tiếp đánh cho một trận? Viên Thụy lúc đó vẻ mặt ngớ ngẩn sống sót sau tai nạn nói: “Đánh người không đúng a.”

Trịnh Thu Dương cả người đều không ổn, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì! Phải tức giận bao nhiêu mới khiến cho Viên Thụy động tay chân với người khác? !

Chú cảnh sát nói: “Nếu là đồng nghiệp với nhau, có hiểu lầm thì nói rõ ràng không nên tùy tiện đánh nhau, đều là nghệ sĩ nổi tiếng, sẽ ảnh hưởng không tốt tới xã hội.”

Viên Thụy cúi đầu không nói gì.

Nhạc Ninh Vũ khách khí nói: “Ngài dạy phải, hôm nay chúng tôi quá xúc động, sẽ không có lần sau.”

Chú cảnh sát nhìn Viên Thụy, nói: “Vậy còn cậu? Tỏ thái độ đi, dù sao cũng là cậu đánh trước.”

Viên Thụy ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhạc Ninh Vũ, nói: “Tôi không…”

Lý Linh Linh đứng ở một bên có trực giác cậu sẽ không nói ra được lời gì tốt bèn cướp lời: “Cậu ta không khống chế được tính khí, đều là người trẻ tuổi khó tránh khỏi nhất thời kích động, đồng chí cảnh sát, chuyện như vậy sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt đạo đức công việc của nghệ sĩ.”

Người đại diện của Nhạc Ninh Vũ cũng nói giúp vào: “Đúng vậy, Nhạc Ninh Vũ và Viên Thụy đều là thần tượng ưu tú, hình ảnh với công chúng cũng không tệ.”

Chú cảnh sát lộ vẻ xem thường, tin tức Nhạc Ninh Vũ năm xưa gây chuyện bỏ chạy rất huyên náo. Hôm nay đến đây thấy hai diễn viên đánh nhau, một trong số đó vẫn là Nhạc Ninh Vũ trong lòng liền cảm thấy trách nhiệm không chỉ ở Viên Thụy. Nhưng khi hỏi ai cũng chứng minh đúng là Viên Thụy động thủ trước, bất quá đại diện hai bên tới rất nhanh, hẳn là không muốn nghệ sĩ nhà mình vì đánh nhau mà lên mặt báo nên đã giao kèo không truy cứu, song phương cũng không có tổn hại gì, chuyện này sẽ được kết án thành xung đột thường ngày.

Cảnh sát vừa đi, đại diện của Nhạc Ninh Vũ cũng vội vàng dẫn gã rời khỏi, bước lên tạm biệt Lý Linh Linh, trong mắt đều là toan tính không thể nói ra, hôm nay may mắn là đoàn phim cấm cửa nhanh chóng, không kinh động tới giới truyền thông, chuyện này về sau tốt nhất là không nhắc đến nữa.

Nhạc Ninh Vũ bước lên cùng Viên Thụy liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì, Nhạc Ninh Vũ có chút lúng túng còn Viên Thụy là chán ghét cùng phẫn nộ.

Cậu chưa từng đánh nhau, mặc dù cậu động thủ trước lại không thể chiếm lợi thế, trái lại còn bị Nhạc Ninh Vũ phản kích mấy cái, may mà mặt không bị gì, chỉ là áo khoác nhiều nếp nhăn, đầu tóc thì bù xù nhìn qua vô cùng chật vật.

Lý Linh Linh từ Triệu Chính Nghĩa biết đầu đuôi câu chuyện, nhìn Viên Thụy như vậy cũng không thể nổi nóng, chỉ nói: “Không nhìn ra, cậu như vậy… như vậy…” Cô nhất thời không biết dùng từ gì để hình dung.

“Viên Ca.” Triệu Chính Nghĩa từ bên ngoài tiến vào, gật gật đầu chào Lý Linh Linh mới tiếp tục nói với Viên Thụy, “Trịnh tiên sinh đến rồi, đang ở ngoài cửa chính, đoàn phim không cho người lạ vào.”

Viên Thụy nhanh chóng ngẩng đầu lên, muốn đi lại không dám nói.

Lý Linh Linh: “… Cậu về trước đi, ngày mai lại nói.”

Trịnh Thu Dương lo lắng chờ ở ngoài cửa.

Viên Thụy ba chân bốn cẳng, cơ hồ chạy nước đại ra ngoài.

Trịnh Thu Dương vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu, vừa sợ vừa vội la lên: “Xảy ra chuyện gì!”

Viên Thụy muốn cười với anh nhưng lại cười không nổi, nói: “Về nhà trước đi, đại diện của em nói tuyệt đối đừng để người khác chụp được bộ dạng xấu xí này.”

Trịnh Thu Dương lái xe, Viên Thụy ngồi ghế cạnh tài xế, cúi đầu chơi ngón tay của mình, tâm tình cực kỳ tệ.

“Xảy ra chuyện gì?” Trịnh Thu Dương hạ nhẹ giọng, “Đánh nhau với ai?”

Viên Thụy nói: “Nhạc Ninh Vũ.”

Trịnh Thu Dương nghĩ thầm quả nhiên, tức giận nói: “Sớm nói gã chả tốt lành gì.” Anh vô cùng không thoải mái, não bổ Nhạc Ninh Vũ làm gì Viên Thụy, hận không thể đâm trăm ngàn lỗ thủng trên người Nhạc Ninh Vũ.

Hắn nhìn Viên Thụy, tay phải đưa qua siết chặt tay Viên Thụy, biểu dương nói: “Được rồi, gặp phải loại người như vậy cứ đánh, không cần cảm thấy có lỗi.”

Viên Thụy nói: “Không phải thấy có lỗi, em đánh không lại gã, vừa động tay mới nhớ trước đây gã diễn phim võ hiệp có mời võ phụ[2] tới dạy. Em quá ngu ngốc.”

[2] Võ phụ : vai phụ trong tuồng kịch/phim khi diễn đánh nhau

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy ngẩng đầu nhìn phía trước, ánh đèn neon hai bên đường ngã về sau phản chiếu đáy mắt của cậu, Trịnh Thu Dương cảm giác cậu rất buồn, hỏi: “Bị đánh? Bị thương sao? Chỗ nào?”

Viên Thụy lắc đầu nói: “Không sao, không đau. Em chỉ là thấy mình quá vô dụng.”

Trịnh Thu Dương đành khuyên giải: “Đánh nhau mà, không phải em đánh gã thì là gã đánh em, đừng để bụng nữa.”

Viên Thụy liền cúi đầu, “Ừm.”

Vào nhà, Viên Thụy đem áo khoác cởi ra, nói: “Em đi tắm trước nha.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được, anh gọi thức ăn ngoài cho em, muốn ăn gì?”

Viên Thụy nói: “Em không đói, trễ quá rồi, bụng rỗng ngủ thoải mái, đừng gọi.”

Chờ cậu tắm xong đi ra, Trịnh Thu Dương đưa ly sữa đã hâm nóng cho cậu, cậu nâng ly uống sau đó lên giường ngủ.

Từ khi quay phim đến giờ đã hơn nửa tháng không làm, Trịnh Thu Dương suy nghĩ, cũng cởi giày lên giường, từ phía sau lưng ôm lấy Viên Thụy.

Viên Thụy: “Ai ya.”

Trịnh Thu Dương: “? ? ?”

Hắn kéo áo ngủ Viên Thụy lên nhìn, trên lưng có một vết bầm ứ máu .

“Phắc!” Trịnh Thu Dương tức đến nổ phổi, “Sao em không nói!”

Viên Thụy muốn đem áo ngủ kéo xuống, nói: “Lúc nãy thật sự không đau a.”

Trịnh Thu Dương cản cậu, đem cậu lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, may mà chỉ bị một vết trên lưng.

Viên Thụy nói: “Hẳn là bị hộc tủ trong phòng hóa trang đụng vào.”

Trịnh Thu Dương xoa xoa lưng cậu, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nhạc Ninh Vũ ngày mai còn đi quay không?”

“Gã là nam chính sao có thể không đi.” Viên Thụy thở dài, nói “Em cũng không muốn đi, không muốn thấy gã.”

Trịnh Thu Dương không nhịn được hỏi: “Gã đến cùng là làm gì em?”

Viên Thụy nói: “Không làm gì em hết, còn đối tốt với em vô cùng.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy đem áo ngủ mặc lại, uể oải nói: “Nhưng gã là người xấu, lại dám lừa gạt fan em.”

Trịnh Thu Dương: “… Cái gì? Lừa cái gì?”

Viên Thụy nói: “Lừa ngủ.”

Cậu đối với fan rất tốt, mỗi lần gặp đều cho chụp ảnh chung và kí tên, cho nên có một số fan thường ở ngoài trường quay chờ gặp cậu.

Có một ngày, xe Nhạc Ninh Vũ từ đâu chạy tới, fans tưởng là Viên Thụy, kết quả hạ cửa xe xuống mới phát hiện không phải, lúc mọi người đang lúng túng thì có một cô gái lớn mật, đem quà tặng đã chuẩn bị tỉ mỉ giao cho Nhạc Ninh Vũ, nhờ hắn chuyển cho Viên Thụy.

Đại khái là vì cô bé này quá xinh đẹp, Nhạc Ninh Vũ không chỉ không nổi nóng, còn thật sự đem túi đồ ăn đó đưa cho Viên Thụy, Viên Thụy trong ngày đăng weibo cảm ơn fans. Sau này Nhạc Ninh Vũ và cô bé đó gặp lại mấy lần, chiều hôm qua lúc kết thúc công liền đưa cô bé về nhà. Sáng sớm hôm nay đến muộn không phải vì kẹt xe, mà là bị bạn gái chính quy của hắn chặn ở trong nhà.

Fan của Viên Thụy còn là học sinh, bị nữ minh tinh đó dùng lời lẽ cay nghiệt, còn nói cho gia trưởng và trường học biết, tâm lý sợ hãi, sau khi về trường định tự sát, trước khi tự sát ở diễn đàn đăng di thư. Viên Thụy thường bơi lặn trong diễn đàn, sau khi thấy bức thư này vạn phần khiếp sợ, lại cảm thấy có thể là fan cực đoan ý *** ra chuyện này, trái lo phải nghĩ cuối cùng đi tìm Nhạc Ninh Vũ xác định.

Viên Thụy nói: “Gã ngược lại thẳng thắn thừa nhận, còn nói fan đó nằm mơ cũng muốn được ngủ với thần tượng, gã chỉ là thỏa mãn giấc mơ của cô bé đó.”

Trịnh Thu Dương im lặng: “Vậy mà cũng dám nói.”

Viên Thụy hết sức tức giận, “Nhưng đó là fan của em a, em còn không ngủ, gã dựa vào cái gì mà ngủ?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nói: “Lại nói em cũng không muốn ngủ.”

Trịnh Thu Dương không biết nên nói gì với cậu, suy nghĩ một lúc mới nói: “Nữ sinh kia đâu?”

Viên Thụy nói: “Em gọi điện cho trường học rồi, nói em là anh trai của cô bé, trong nhà có chút chuyện nên tâm tình nó không tốt, sợ em gái coi thường mạng sống bản thân hi vọng nhà trường có thể giúp đỡ chăm sóc. Đạo viên bọn họ tốt vô cùng, vừa nghe thấy liền lập tức đi theo em gái đó, hiện tại chắc sẽ không có chuyện gì.”

Trịnh Thu Dương nhẹ nhàng xoa lưng cậu, nói: “Em cũng thật là, cư nhiên vì chuyện này mà đánh nhau với người ta, nói không chừng cô gái đó thích Nhạc Ninh Vũ thật sao?”

Viên Thụy mạnh mẽ lắc đầu nói: “Mới gặp mặt được mấy lần thôi, nữ sinh tuổi nhỏ dễ bị lừa gạt, cũng có thể là lòng hư vinh, những chuyện đó em đều biết. Nhạc Ninh Vũ nếu như lừa fan của gã em mới không quản, gã làm gì gạt fan em.”

Trịnh Thu Dương dở khóc dở cười, nhớ đến vết thương trên lưng cậu lại đau lòng, nói: “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đánh cũng đánh rồi.”

Viên Thụy dùng sức nện xuống giường, oán hận nói: “Em căn bản không có đánh trúng gã, gã quá nhanh, em cũng không biết đánh nhau.”

Trịnh Thu Dương nói: “Muốn đem chuyện này thọc cho Phương Sĩ Thanh không? Nó bát quái như vậy, khẳng định không nhịn được nói cho bộ phận tạp chí đăng báo, khẳng định… Nhạc Ninh Vũ đẹp mặt.”

Viên Thụy vội nói: “Không được, phóng viên nhất định sẽ điều tra cô bé này là ai, em ấy còn nhỏ như vậy, chuyện này qua đi còn có cuộc sống mới, bị bọn họ quấn lấy liền xong đời.”

Trịnh Thu Dương đành phải nói: “Được được được, vậy không nói. Đừng nóng giận, em ngủ sớm đi.”

Viên Thụy chớp mắt mấy cái, hỏi: “Còn làm không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Chờ em lành thương đi, nhìn là thấy đau rồi.”

Viên Thụy nói: “Nha.”

Hai người mặt đối mặt nằm xuống, ôm nhau chuẩn bị ngủ.

Một lát sau, Viên Thụy nói: “Thật ra em nằm sấp sẽ không đau.”

Trịnh Thu Dương thở dài, bộ dáng muốn muốn chết mà làm bộ: “Đến, ngồi lên, tự mình động.”

Động đến nửa đêm, Viên Thụy nằm sấp ngủ.

Trịnh Thu Dương vệ sinh xong, ở trong phòng tắm gọi điện cho Vương Siêu.

Vương Siêu: “Mày muốn chết sao! Hơn 3 giờ sáng gọi làm gì?”

Trịnh Thu Dương nói: “Mày ngày mai có bận gì không?”

Vương Siêu: “Làm gì hả?”

Sau khi nói xong y ném di động sang một bên nằm xuống, thì thấy Tomas nằm bên cạnh mặt âm u, nhất thời kinh hãi nói: “Là Trịnh Thu Dương! Nó gọi anh ngày mai đi đánh nhau! Thật sự! Anh thề!”

. : .

Viên tiên sinh – 13Đậu : Chương trước xưng hô giữa Vương Siêu và Tomas bị sai rồi, Đậu tính lại thì Siêu = tuổi Dương, mà Dương > Thụy, Thụy > Tomas (Tomas gọi em Thụy là Viên ca) => Siêu > Tomas. Chương trước Đậu lại để Siêu gọi Tomas là anh. (Đã sửa)

Viên tiên sinh luôn không vui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.