CHƯƠNG 13
Nếu có cỗ máy thời gian, quay về mấy năm trước khi Trịnh Thu Dương còn đang du hí vạn bụi hoa, năm hắn 31 tuổi sẽ đánh nhau vì một người con trai khác, nói cỡ nào hắn cũng không tin được.
Mà bây giờ, hắn đang ở dưới bãi đậu xe, chờ Nhạc Ninh Vũ tới.
Giống như trẻ trâu vắt mũi chưa sạch rơi vào bể tình, nguyện vì ý trung nhân mà quét dọn tất cả đầu trâu mặt ngựa.
Vương Siêu ngồi xổm bên cạnh hắn, hoàn toàn không có hình tượng idol, cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc.
Tomas đứng ở trong góc phía sau cách hai người bọn họ mấy mét, dựa lưng vào tường cúi đầu chơi điện thoại.
“Sao cậu ta cũng tới?” Trịnh Thu Dương nhỏ giọng hỏi, “Nhạc Ninh Vũ quay phim không dẫn theo vệ sĩ, chỉ có gã và trợ lý, tao với mày giải quyết là được.”
Vương Siêu nhỏ giọng nói: “Tao nói đi đánh nhau với mày, nên nó muốn đi theo trông chừng.”
Trịnh Thu Dương nói: “Trông cái gì?”
Vương Siêu tàn nhẫn hít một hơi thuốc lá, nói: “Ai biết, cả ngày nhìn tao chằm chằm như nhìn thấy cướp.”
Trịnh Thu Dương cười một tiếng.
Vương Siêu kỳ quái hỏi: “Người yêu của mày không trông chừng mày sao?”
Trịnh Thu Dương khiêm tốn khoe, nói: “Không, đối với tao rất yên tâm.”
Vương Siêu ngửa mặt lên nhìn hắn, nói: “Mày trước đây tốt hơn tao bao nhiêu? Người yêu yên tâm cái rắm, tao thấy chắc là bị ngu.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Vương Siêu phẫn nộ nói: “Thằng nhóc kia mẹ nó chứ tàn nhẫn, lần đó bị người yêu mày bắt gặp, là do hôm trước tao ra ngoài chơi có nhỏ kia chạy tới cọ cọ tao, đẹp xấu tao không thấy rõ nhưng ngực đẹp lắm, tao nhịn mấy tháng rồi, chịu không được nên sờ một cái. Kết quả lúc về nhà, nó không nói không rằng dùng thắt lưng đánh tao, mẹ nó, hiện tại tại nhắc tới cái mông còn thấy đau.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Vương Siêu còn đang lẩm bẩm lải nhải: “Mày đừng chê nó phiền, nếu nó không trông tao như thế, tao sợ không nhịn được, bóp một cái không sao, lỡ bóp tới lần 2 lần 3 ngựa quen đường cũ, là tao biết tao sắp đi bán muối, đánh tao cũng không phải chuyện nhỏ a… Phắc, cũng tại mắt tao mù, lại coi trọng thằng nhóc đó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Vương Siêu lại nói: “Người yêu mày xem ra tính tình rất tốt, nghe nói còn biết làm cơm, hôm nào tới nhà mày cọ cơm cái ha.”
Trịnh Thu Dương đứng xốc xếch trong gió, quay đầu lại liếc nhìn Tomas, không thể tin được nhìn Vương Siêu, nói: “Mày nằm dưới? !”
Vương Siêu: “…”
Hồi lâu sao y mới nhảy dựng lên, hầm hầm nói: “Tao tưởng là Phương Sĩ Thanh nói với mày rồi! Sớm biết vậy tao phải giả bộ chút a!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Nhạc Ninh Vũ dẫn theo trợ lý một trước một sau bước xuống, vừa đi vừa mắng trợ lý bên cạnh, chưa đi đến cạnh xe đã bị người ta đạp sau lưng một phát ngã lăn trên đất, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra lại bị đá đạp thêm mấy cái, lúc này mới giãy dụa bò dậy đánh trả, đánh lăn thành một đoàn với Trịnh Thu Dương đang mang khẩu trang.
Mười mấy năm trước, Trịnh Thu Dương là một thiếu niên bất lương, thường bị gọi phụ huynh vì kéo bè kéo lũ đánh nhau, mấy năm nay đã an phận nhưng vẫn luôn tập thể hình, thích vận động ngoài trời, tố chất thân thể so với quanh năm ăn cơm hộp ngâm mình trong đoàn phim trường kỳ túng dục Nhạc Ninh Vũ tốt hơn rất nhiều. So với Nhạc Ninh Vũ học được trò mèo từ võ phụ, hắn có kinh nghiệm đánh nhau phong phú, chỉ trong chốc lát đã nắm được tình hình trong tay, Nhạc Ninh Vũ bị đạp lăn trên mặt đất.
Trợ lý xách theo cái túi, lúc bắt đầu có chút mơ hồ, sau khi phản ứng kịp thì liên tiếp lùi về sau, còn dùng túi đồ trong tay che mặt.
Vương Siêu cũng đeo khẩu trang nói: “Aiz! Chú em đừng rút về sau chứ! Mau tới giúp ông chủ đi, anh cũng đang nhàn rỗi đây!”
Trợ lý nói một tràng: “Không không không! Đại hiệp tùy ý, đại hiệp tùy ý!”
Vương Siêu: “…”
Vốn đang quan sát tình huống chuẩn bị tùy thời giúp một tay Tomas cũng đầu đầy hắc tuyến, yên lặng lui về chỗ cũ tiếp tục chơi điện thoại.
Nhạc Ninh Vũ đang quay phim cùng Viên Thụy, mặt bị thương nhất định sẽ ảnh hưởng tiến độ, Trịnh Thu Dương không đánh vào mặt Nhạc Ninh Vũ, chuyên chọn ngay thắt lưng và bụng mà đạp.
Đánh đập liên tục, bảo vệ bãi đậu xe nghe thấy động tĩnh bên này, la to: “Làm gì đó! Làm gì đó!”
Trịnh Thu Dương cùng Vương Siêu Tomas ba người nhanh chóng nhảy lên xe, chạy nhanh như làn khói.
Bảo vệ chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có cần báo cảnh sát hay không?”
Nhạc Ninh Vũ nhịn đau đứng lên, gượng cười nói: “Không cần, đây là… luyện tập thôi.”
Bảo vệ nhận ra gã, nghi hoặc rời khỏi.
Thời gian Nhạc Ninh Vũ ở trong giới không ngắn, chuyện gã bị người ta đánh cho một trận như vậy nghe ra thì gã là người bị hại, nhưng nếu tin tức bị tuôn ra thật thì gã chính là trò cười, đạo lý này gã biết rất rõ. Mặc dù đối phương đeo khẩu trang, trắng trợn chặng gã tại chỗ này, còn ở trước mặt gã lộ rõ biển số xe, rõ ràng là không sợ bị điều tra.
Trịnh Thu Dương tìm Vương Siêu đi cùng cũng là cố ý. Nếu là người khác, vừa nghe đối phương là Nhạc Ninh Vũ, mười người có tám người không dám, hơn nữa làm xong chùi đít cũng phiền phức. Mà Vương Siêu thì không giống vậy, thứ nhất y vốn là cái sọt gây sự , thứ hai y một chút cũng không sợ đắc tội Nhạc Ninh Vũ.
Không tới mấy ngày, Viên Thụy ở nhà nói: “Nhạc Ninh Vũ mấy hôm nay tới trường quay luôn dẫn theo vệ sĩ.”
Trịnh Thu Dương làm như không biết gì: “Kẻ xấu lắm tật.”
Viên Thụy đồng ý nói: “Đúng vậy, chả đẹp trai chút nào, nhân phẩm còn tệ.”
Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Mấy hôm nay đóng phim thuận lợi không?”
Viên Thụy nói: “Cũng được, đất diễn của em không nhiều, cỡ hơn một tuần nữa là xong.”
Trịnh Thu Dương nghe vậy hăng hái nói: “Được nghỉ ngơi mấy ngày?”
Viên Thụy nói: “Còn chưa biết, hôm qua em hỏi người đại diện, cô ấy nói chưa có thời gian xác định.”
Trịnh Thu Dương có chút mong đợi ngày nghỉ của cậu, nói: “Muốn đi du lịch với em lâu rồi, nhưng em không có thời gian. Từ ngày quan hệ của anh với em tốt lên, em càng ngày càng nổi, càng nổi càng bận bịu…”
“Đúng rồi!” Viên Thụy hưng phấn cắt lời anh, nói, “Em được tăng giá! Tăng rất nhiều đó! Chương trình quay trước kia được 300.000 tệ chưa tính thuế, anh đoán lần này được bao nhiêu?”
Trịnh Thu Dương cũng hùa đoán theo: “500?” ( 1 tỷ 6 VNĐ)
Viên Thụy lấy hai tay nắm bả vai anh dùng sức lắc lắc, vui vẻ nói: “1 triệu đó a a a a!” (3 tỷ 3 VNĐ)
Trịnh Thu Dương bị sợ hết hồn, “Kinh thế? Một tập?”
Viên Thụy gật gật đầu, cười muốn nở hoa, nói: “Em tính hết rồi, dù nộp thuế, công ty thu phần % xong em cũng còn được hơn 400.000 đó.” (1 tỷ 3 VNĐ)
Trịnh Thu Dương: “… Đệt! Con mẹ nó chứ đứa nào nói kinh tế đang đình trệ?”
Viên Thụy ôm lấy anh cọ tới cọ lui, nói: “Tốt quá rồi, em có thể mua cho anh búp bê *** hàng nhập khẩu rồi!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nằm sấp trên người anh nói: “Ha ha ha, đùa anh thôi.”
Trịnh Thu Dương giả vờ nổi giận, kỳ thật trong lòng cũng đang cười ha ha ha.
Viên Thụy vỗ vỗ mặt của anh, cười nói: “Em mới không nỡ mua cho anh.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được ôm chầm lấy cậu, cảm thấy cậu thật sự manh muốn chết luôn.
Viên Thụy ngừng cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Chờ em dành đủ tiền, mở cho anh một phòng làm việc, như vậy anh sẽ không cần phải nhìn sắc mặt anh hai của anh cả ngày, muốn thiết kế cái gì thì thiết kế cái đó, anh tài hoa rực rỡ như vậy, không thể để lãng phí mãi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn ở nước ngoài là theo chân một bậc thầy học thiết kế, lúc về nước rất hăng hái, vào công ty trang sức Trịnh gia Vân Xương, muốn giương lên hoài bão. Ba anh lúc đó còn chưa về hưu, anh cũng chân chính làm việc được mấy năm, nhìn thấy bản thiết kế của mình trở thành trang sức thành phẩm, là thời điểm mỗi nhà thiết kế tự hào nhất, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sau đó đại ca anh tiếp quản vị trí, anh vẽ hàng nghìn bản thiết kế cũng chưa chắc có được một tấm được thông qua chung thẩm[1], bản thiết kế bị trả về càng ngày càng nhiều, cơ hồ chất thành ngọn núi nhỏ, dần dần hắn không muốn vẽ nữa, tâm tư không đặt trên công việc nữa, lúc này mới bắt đầu chuỗi ngày không lý tưởng.
[1] sau cùng quyết định cuối cùng
Không phải không nghĩ tới việc rời khỏi Vân Xương, nhưng mẹ hắn không muốn, bà cả đời không danh không phận, nói cái gì mà phải tranh được một chỗ.
Đôi lúc yên tĩnh hắn cũng sẽ nghĩ lại, hiện tại và quá khứ đã qua, tương lai đâu, cứ như vậy cả đời sao? Kỳ thật nội tâm hắn đầy mờ mịt, cũng không nói với ai khác về chuyện này, chuyện xấu trong nhà mà, ai cũng biết, cũng không có gì đáng nói.
Hắn cho rằng Viên Thụy là một cậu ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Không ngờ rằng, Viên Thụy hiểu hết, thậm chí còn sẵn sàng làm vì hắn.
Nếu so sánh giữa hắn và Viên Thụy, cậu chín chắn hơn nhiều lắm.
Sao hắn lại nghĩ Viên Thụy ngốc, rõ ràng hắn mới là kẻ đại ngốc.
. : .
Viên tiên sinh – 14Viên tiên sinh luôn không vui