“Ái da!” Hạ Hà cầm ống tay áo hơi ướt sợ hãi kêu lên, trong lúc mọi người
chung quanh đều lặng ngắt như tờ đặc biệt chói tai. “Chủ thượng, tay áo
người ta ướt hết rồi!” Nũng nịu oán trách với Thương Khung. Ánh mắt
người sau chậm rãi nhìn Diệp Thiện Thiện.
Cố nhịn đau, im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh bình vỡ, mồ hôi rịn ra trên
chóp mũi.
Tổng quản chạy qua, từ đằng xa đã trách mắng Diệp Thiện Thiện: “Làm cái
gì vậy? Sao lại bất cẩn như thế? Aiz, tay chân ngươi thật là vụng về!” Nói
xong quay qua khom lưng với Thương Khung và Hạ Hà, cười lấy lòng,
“Chủ thượng, Hạ cô nương không sợ hãi chứ? Ta tìm người khác hầu
rượu…”
Đang lạnh lùng trầm mặc, Thương Khung đột nhiên mở miệng.
“Đi ra!” Giọng nói cay nghiệt lạnh lẽo dị thường! Làm mấy câu sau của tổng
quản lập tức nghẹn lại trong bụng, dè dặt ngước mắt nhìn, phát hiện câu này
của chủ thượng là nhằm vào Diệp Thiện Thiện đang thu dọn mảnh vỡ.
Diệp Thiện Thiện đang nhặt mảnh cuối cùng, tay run lên! Ngón tay bị mảnh
vỡ đâm thật mạnh, máu tươi lập tức tuôn ra đầu ngón tay, nhỏ giọt xuống
đất. Cảm giác nơi nào đó trong lòng liên tục, liên tục đè nén cuối cùng đã vỡ
ra. Cổ họng bị hủy hoại nghiêm trọng, gào thét, xộc thẳng lên mắt làm cô có
cảm giác không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
“Vâng vâng…” Tổng quản vội vàng đáp ứng, thúc giục cô vẫn còn đang
ngây ngốc không cục cựa ở đó, “Đần ra đó làm gì? Còn không mau đi? Đi
mau đi mau!” Kế đó nhìn khách mời bên dưới, “Không có gì! Mọi người
tiếp tục ăn uống đi, chỉ là tỳ nữ không cẩn thận làm bể bầu rượu! Không có
gì, không có gì…” Người bên dưới nghe xong, lúc này mới từ từ ồn ào trở
lại, dời mắt đi, sôi nổi khôi phục lại cảnh tượng ầm ĩ ban nãy.
Thương Khung cầm lấy bầu rượu trống trơn, khóe mắt tìm kiếm cô, trước
khi quay người rời đi đánh rơi một giọt nước trong suốt. Đuổi theo bóng
dáng người nào đó bị thương, bầu rượu trong tay nháy mắt nứt ra nhưng
không vỡ.
***************************
Co quắp trong một góc tối tăm, nước mắt Diệp Thiện Thiện rơi đầy mặt…
Vì cái gì mà khóc?
Vì đau, nương ánh trăng nhìn bàn tay phải của mình đã biến dạng. Lòng bàn
tay sưng đau, mu bàn tay đỏ phồng lên, ngón tay chảy máu.
Nước mắt lặng lẽ chảy không ngừng, tay của cô sắp tàn phế rồi!
Nhưng vì sao tim đau như vậy? Đau vì vết thương? Hay vì tủi thân?
Mắt ngập nước, nhớ tới phim truyền hình bi kịch sến lúc tám giờ của Đài
Loan, Hồng Kông… không nói gì! Hôm nay hình như mình cũng nếm thử
một mẻ. Trầm trọng cỡ nào? Kỳ thật cũng không tính là bi kịch! Cô không
phải nữ nhân vật chính điềm đạm đáng yêu bị vứt bỏ, anh ta cũng chả phải
nam nhân vật chính dịu dàng đa tình, có mới nới cũ. Người anh ta ôm càng
không tính là kẻ thứ ba không hiểu chuyện khéo chọc cho người khác nổi
khùng. Anh ta chính là địa chủ đại gian đại ác của xã hội cũ. Mà cô là tỳ nữ
của anh ta. Địa chủ gian ác áp bức tỳ nữ! Còn háo sắc hôn cô! Sau đó lại áp
bức cô lao động! Cô phải làm sao bây giờ? Nước mắt nhỏ giọt trên đất, cố
gắng mở đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, nhìn chăm chăm xuống nền nhà. Quyết
định rồi! Cô muốn trộm đồ, làm anh ta đau lòng. Sau đó trốn đi thật xa, tìm
đến một nơi không bao giờ gặp lại anh ta nữa… bắt đầu… cuộc sống mới…
nước mắt tiếp tục tí tách rơi.
Nghẹn ngào lẳng lặng tự nói với mình: “Diệp Thiện Thiện, mày từ một quốc
gia văn minh xuyên qua đến đây!”
Nghẹn ngào…
“Có tự tôn…” (không bao gồm tình huống đặc biệt)
Nghẹn ngào… khịt mũi.
“Rất tự cường!” (ngoại trừ tình huống đặc biệt)
Nghẹn ngào…
“Là người có tư tưởng…” (trừ lúc đầu óc trống rỗng)
Nghẹn ngào N lần…
Kéo tay áo lau nước trên mặt, chảy không ngừng y như trời mưa.
Hối hận, vô lực vùi đầu vào giữa hai đầu gối, tiếp tục nức nở.
Giặt đồ cả một ngày, quá mệt mỏi! Nước mắt còn đọng trên mặt, vừa khóc
vừa ngủ thiếp đi. Trong góc tường lạnh lẽo, giống như một con thú nhỏ cuộn
tròn lại, chỉ biết tự mình ủ ấm đôi tay… ánh trăng chiếu rọi trên người cô…
cái bóng cô đơn trải dài…
****************************
Tiếc là cô ngủ say, không nhìn thấy tiết mục “ám sát” đang diễn ra trong tiền
thính.
Yến tiệc chiêu đãi vốn nhộn nhịp, bị mấy tên sát thủ đột nhiên xuất hiện gây
nên một màn gió tanh mưa máu! Mấy dãy bàn phía dưới, người nào người
nấy run lẩy bẩy, nhìn đồng liêu phút trước còn nâng ly chè chén, nháy mắt
một cái đã thành xác chết nằm trước mặt mình… có người sợ đến nỗi tè ra
quần, còn không thì nhào đầu xuống gầm bàn… làm trò hề!
Chỉ thấy bóng tả hữu hộ pháp như con thoi xẹt qua xẹt lại giữa đám hắc y
nhân… thỉnh thoảng lại có tên hộc máu mất mạng. Một tên hắc y nhân trong
bọn tinh mắt, chộp lấy Hạ Hà đang run rẩy nấp một bên làm con tin.
“Thương Khung, không phải ngươi rất thương nữ nhân này sao? Đem bản
đồ ra đổi! Bằng không ta khiến ả đầu một nơi mình một nẻo!” Tên hắc y
nhân kề thanh đao sáng loáng lên cái cổ trắng ngần của Hạ Hà. Thân mình
Hạ Hà run lên, muốn khóc thành tiếng.
“Chủ thượng… cứu, cứu ta…”
Thương Khung ngồi nguyên trước bàn như cũ, tao nhã vuốt ve bầu rượu
trong tay, dường như cả ánh mắt cũng keo kiệt không muốn cho…
Hạ Hà đau đớn thét lên, khóc to cầu xin tha mạng. Hiển nhiên, thanh đao kia
đã cứa vào cổ nàng ta.
“Không đưa sao?” Hắc y nhân tàn nhẫn nói, “Vậy ta tống ả về chầu trời!”
Nói xong muốn cắt cổ.
Chỉ thấy Thương Khung làm một động tác là thong dong đứng dậy. Tên hắc
y nhân ngẩn người, tiếp đó đột nhiên đánh rớt cương đao, dường như phát
điên hai tay tự siết cổ mình, hai mắt chảy máu, há to miệng kêu gào, tình
trạng hình như đau đớn không chịu nổi.
“Ai phái ngươi đến?” Thương Khung lãnh đạm mở miệng.
Mặt hắc y nhân đỏ phừng: “…Ta … không… nói cho… ngươi… biết..” Nói
xong đau quá lăn lộn bò xoài trên đât.
Hạ Hà vọt qua người hắc y nhân không hiểu vì sao ngã xuống, khẽ kêu một
tiếng chủ thượng muốn nhào vào lòng hắn, bị ánh mắt diều hâu lạnh như
băng của Thương Khung nhìn chằm chằm đến nỗi mặt hoa biến sắc. Không
cam lòng lại tiến thêm hai bước, mới rồi rõ ràng chủ thượng đau lòng mà
cứu ả. Còn chưa đụng đến chéo áo Thương Khung, một sức mạnh vô
phương tránh né ập vào mặt, đánh cho ả mắt nổ đom đóm, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi mê man vẫn không dám tin, sức mạnh đó từ Thương Khung, là
hắn phất ngón tay bắn ra.
Giải quyết sạch sẽ đám sát thủ còn sót lại, tả hữu hộ pháp quay trở lại sau
lưng Thương Khung, mau chóng bám theo như hình với bóng.
Nhìn hắc y nhân trên mặt đất bắt đầu thổ huyết, Thương Khung nhíu mày:
“Còn không chịu khai?”
“… Là Thanh Sơn phái…” Nói chưa xong, tâm tình đột nhiên trở nên ác liệt,
ngón giữa khẽ búng, hắc y nhân chết ngay tại chỗ! Thanh Sơn phái! Khóe
miệng hắn cong lên tàn nhẫn. Bỏ qua nhiều lần, hắn đã niệm tình cũ, nhưng
bọn chúng thì sao?
Quét mắt qua đám “bộ hạ” đang run rẩy bên tường.
“Gian tế ở khách sạn Vân Ẩn đã tìm ra chưa?”
“Bẩm chủ thượng! Đã tìm được rồi!” Nói xong, hai bạch y hộ vệ lôi một gã
nam nhân từ ngoài vào. Người này mặt trắng như tờ giấy, thì ra lại là người
vừa nãy tóm lấy Diệp Thiện Thiện, Thôi quản sự.
Mắt Thương Khung híp lại một nửa, “Là ngươi?” Đột nhiên cười nham
hiểm, “Lá gan lớn lắm?”
Vươn tay thộp cổ áo gã, ánh mắt như dao lạnh buốt thấu xương nhìn chòng
chọc, khớp hàm Thôi quản sự phát ra tiếng “cạp cạp”. Thương Khung hơi
nghiêng người kề sát tai Thôi quản sự, dùng giọng nói chỉ tên này mới nghe
thấy được, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi dùng tay nào chạm vào nàng?” Thôi quản sự ngờ vực không rõ,
miệng run run nói không ra tiếng, hắn… có ý gì?
“Tay này?” Vừa mới nói, Thôi quản sự đã hét lên thê thảm, tay trái gãy lìa.
“Còn tay này?” Bỗng nhiên, tiếng thét thứ hai so với tiếng thứ nhất còn thảm
hơn, thống khổ thảm thiết. Đám người chưa có tè ra quần đằng xa đều không
ai may mắn thoát khỏi.
Thu hồi ánh mắt! Có vẻ không có hứng thú, tùy tiện phất tay một cái. Tiếng
hét của Thôi quản sự cũng lập tức đình chỉ. Mọi người kinh hồn táng đảm co
cụm lại một góc, mặt người nào người nấy không còn chút máu. Hai tay
Thôi quản sự gãy lìa, giờ phút này giống như miếng thịt bị quẳng xuống
đất… hiển nhiên đã tắt thở chết rồi.
“Quản gia!” Tổng quản tức thì mềm nhũn cả người, dùng hai tay bò đến
trước mặt Thương Khung.
“Có, có…”
“Lần này thanh lí môn hộ, đã quấy rầy hứng thú của các ngươi rồi!” Nghe
xong tổng quản và mọi người càng run dữ dội.
“Không, không có!” Mặt tổng quản cười còn khó coi hơn khóc.
Mọi người đằng sau tổng quản phụ họa, nhất trí lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Vâng, vâng..” Tổng quản vội vàng gật đầu.
Mọi người đều gật.
“Hữu hộ pháp!” Thương Khung phân phó, “Còn sống… thưởng mỗi người
trăm lượng…”
“…vàng!” Hắn còn chưa nói hết.
Một lúc lâu sau… đầu óc tổng quản và mọi người mới xoay chuyển… tức
thì từ sầu thành vui… một trăm lượng vàng??? Rất nhiều, rất nhiều tiền…
thân mình đang run rẩy quên mất run, toàn bộ hóa đá!
Đợi khi tỉnh táo lại đã không còn thấy bóng dáng chủ thượng Thương Khung
đâu nữa.
****************************
Một bóng người đứng sững dưới ánh trăng, yên lặng nhìn nhân nhi nằm co
quắp trong góc tường, ngủ mà nước mắt vẫn còn vương đầy mặt. Ánh mắt
thoáng đau lòng, thương tiếc, không nỡ… một chút gì đó giống như dịu
dàng, nhanh đến nỗi ma quỷ cũng tưởng mình hoa mắt, cẩn thận nhìn lần
nữa thì đã bình thường trở lại.
Dường như đã chịu uất ức rất lớn, trong mộng vẫn không quên nức nở.
Chầm chậm ôm nàng vào lòng, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, nhìn hai bàn tay
tội nghiệp của nàng… lâu thật lâu, môi nhẹ nhàng hôn lên.
Đau đớn rên rỉ đứt quãng “ư, ư”, còn có chút không thoải mái, khẽ hút hơi,
làm hắn nhíu mày lại.
Nếu không phải sự tình lần này có phần nguy hiểm, hắn căn bản sẽ không xa
lánh nàng ngay khi đến khách sạn, để mặc nàng rời khỏi người hắn. Thử
nghĩ nếu thanh đao đó đặt lên cổ nàng, hắn sẽ làm gì? Mày chau càng chặt!
Không có nếu như! Cho dù có một ngày… Hắn thề! Hắn tuyệt đối không để
người kia chết dễ dàng được! Tuyệt đối không!
Vẻ mặt đạm mạc cúi đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt ngủ say ngây thơ đơn
thuần như trẻ nhỏ của nàng, áp sát vào người hắn tìm hơi ấm, kế đó khe khẽ
cọ cọ, vùi đầu vào hõm vai hắn, làm khóe miệng hắn cong lên. Vòng tay ôm
lấy đầu nàng vỗ về, vuốt ve mái tóc rối. Nhìn hốc mắt sưng đỏ thì thầm thở
dài.
“Thiện Thiện!”