“Gì cơ?” Diệp Thiện Thiện sửng sốt nhìn A Hi, “Để Thương Khung đi hang
sói?”
“Có ta và A Liệt ở đó! Hắn sẽ không gặp nguy hiểm!” A Hi đáp.
“Nhất định phải như vậy sao? Không đổi phương pháp khác được sao?”
Diệp Thiện Thiện lưỡng lự.
“Nàng không muốn hắn khôi phục trí nhớ sao?” A Hi nhìn cô hỏi.
Diệp Thiện Thiện gục đầu. Không có kí ức về quá khứ đẫm máu kia,
Thương Khung giống như một tờ giấy trắng. Dưới sự dạy dỗ thuần hậu của
Diệp Thiện Thiện mấy ngày nay, tựa hồ đã chậm rãi hiểu được ý nghĩa của
thiện lương. Cô không hi vọng xa vời hắn sẽ trở thành người thật lương
thiện, nhưng chí ít có thể cố gắng làm việc tốt. Như vậy có tính là bồi
thường chút ít cho quá khứ tanh mùi máu kia không? Tư tâm suy nghĩ, nếu
hắn không nhớ nổi chuyện trước kia, cứ như thế này… có phải tốt hơn
không?
“Thiện Thiện, nếu hắn thật sự là Ngân Lang vương, chỉ có khôi phục trí nhớ
mới hùng mạnh được!” A Hi nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệp Thiện
Thiện, “Ngân Lang tộc hiện tại rất nguy hiểm, vì mấy trăm mạng người
trong tộc…” Ánh mắt cầu xin.
Nội tâm Diệp Thiện Thiện giãy dụa, cô phải cự tuyệt sao đây?
“Anh thực sự có thể bảo vệ anh ấy? Bảo đảm anh ấy không gặp bất cứ nguy
hiểm gì?”
A Hi chậm chạp gật đầu, song nơi nào đó trong lòng lại vang lên giọng nói
đen tối. Nếu Thương Khung thực sự là Ngân Lang vương, mọi tốt đẹp của
nàng sẽ không bao giờ thuộc về hắn, hắn đành chấp nhận. Đó là số mạng của
hắn! Ngược lại, nếu không phải… nơi đó sẽ khiến Thương Khung… vĩnh
viễn biến mất.
**************************
Lúc này, A Hi, A Liệt cùng Thương Khung đang đứng trước một cái hang
sói tối om.
“Vào đi!” A Hi nhìn hắn nói.
“Bên trong là cái gì?” Thương Khung cau mày, hắn cảm nhận được mùi vị
quen thuộc.
A Hi không trả lời, nhìn Thương Khung đi vào! Mãi đến khi hang đá tối đen
hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn. Tay nắm thành đấm, hắn gạt Thiện Thiện!
Hắn và A Liệt căn bản không thể bảo vệ được Thương Khung. Chưa từng có
người sống sót ra khỏi hang sói… trừ phi là Ngân Lang vương!
Lúc nhìn thấy hắn từ trong động đi ra, tim A Hi trầm xuống kịch liệt…
Thương Khung dừng lại trước mặt hắn.
Từ trong mắt hắn, A Hi không nhìn ra được chút khí phách gì thuộc về Ngân
Lang vương. Có lẽ hắn… không khôi phục được trí nhớ. Đáy lòng thở phào
nhẹ nhõm. Nếu trí nhớ của Ngân Lang vương vĩnh viễn không khôi phục
được… nhưng nếu ngài thật sự vĩnh viễn không nhớ lại được! Hắn vùng vẫy
giữa Thiện Thiện và người trong tộc, tình yêu trong lòng hay là tính mạng
của mọi người?....
Lúc này, Thương Khung đột nhiên hờ hững mở miệng: “Bên trong… cái gì
cũng không có!”
*****************************
Đêm khuya, trong động ấm áp. Tiếng than cháy tí tách trong chậu…
Cảm giác tê dại trên người làm Diệp Thiện Thiện giật mình tỉnh dậy, đập
vào mắt là đôi mắt âm u thăm thẳm… hàn ý xộc lên…
“Thương Khung!” Hơi sửng sốt gọi.
“Tỉnh rồi?” Khóe miệng nhếch lên gian xảo.
Bàn tay to chuồn vào bên trong lớp áo yếm mỏng manh, áo ngoài đã bị hắn
cởi ra… châm lửa trước ngực cô.
Diệp Thiện Thiện trợn đôi mắt đang buồn ngủ, “Anh… anh…”
Thử vùng vẫy khỏi tay hắn.
Đầu ngón tay trêu chọc đỉnh nõn nà, xoa nắn, kéo nhẹ, mãi đến khi bên tai
vang lên tiếng nỉ non khe khẽ của cô mới hài lòng.
“Đừng như vậy…” Cô thở hổn hển né tránh. Rõ ràng trước khi ngủ còn rất
tốt mà?
“Nhân chi sơ, tính bản thiện? Hả?” Hắn xé cái áo yếm trắng tinh trước ngực
cô khiến hắn vướng tay. Hài hước hỏi.
Muốn khóc >_
bèn dạy anh đọc chơi… Được rồi! Là cô có ý đồ, hi vọng anh tiếp nhận phổ
cập giáo dục! Lại muốn khóc nữa… con nít không phải đều đọc cái này sao?
“Chân thật? Hiền lành? Hả?” Hắn vuốt ve đôi chân mảnh mai non mịn, làm
cô run rẩy toàn thân… đó là.. cô dạy anh ý nghĩa của thiện lương mà!
Co người tránh bàn tay hắn, nốt chai nơi bàn tay lướt qua da thịt nhẵn mịn
làm cô khó chịu…
Không cho cô trốn tránh, tay giữ lấy bàn chân cô “Ác ý? Tâm địa tốt? Hả?”
Hắn cười càng thêm tà ác. Ngang ngược tách hai chân cô ra, áp người lên…
Chăm chú nhìn ánh mắt hoảng loạn của nàng!
“… Thiện lương, sẽ chỉ làm người ta yếu đuối!” Khinh thường nói với cô.
Môi lưỡi lần mò giữa hai chân cô…
Anh… nhớ lại rồi? Diệp Thiện Thiện hoảng hốt nhận ra điều đó. Non mềm
giữa hai chân bị hắn hung hăng cắn gặm đau nhói.
Mắt ngập nước, nức nở khóc “… Xin anh! Đừng… á! Đừng… như vậy…”
Bất kể cô liều mạng vặn vẹo như thế nào, hai tay gần như cào rách ra
giường, giữa hai chân vẫn bị hắn giữ chặt. Cắn gặm mỗi một khe hở của cô,
mang theo năm phần sức mạnh dày vò cô rên rỉ thét nhỏ, đau rát khó nhịn,
mãi đến lúc cô gào thét khàn cả giọng, Thương Khung mới tha cho cô. Nhìn
chỗ giữa hai chân cô bị hắn dày vò đến sưng đỏ, cửa vào nhỏ bé tiết ra chất
lỏng như tơ… thật sự là hấp dẫn người ta yêu thương.
“Thiện Thiện!” Mập mờ thì thầm bên tai cô “Nàng muốn thiện lương, trên
người ta… vĩnh viễn không tìm được!”
“Làm gì có?” Diệp Thiện Thiện khịt mũi, nước mắt vòng quanh “Chí ít anh
đã cứu em! Đó là thiện lương mà!”
Hắn híp mắt cười tà ác: “Cứu nàng, là vì…” Lật cô còn đang ngơ ngẩn lại,
cánh tay dài khẽ nâng eo nhỏ lên, tách chân cô ra, thẳng tắp đâm vào chỗ sâu
giữa hai chân cô. Lưu luyến nơi ấm áp này…
Diệp Thiện Thiện túm chặt ra giường nhăn nhúm, không chịu nổi hắn va
chạm. Mỗi một lần đâm vào đều làm cô cảm giác như bị xé nát, đáng thương
khóc nức nở van xin…
“Xin anh, Thương Khung… xin anh chậm một chút… em sắp chịu không
nổi rồi!” Nước mắt nhỏ giọt trên ra giường. Khổ nỗi người đằng sau mê đắm
cô ấm áp, làm sau chịu đáp ứng? Cứng rắn một lần lại một lần muốn cô cùng
hắn cùng nhau đón nhận tình yêu nồng nàn này.
Mấy bận mây mưa… Diệp Thiện Thiện tức giận quay lưng về phía hắn,
không thèm nói một lời.
Thương Khung bế thân hình nhỏ xinh mềm mại của cô lên, để cô nép trên
người mình, giống như con thú nhỏ yếu ớt nhìn hắn. Vùng vẫy! Hắn vỗ cái
mông tròn trịa xinh đẹp của cô, một tiếng “bốp” giòn dã vang lên! Tiểu thú
sững sờ không dám tin ngẩng đầu nhìn Thương Khung, mắt to ngập nước
từng hạt từng hạt tròn vo… lăn xuống.
Đáy lòng Thương Khung đau xót! Áp đầu cô vô ngực mình, hôn mái tóc đen
mượt như tơ… trong mắt tràn ngập tự trách!
Nước mắt ướt đẫm vai hắn… Thương Khung chậm rãi vuốt ve mông tiểu
thú bị hắn đánh, nhìn người trước ngực hoàn toàn không có dấu hiệu đình
chỉ, bất lực thì thầm bên tai cô: “Đừng khóc mà!”
Diệp Thiện Thiện ngẩng đầu trừng hắn, thút thít lên án: “Anh đánh em? Anh
có biết em tìm không được anh lo lắng thế nào không? Bây giờ anh lại ăn
hiếp em, còn đánh em! Anh thật quá đáng mà!”
Thương Khung trưng bộ mặt vô tội ra: “Nếu nàng còn tiếp tục vặn vẹo như
vừa rồi, đêm nay đừng mong được ngủ!”
Bị hắn nói vậy, mặt đột nhiên đỏ bừng. Cúi đầu hung hăng ngoạm ngực hắn
một cái, cắn xong ngẩng mặt lên, chưa kịp mắng “háo sắc”, môi đã bị vít
chặt, điên cuồng chà đạp.
Hồi lâu, cô yên ổn nằm trên ngực hắn hỏi nhỏ: “Anh nhớ ra lúc nào?”
Thương Khung đùa nghịch mái tóc dài trong tay, lười nhác đáp: “Sau khi
ngủ dậy!”
Diệp Thiện Thiện ngẩng đầu nhìn: “Hôm nay A Hi dẫn anh đi đâu?” Không
lẽ anh nhớ ra vào lúc đó?
Thương Khung cười lạnh: “Chỗ đó…? Ta còn phải cám ơn hắn!!!”
“Đúng đó! May mà có A Hi!” Nhớ A Hi có nói cần Thương Khung giúp đỡ.
Giờ giúp hắn ít nhiều gì cũng dễ ăn dễ nói nha.
“A Hi?” Thương Khung không vui nhìn nàng “Kêu cũng thân mật quá chứ?”
“Không phải mà!” Thấy mắt hắn lóe lên một chút tối tăm “Mọi người đều
kêu hắn là A Hi, cho nên em mới kêu vậy!” Nằm trước ngực Thương
Khung, vội vàng xua tay phủ nhận.
“Vậy sao?” Hắn nhướng mày.
“Ngân Lang tộc không cho phép bất luận “người” nào được phép gọi tên
thân mật trừ nữ nhân của mình!” Chẳng lẽ nàng không biết sao?
Diệp Thiện Thiện ngớ người! Cái này, sao không ai nói với cô vậy?
“Sao? Nàng thích hắn?” thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hắn đột nhiên biến
sắc. Bất mãn hung hăng hỏi.
“Em không có!” Tại sao ai cũng nghĩ thế? A Lan đã vậy, Thương Khung
cũng thế.
“Không có?” Mắt hắn dán lại gần “Vậy nàng nói đi! Nàng thích ai?”
Nghe xong mặt Diệp Thiện Thiện đỏ ửng, cọ cọ trên người hắn, ngậm miệng
không nói. Thẹn thùng đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
“Nói!” Ngón tay chọc chọc giữa hai chân mảnh mai của cô.
Diệp Thiện Thiện khó chịu ưỡn thân trên lên, đẫy đà trước ngực khẽ đong
đưa. Mắt Thương Khung tràn ngập dục hỏa… vì sao nàng lại có thể quyến
rũ mê người như thế chứ?
“Quên nàng nói gì với ta trên vách núi sao?” Híp mắt nguy hiểm nhìn cô.
Một ngón tay tiến vào.
Nàng nói nàng yêu hắn!
Diệp Thiện Thiện thở hổn hển, vô lực đẩy ngực hắn ra… ác ôn, chỉ biết ăn
hiếp cô.
“Nói! Thích ai?” Thương Khung áp chế ham muốn của bản thân, chỉ vì nghe
được đáp án trong lòng cô. Không ngừng vuốt ve điểm mẫn cảm trong thâm
cốc.
Diệp Thiện Thiện ưm a đập hắn, chịu không nổi kiểu tra tấn này, nằm sấp
trên ngực hắn khóc nói: “Em thích… thích…”
“Ai?” Nháy mắt Thương Khung muốn nín thở.
“Thích… bầu trời xanh thẳm…” Cảm giác ngón tay hắn càng tăng thêm sức
lực. Cô khó nhịn vặn vẹo. Cô đã nói rồi, vì sao còn không chịu rút tay về?
Lật người đè cô xuống dưới thân, nhấc cao hai chân… Không cuồng dã như
vừa rồi! Dịu dàng xâm nhập! Yêu thương đủ cách…! Đợi cô mệt nhoài nằm
sấp trên người hắn ngủ, đôi mắt thăm thẳm nhìn cô ngủ như đứa trẻ.
Thích … bầu trời xanh lam sao? Một Thương Khung mất trí nhớ?
Chìm vào suy tư…
Giết người, với hắn mà nói, cũng như ăn cơm! Nhưng với nàng…
Có thể, hắn cau mày, không giết người cũng được! Kì thật, hắn đã sớm chánngán giết người rồi!