“Thương Khung!” Diệp Thiện Thiện nhỏ giọng thắc mắc.
“Đây là chỗ nào?” Âm u đáng sợ.
Thương Khung nắm tay cô dắt đi.
“Hang sói!”
“Hả?”
Hai người đi vào trong động tối om. Càng đi đường càng gập ghềnh. Diệp
Thiện Thiện bám sau Thương Khung, trượt chân một cái, đột nhiên trên eo
cứng lại, Thương Khung đã vòng tay bế cô lên. Cô hoảng sợ ôm lấy cổ hắn,
phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn không giống bình thường.
“Anh làm sao vậy?” Sờ mặt hắn, tay dính đầy mồ hôi ướt đẫm.
Mắt Thương Khung lấp lóe, chăm chú nhìn sâu bên trong động. Tay phải
búng nhẹ, phía trước một ngọn lửa bùng lên.
Diệp Thiện Thiện “á” một tiếng! Hóa ra dưới chân không bằng phẳng là do
xương cốt, xương người xương thú đầy đất.
“Sợ không?” Nhìn cô.
“Không sợ!” Mặt Diệp Thiện Thiện trắng nõn, cô nói thật, có anh ở đây cô
không sợ gì cả.
Thương Khung nhìn cô một cái, thong thả đi sâu vào trong động. Cùng với
ngón tay chớp động của hắn, từng ngọn đèn cổ xưa loang lổ được thắp lên.
“Vừa nãy sao anh không thắp đèn?” Diệp Thiện Thiện lấy làm lạ. Càng đi
sâu vào trong, xương cốt càng ít, gần như có thể nhìn thấy bức tường và đá
phiến nhẵn bóng dưới chân.
“Sợ dọa đến nàng!” Thương Khung bước đi kỳ lạ, trái né phải tránh, mắt
không ngừng lướt nhìn vách tường hai bên. Đột nhiên, mũi chân điểm một
cái, lao lên đỉnh vách. Diệp Thiện Thiện hoảng hồn rụt đầu, sợ hãi nghĩ
thầm, tốc độ mau như vậy lỡ không kịp ngừng đụng bể đầu thì sao?
Thương Khung mượn thế xông lên, bàn chân đạp nghiêng vào vách tường,
ngón tay khẽ ấn vào đỉnh vách, đổi phương hướng, cách không mượn lực
xoay mấy vòng để giảm bớt lực va chạm, mắt quét qua một chóp đá nhô lên
trên đỉnh vách, chân dùng lực nặng ngàn cân quét tới, tảng đá chậm chạp nứt
toác thành mấy chục mảnh rơi xuống đất. Nháy mắt, khói bụi tung tóe trên
mặt đất. Thương Khung dùng ống tay áo che mũi miệng Diệp Thiện Thiện,
từ từ hạ xuống. Đặt chân lên khối đá vỡ lớn nhất.
Đợi khói bụi tản đi, Diệp Thiện Thiện giãy ra khỏi ống tay áo Thương
Khung, há miệng hít thở. Mắt hiếu kì nhìn tảng đá cao hơn hai thước vỡ nằm
trên đất. Trợn mắt há miệng.
Từ lúc nào, trên mặt đất dài chừng một thước xuất hiện những cọc đá hình
chóp, cao thấp không đều, sắc bén còn hơn đao, vừa nhọn vừa cứng, cắt
phiến đá vừa rơi xuống thành mấy mảnh nữa.
May mà Thương Khung cảnh giác sớm, bằng không bọn họ chắc đã bị đâm
thành nhím rồi?
Diệp Thiện Thiện sợ sệt nhìn hắn. Vừa nhìn tới, phát hiện toàn thân hắn từ
trong ra ngoài đều ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy ngạc nhiên lại thắc mắc.
Chằm chằm nhìn động đá sâu hun hút, chậm rãi dời mắt nhìn Diệp Thiện
Thiện đang túm chặt lấy áo mình, nhìn thấy mắt cô lộ vẻ lo lắng.
“Có sao không?” Cô hỏi. Mồ hôi thấm ra quần áo sau lưng hắn.
Thần sắc Thương Khung bình tĩnh, an ủi cô! Không mở miệng! Hắn không
ngờ tổ tiên Ngân Lang tộc lại dùng nhiếp hồn thuật phong ấn trong động,
đây là nguyên nhân vì sao người vào động chỉ có vào mà không ra. Lúc này,
càng đến gần nơi thần bí trong động, năng lực ngăn cản của hắn càng yếu.
Nếu chỉ có một mình thì không sao, đằng này trong lòng hắn còn có Thiện
Thiện. Cánh tay căng cứng. Sít sao ôm cô vào lòng.
Nhiếp hồn thuật là phép thuật từ thời thượng cổ của Ngân Lang. Mỗi lần
dùng phép này nguyên khí của hắn đều hao tổn nặng. Mà nơi này có thể tập
trung nhiều như thế, có thể dự doán được, ngàn năm trước, năng lực của tổ
tiên thời viễn cổ mạnh mẽ thế nào.
Nhìn thấy hắn thật sự không bình thường, hai tay Diệp Thiện Thiện ôm lấy
eo hắn, ngửa đầu nhìn cằm hắn, lại nhìn vào chỗ tối đen u ám đó: “Thương
Khung… chúng ta về đi?”
Thương Khung cúi đầu hôn cô, ôm chặt nhân nhi bé bỏng vào lòng: “… Nếu
ta không đoán sai!” Hắn nhìn chỗ tối om đó, đầu ngón tay búng khẽ, thân
ảnh lóe lên như ma quỷ tiến vào. Diệp Thiện Thiện rúc trong lòng hắn, chỉ
cảm thấy một sức mạnh to lớn muốn xé nát đầu ra ập tới bọn họ. Tay
Thương Khung che lên trán cô, tức thì áp lực giảm nhẹ, sau cùng dần dần
biến mất. Mà sau lưng vang lên một tiếng rên đau đớn. Thân thể hai người
thoát ra, ngã xuống, lăn lộn dữ dội trên đất mấy chục thước mới dừng lại
được, Thiện Thiện chui ra khỏi ngực Thương Khung, quay lại ôm lấy lưng
hắn. Tiếng la vừa rồi…!
“Thương Khung!” Gọi nhỏ. Anh bị thương rồi sao?
Thương Khung nửa quỳ trên đất, lấy tay chùi máu nơi khóe miệng. Mắt híp
lại lạnh lẽo nhìn xuyên qua. Quả nhiên như hắn dự liệu, nơi này là tế đàn của
Ngân Lang tộc.
Máu không ngừng rỉ ra da hắn, Diệp Thiện Thiện vội vàng lấy tay áo lau đi.
Thương Khung nắm tay cô, nhìn khuôn mặt như mèo vá mang theo đau lòng
của cô, thở dài! Giúp cô lau vết bẩn trên mặt.
“Lúc đầu, nàng phí hết tâm tư đến bên cạnh ta, vì tấm bản đồ đó!” Khóe môi
nhướng lên “… là chỗ này!”
Diệp Thiện Thiện nghe xong, im lặng rút tay ra khỏi tay hắn.
“Lúc đầu là em không đúng, trộm đồ là bị ép buộc thôi! Đối với bảo vật trên
bản đồ em nửa điểm ý tứ cũng không có. Thật đó! Nếu anh không tin…”
Thương Khung nhìn cô, đưa tay cản cô nói tiếp.
“Sao ta lại không tin chứ?” Hắn mở miệng. Diệp Thiện Thiện rất cảm động,
anh tin cô. Nhưng câu kế tiếp của hắn…
“… Nàng ngốc như vậy! Căn bản không biết nói láo!” Vòng tay nhìn nàng,
mặt treo nụ cười.
“Anh…” Tức giận đưa hai tay đẩy hắn, đẩy không được. Đáng ghét! Quay
người muốn cách xa hắn một chút, lại bị bức tượng đá khổng lồ nhô lên
đằng sau dọa hết hồn. Cẩn thận nhìn kỹ cái đầu to đùng, kinh hoảng lùi lại
một bước, đụng vào ngực Thương Khung. Cô quay người ôm chặt Thương
Khung, mặt trắng bệch chỉ vào đầu tượng sau lưng.
“Bà… bà…”
“Bà sao cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn cái đầu người bằng đá.
Diệp Thiện Thiện hoảng hốt nhìn cái đầu đá, đó là mặt một bà lão. Gương
mặt này cô rất quen thuộc, là bà lão đứng tránh mưa trước khi cô xuyên qua.
“Bà ấy… là ai?” Diệp Thiện Thiện nuốt nước miếng, run rẩy hỏi. Chắc là
nhìn giống nhau thôi! Quay đầu nhìn thêm lần nữa, mua à! Vì sao tượng đá
này khắc sống động như thật vậy? Nhìn giống như người thật ấy!
“Tế lão Ngân Lang tộc!”
“Tế lão…” Diệp Thiện Thiện hoang mang…
Thương Khung búng tay vào hai mắt bức tượng, chỉ thấy hai tròng mắt lõm
vào trong, tượng đá từ từ di chuyển, đằng sau là một động thiên khác.
Suối nước nóng chảy róc rách, hơi nước lượn lờ. Thương Khung và Diệp
Thiện Thiện đứng bên rìa đá nhìn về phía một cái đài đá cao chót vót nằm ở
trung tâm suối, cách chừng mấy chục thước. Bên dưới suối có gốc một loại
thực vật hiếm gặp, những sợi rễ dài nhỏ uốn lượn quấn thành từng vòng phía
dưới đài.
Trên nóc đài, loài thực vật đó đã kết thành một trái chín, màu đen đỏ, mọc
lệch một bên đài đá. Tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Thương Khung phi thân lên trên, áo trắng phất phơ. Lúc sắp chạm đến quả
màu đen đó thì, đột nhiên chui ra một cái bóng màu bạc, nhè tay Thương
Khung mà cắn. Diệp Thiện Thiện la “á” một tiếng, bịt mắt lại.
“Hử?” Thương Khung trở tay tóm lấy cái bóng bạc đó, bứt lấy ô quả, chân
đạp lên đài đá, bay trở về.
“Cái gì vậy?” Diệp Thiện Thiện chỉ thứ màu bạc trong tay trái hắn hỏi, tay
hắn xòe ra.
Trong lòng bàn tay, một con tiểu Ngân Lang không ngừng giãy dụa, muốn
dùng răng nhọn cắn lòng bàn tay hắn. Thương Khung tiện tay ném một cái,
sói con đụng vô vách tường rớt xuống đất, không cục cựa.
Cản Diệp Thiện Thiện đang muốn lại gần nhìn, “Nó chưa chết đâu!”
“Con sói con này dễ thương quá!” Diệp Thiện Thiện vui vẻ, rất muốn ôm nó
vào lòng.
“Răng nanh với lực tấn công của nó quá mạnh! Bất quá…” Thương Khung
đưa ô quả cho Diệp Thiện Thiện, “Ăn đi!” chỉ sói con đang nằm im “Nó sẽ
là của nàng!”
“Thật sao?” Diệp Thiện Thiện nghi hoặc hỏi. Cúi đầu nhìn trái cây mọng
nước mỏng vỏ trong tay.
“Nó là thú bảo vệ ô quả, nàng ăn ô quả, nó sẽ đi theo nàng!” Ánh mắt
Thương Khung chớp sáng, dụ dỗ cô.
Không nghi ngờ gì, cô khẽ cắn lớp vỏ mỏng, nước quả thơm ngọt ngon
miệng, nuốt vào bụng còn cảm thấy ấm áp. Ăn xong có cảm giác kì quái,
khiến cô rùng mình nhìn hắn.
Thương Khung giúp cô ném hạt ô quả trong tay, nhìn mặt quả trứng dần dần
đỏ ửng, khóe miệng khẽ nhếch.
Tay luồn vào trong cổ áo cô, nhẹ nhàng tháo Ngân Lang Huyết Ngọc mà cô
và A Hi không làm sao cởi xuống được. Kéo ngón tay mềm mềm của cô cho
vào miệng.
“Ui…” Diệp Thiện Thiện bị đau, hít một hơi. Thương Khung tự nhiên lại
cắn ngón tay cô, kế đó nhìn Thương Khung nhỏ giọt máu nơi đầu ngón tay
cô lên Ngân Lang Huyết Ngọc. Huyết Ngọc hút sạch máu xong thì không
ngừng thay đổi màu sắc. Sắc đỏ và sắc bạc luân phiên lưu chuyển.
Diệp Thiện Thiện trỏ vào Ngân Lang Huyết Ngọc kì quái lại bị hắn đeo trở
lại cổ mình: “Sao nó… uống máu?”
Vì sao ăn ô quả rồi, toàn thân có cảm giác nóng rực thế này?
Thương Khung nhìn cô kỳ dị, kéo ngón tay bị hắn cắn.
“… Miệng vết thương ngâm nước nóng sẽ lành!”
“Thật à?” Cảm giác kì lạ quá.
Hắn thong thả dắt cô đi. Mà cô cũng không tự chủ được, mặc hắn dẫn dắt, điđến hồ tắm thiên nhiên đang bốc hơi nóng lượn lờ.