Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt đã là đông chí! Vách núi sừng sững
giăng đầy cọc băng vừa thô vừa nhọn! Ngoài động băng tuyết ngập trời,
khoác lên một lớp áo trắng, hoa tuyết từng mảng lớn bay đầy trời.
Một mỹ nhân tuyệt sắc mặc áo lông hồ cừu13 dài màu bạc, cổ quấn một chiếc
khăn lông trắng càng tôn thêm nước da trắng nõn như tuyết, óng ánh như
ngọc. Mỹ nhân cuộn mình trên một chiếc ghế đá lót lông thú dày, mày liễu
thẫn thờ, ngơ ngẩn nhìn xuyên qua kẽ rèm che dày nặng về phía cửa, thất
thần trông ngóng. Tay không tự giác vuốt bông tai ngọc trên cổ, từ sau ngày
hôm đó cứ đỏ như máu, khóe mắt đỏ hoe.
Ba tháng rồi, anh còn sống không?
Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống gò má mềm mại.
Ai tin nổi, rớt từ vách núi cheo leo cao vạn trượng xuống mà không chết?
Nghe cứ như là thần thoại! Nhưng cô thật sự còn sống. Hơn nữa… còn được
một bầy sói cứu mạng.
Không, phải nói chính xác, là một đám người sói. Nhớ tình cảnh lúc cô mở
mắt ra, đập vào mắt là một đám mắt sói xanh lè. Trong đêm đen âm u nhìn
cô chòng chọc, trông đặc biệt sởn gai ốc.
Bởi vì trên người chỉ trầy da sơ sài, điều dưỡng một thời gian là khỏe. Cô
không rõ vì sao những người sói này đối xử đặc biệt với cô như vậy, xem cô
như khách quý đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cho dù cô chưa từng yêu cầu họ
cái gì. Không! Cô có yêu cầu! Lúc đó cô cấp bách muốn biết nơi anh rơi
xuống.
Từ hi vọng cháy bỏng lúc đầu, sau ba tháng giày vò đằng đẵng, cuối cùng,
nội tâm tuyệt vọng. Đau như dao cắt! Ôm ngực, ngăn mình đoán mò liệu sau
ba tháng anh có còn sống không. Biết đâu… anh ấy ở nơi nào đó, cùng
chung một bầu trời với cô, hít thở, nhớ ánh mắt lãnh đạm mang theo nóng
bỏng, cùng bàn tay dịu dàng của anh…
“Thương Khung!...” Đau lòng than thở.
Rèm cửa bị một cánh tay dài vén lên. Một luồng gió lạnh ùa vào, tiếp đó một
nam nhân cao lớn khôi ngô bước vào. Khuôn mặt tươi cười sáng sủa nhìn
đến dáng người nhỏ xinh không động đậy trên ghế thì, chân mày thoáng qua
một chút thương tiếc.
Đặt chậu than trong tay xuống cạnh ghế nàng. Nhìn thần sắc hoảng hốt của
nàng, hắn biết, nàng nhất định lại nhớ người nàng một mực muốn hắn tìm…
biểu ca!
Ba tháng trước, hắn và người trong tộc cứu nàng về, nữ nhân xinh đẹp dịu
dàng nhỏ nhắn này đã hấp dẫn ánh mắt hắn. Không duyên cớ muốn bảo hộ
nàng, sở hữu nàng. Song lúc hắn nhìn thấy Ngân Lang Huyết Ngọc trên cổ
nàng thì, hắn đành ảo não chôn vùi tình cảm đó vào tận đáy lòng. Mặc dù,
lúc này, khoảng cách với nàng chỉ cần vươn tay có thể chạm vào, nhưng
trung gian lại như vạn núi ngàn sông.
Ngân Lang Huyết Ngọc là vật sở hữu của Ngân Lang vương! Khi Ngân
Lang vương đeo Ngân Lang Huyết Ngọc lên cổ một nữ nhân nào đó, biểu
thị, nữ tử đó là thê tử duy nhất vì ngài sinh hạ Ngân Lang vương nối dõi.
Ôm một tia hi vọng, hắn từng thử giúp nàng tháo Ngân Lang Huyết Ngọc
trên cổ xuống. Song không biết dây đeo làm bằng thứ gì, bất kể dùng cách
nào cũng không cắt đứt được. Trừ phi chặt luôn cái cổ mảnh khảnh của nàng
xuống! Nhưng nếu nàng chịu tháo Ngân Lang Huyết Ngọc xuống… có lẽ
hắn còn có chút hi vọng. Bởi vì… truyền thuyết Ngân Lang tộc, có liên quan
đến huyết chú Ngân Lang vương.
Thật lâu, mỹ nhân hơi ngẩng đầu, mái tóc dài đen như mực rũ xuống, đen
bóng mà mượt mà… nhìn thấy bóng người cao lớn trước mặt. Môi hồng khẽ
hé.
“A Hi?”
Người trong tộc gọi hắn là A Hi, tên đầy đủ của hắn là Thượng Quan Hi vì
mẫu thân hắn họ Thượng Quan. Hắn thích nàng gọi hắn là A Hi như người
trong tộc, cho dù hiện tại hắn là đương nhiệm tộc trưởng Ngân Lang tộc, cho
dù trừ mẫu thân hắn, bất kỳ người nào không phải người sói đều không dám
kêu hắn là A Hi. Nhưng hắn thích nàng dùng giọng nói thản nhiên, hiền hòa
gọi hắn… A Hi!
Thấy người con trai đã cứu mình, mắt cô sáng lên, hấp tấp vươn thẳng thắt
lưng mảnh mai lên, “… Tìm được rồi sao?” Nhìn mặt hắn do dự, ánh mắt
dần dần mất đi ánh sáng. Chán nản cụp mắt, môi run run “… tôi biết rồi, chỉ
là… tạm thời chưa tìm được thôi! Không sao, không sao…” ánh mắt nhuộm
vẻ bi ai “Anh ấy nhất định đang ở một nơi nào đó… cuối cùng sẽ tìm
được… nhất định sẽ tìm được!” hoảng loạn, thì thào lẩm bẩm một mình.
“Thiện Thiện!” Có lẽ đã đến lúc bắt nàng nhìn nhận thực tế rồi. Ba tháng
trước rơi xuống đáy vực, đến thi thể cũng không tìm thấy, hi vọng sống sót
mù mịt biết bao, “… đã tìm hết các góc xó dưới vực rồi… có lẽ…” Lúc nhìn
thấy cái gì đó chớp lên, không ngừng rơi xuống thì, ngậm miệng! Tay chân
luống cuống, nước mắt nàng hình như mang theo hơi nóng, thiêu đốt lòng
hắn.
“A Hi! Dẫn tôi ra ngoài đi dạo…” Rưng rưng nhìn tộc trưởng Ngân Lang tộc
khôi ngô cao lớn trước mặt.
Thượng Quan Hi rùng mình, ba tháng nay ngoại trừ tìm người ra, đây là lần
đầu tiên nàng chủ động yêu cầu. Mặt lộ vẻ hân hoan.
Người của Ngân Lang tộc vẫn giữ một phần bản tính tàn nhẫn khát máu của
sói song đa số đã nhân tính hóa rất nhiều. Tuy bọn họ tàn khốc vô tình với
thú săn và kẻ địch nhưng đối với người trong tộc và nữ nhân lại cực kỳ tốt.
Bởi vì họ biết, đó là trách nhiệm của bọn họ.
Phụ nữ tộc Ngân Lang theo đuổi nam nhân cường tráng. Bọn họ không như
con người trung thành với cảm tình và thể xác mà có tập tính dựa vào kẻ
mạnh, không ngừng theo đuổi người mạnh. Muốn vì người hùng mạnh sinh
con nối dòng. bảo vệ vững chắc địa vị của mình.
Trong Ngân Lang tộc dưới vách núi cũng có người tồn tại song chỉ chiếm
thiểu số. Theo lời A Hi, đó là một số người rớt xuống núi được bọn họ cứu,
hoặc là hai người kết hợp sinh hài nhi, không ngừng sinh sôi nảy nở. Tuy
người sói luôn cư ngụ dưới đáy vực sâu nơi sản vật phong phú, nhưng tập
tính tiếp nhận con người vẫn rất cao. Đều phải cảm tạ trong Ngân Lang tộc
có người sinh sống, thế nên A Hi mới thu nạp bọn họ dưới trướng.
Người sói và người cũng có khác biệt nhất định. Con người thì da dẻ trơn
láng, nhưng Ngân Lang tộc lại có một lớp lông màu bạc mỏng mảnh trên da,
có vẻ xù xì. Khác biệt nhất là, bất kể nam hay nữ người sói đều có một cái
bớt hình sói sau lưng, màu bạc, cực kỳ rõ ràng, đẹp mắt.
Diệp Thiện Thiện đạp lên tuyết, dừng chân nơi cô rơi xuống. Nhìn bầu trời
tĩnh lặng trên cao, suy nghĩ xa dần…
Không xa, khói trùm lên vài cửa động, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng cười
duyên dáng của nữ nhân, còn có tiếng nam nhân thở dốc. Ở nơi thiên nhiên
thế này, bọn họ không hề che giấu hành vi của người sói, làm chuyện bị con
người xem là dâm ô, trong cảnh thiên nhiên tuyết trắng, cùng thiên nhiên
rộng lớn hòa làm một, thế nhưng lại không dơ bẩn.
“A Hi, chúng ta về đi!” Diệp Thiện Thiện hơi mất tự nhiên.
A Hi cẩn thận nhìn khuôn mặt phớt hồng của nàng, nói: “Không dễ mà đi ra
ngoài một lần, ta dẫn nàng đi gặp huynh đệ trong tộc của ta! Hắn là anh
hùng của người sói, lần trước một mình chiến đấu với một con mãnh thú, chỉ
cần ba chiêu đã thu phục nó!”
“Không đi được không?” Diệp Thiện Thiện chần chừ, tuy cô không ghét
người sói nhưng lúc nhìn thấy bọn họ từ người biến thành sói vẫn có cảm
giác sợ hãi.
“Không sao, hắn rất thân thiện với nữ nhân, với lại… nữ nhân của hắn là
người, không phải người sói! Có lẽ nàng có thể trò chuyện với nàng ta!” A
Hi nói. Nàng hiện tại cần có người bầu bạn, làm phân tán nỗi đau trong lòng
nàng.
Nhìn ánh mắt nhiệt tình của hắn, cuối cùng Diệp Thiện Thiện gật đầu. Vì
viên ngọc không rõ trên cổ mà cô được người sói tôn trọng, vả lại họ đã cứu
cô. Cô không tìn ra lí do gì cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Theo A Hi vào động, vật dụng bên trong thu dọn rất sạch sẽ, quẹo phải có
một căn phòng, truyền ra tiếng nam nữ thở dốc, A Hi ho khẽ mấy tiếng.
“A Liệt, tên gia hỏa kia! Tay chân nhanh nhẹn chút coi! Ta còn chờ ăn bữa
trưa của ngươi đây!” Nói xong cười lớn.
Tiếng động trong phòng vẫn như cũ, giọng đàn ông tục tằn thở gấp: “Con
mẹ nhà ngươi! Lão tử hôm nay không đánh ngươi không được! Sớm không
đến muộn không đến, chuyên môn đợi lúc lão tạo sói con thì mụ nội nhà
ngươi vác xác tới.” Kế đó một tràng thở dốc, chấn động. Được vài lần…
“Các tiểu nương tử dậy cả đi! Tộc trưởng của chúng ta tới rồi, thịt ngon rượu
ngon đều đem lên, ta phải cùng hắn uống mấy vò!” Nói xong, nghe được
tiếng vỗ mông bôm bốp cùng tiếng nữ nhân thét lên a a.
Mặt Diệp Thiện Thiện đỏ lên, đẹp như đào lí. Người sói ở nơi này vẫn còn
giữ nếp giao phối cởi mở như người hoang dã. Có điều… thật sự quá cởi mở
đi.
Cửa động mở, ba nữ nhân y phục xốc xếch đi ra. Hai người đi trước thân
hình cao to, toàn thân phủ đầy lông bạc rất nhỏ, sau cùng là một người hoàn
toàn giống với người bình thường. Diệp Thiện Thiện nhìn nàng nhiều hơn,
tuổi hơi lớn, bộ dạng chừng ba mươi mấy, dáng người đẹp hơn hai người kia
rất nhiều. Lúc nàng nhìn thấy Diệp Thiện Thiện, mặt mày tươi cười khẽ run
một chút, kế đó gật đầu với cô. Giữa một nhóm người sói gặp được con
người, đặc biệt có cảm giác thân thiết. Giống như ở hiện đại, lưu hành những
ca từ bài hát “tha hương ngộ cố tri” .v.v. để biểu đạt tâm tình.
“A Hi, tên gia hỏa này!” Từ trong động đi ra một nam nhân thô kệch tráng
kiện, tặng cho A Hi một đấm vào miệng, A Hi lập tức cản lại, cười nói.
“Tiểu tử ngươi, ta không đánh với ngươi, hôm nay dẫn khách đến. Ngươi mà
tổn thương nàng một sợi lông tơ, ta kêu người lột da ngươi. Có tin hay
không?”
“Ai?” Bị A Hi chọc tức, thô lỗ hỏi, mắt quét qua Diệp Thiện Thiện. Tức
khắc, cặp mắt to cộ trợn tròn… tròng mắt nhìn chòng chọc trên người cô
không chớp. Nửa ngày.
“A Hi! Con mẹ ngươi, tìm đâu ra con bé đẹp như vậy? Chẳng lẽ là bảo bối
ngươi cứu mấy tháng trước?”
Bị con mắt trâu của người tên A Liệt nhìn chòng chọc rất khó chịu. Diệp
Thiện Thiện không hài lòng cũng trợn mắt nhìn y chằm chằm. Y lập tức
bùng nổ.
“A a.. A Hi, tiểu mĩ nhân nóng nảy quá!” Vòng tay kẹp cổ A Hi, “Ngươi
cưỡi lên nàng chưa? Cưỡi rồi thì thưởng cho ta một đêm!” Cái miệng rộng
nuốt nước miếng, “Xin ngươi đó! Một đêm thôi! Ta đời này coi như không
hối tiếc gì nữa!” Ánh mắt bắt đầu càn quét thân hình tuyệt đẹp của mỹ nhân
dưới áo hồ cừu.
Diệp Thiện Thiện nghe được, hoảng hốt lùi ra sau mấy bước. Cái tên dã man
này thật là không biết giữ mồm giữ miệng, yếu ớt nhìn A Hi cầu cứu.
Đôi mày rậm của A Hi dựng lên: “… Ba nữ nhân cũng không hầu hạ ngươi
đủ? Mẹ nó, con quỷ háo sắc nhà ngươi. Ta hỏi ngươi, nữ nhân trong tộc có
người nào ngươi không cưỡi qua? Bình thường ta cũng nhắm một mắt mở
một mắt cho qua. Ngươi quên A Bưu vì sao mà đánh nhau với ngươi rồi à?”
A Liệt cười hi hi, lỏng tay ra “Đừng nhắc nữa! Còn không phải tại đám đàn
bà nhà A Bưu quyến rũ ta?” Nói xong rất nghiêm túc chỉ Diệp Thiện Thiện,
người sau ghê tởm tránh mắt đi, “Không giống nàng ta! Ngươi tặng nàng
cho ta đi! Cả đời này ta cũng không cần nữ nhân khác. A Liệt ta có thể thề
độc!”
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Diệp Thiện Thiện, A Hi hung hăng gõ đầu
A Liệt, “Nằm mơ đi! Ta, ngươi, bất kể ai cũng không có khả năng chạm vào
nàng!”
“Vì sao?” A Liệt cứng cổ, nơi này còn có nữ nhân bọn họ muốn mà không
được nữa à? Y không tin đâu. Thấy A Hi trầm mặc, y nghi hoặc nhìn Diệp
Thiện Thiện. Lúc mắt đảo qua vệt đỏ như máu trên cổ nàng thì, biến sắc
hoàn toàn.
“Ngân Lang Huyết Ngọc?”