Trong phòng, A Hi và A Liệt nửa sợ hãi nửa dò xét, nhìn chằm chằm Diệp
Thiện Thiện bất an ngồi trên ghế.
“Thiện Thiện!” Mặt A Hi có vẻ nghiêm túc, hỏi “Cổ nàng đeo Ngân Lang
Huyết Ngọc, có phải của Ngân Lang vương không?” Vừa nãy hắn nhớ tới
một vấn đề mình vẫn khăng khăng bỏ qua. Nếu như Ngân Lang vương đeo
viên ngọc này lên người nàng, như vậy nàng rớt xuống vách núi, dựa vào
năng lực của Ngân Lang vương nhất định sẽ tìm được đến đây. Chỉ cần có
Ngân Lang vương, bọn họ còn sợ cái gì?
“Ngân Lang vương?” Diệp Thiện Thiện hoang mang hỏi.
A Liệt liếc A Hi một cái, chẳng lẽ… nàng không biết…? Không có khả
năng!
“Nàng không biết thật?” Thấy Diệp Thiện Thiện đờ đẫn lắc đầu, hai người
càng khó tin, nhìn nhau.
“Ngân Lang vương là thủ lĩnh sao?” Diệp Thiện Thiện tò mò hỏi. Cảm giác
mấy chữ này dường như lóe sáng, dụ dỗ cô muốn đi tìm hiểu.
“Không phải!” A Hi thất vọng cào tóc, “Phải nói sao với nàng đây?” Vẻ mặt
do dự “Tuy chúng ta đều là người sói nhưng không thể nào so được với
Ngân Lang vương. Chủ yếu là trong người chúng ta máu Ngân Lang rất ít,
sau khi hóa thân thành sói, chỉ một số ít người mới có màu lông bạc.”
“Còn Ngân Lang vương, máu toàn thân ngài mới là máu Ngân Lang thuần
khiết, sau khi hóa thân, lông hoàn toàn là màu bạc!” A Hi nhìn Diệp Thiện
Thiện chăm chú lắng nghe hắn kể, “Nàng chắc chắn… nàng chưa từng thấy
qua một con sói nào có bộ lông tuyền một màu bạc?”
“Sói toàn thân màu bạc…” Rất quen… Diệp Thiện Thiện cau mày, cố gắng
nghĩ… ơ, là nó, nhớ lại lúc ở Vân Ẩn điện ăn thịt kho thì gặp một con sói
lông bạc.
“Nhớ ra không?” A Hi nhìn mặt cô, dè dặt hỏi.
Không chắc chắn, nhìn bọn họ “Vì sao các người xác định tôi nhất định đã
gặp qua con sói bạc đó?” Mặc dù cô thực sự đã gặp.
A Liệt thô lỗ đáp: “Ngươi nữ nhân này, cổ ngươi đeo Ngân Lang Huyết
Ngọc không phải Ngân Lang vương đưa ngươi sao? Đương nhiên ngươi gặp
rồi!” Bị A Hi trừng mắt, cũng hiểu được giọng điệu mình không đúng, sờ
mũi ngậm miệng lại.
“Rốt cuộc các người muốn nói gì?” Diệp Thiện Thiện lần không ra manh
mối, nhưng lại có cảm giác mình càng lúc càng gần cái gì đó.
“Ta nói là…” A Liệt nhìn ánh mắt Diệp Thiện Thiện, “Ngân Lang Huyết
Ngọc là bảo vật của Ngân Lang tộc, là vật của Ngân Lang vương. Nữ nhân
được Ngân Lang vương đeo nó lên cổ…” A Liệt trỏ vào Ngân Lang Huyết
Ngọc trên cổ Diệp Thiện Thiện, “Nó có nghĩa là, nữ nhân đó là thê tử duy
nhất có thể vì Ngân Lang vương sinh con nối dõi.”
Diệp Thiện Thiện cúi đầu nhìn Ngân Lang Huyết Ngọc, chất lỏng đỏ thẫm
bên trong không ngừng thay hình đổi dạng, trong đó còn có vết ánh bạc…
ngọc này là Thương Khung đeo cho cô, nhớ anh còn dặn cô không được
tháo xuống.
“Bởi vì có một nghi thức cổ xưa, trước khi ngài đeo Ngân Lang Huyết Ngọc
cho ngươi, nhất định sẽ hiện chân thân trước mặt ngươi!” trong mắt A Liệt
có kính ngưỡng, sùng bái “Máu Ngân Lang trên người Ngân Lang vương là
thuần chủng, năng lực cực cao. Cả đời ngoại trừ phải hóa thân trước mặt
người yêu một lần thì căn bản không cần biến thân. Còn chúng ta, chỉ khi
biến thành sói mới thúc ép được năng lực tấn công trong máu Ngân Lang,
nếu lấy hình dạng con người xuất hiện, ngoại trừ khí lực lớn ra chẳng khác
người bình thường. Mà mỗi lần dông tố là lúc năng lực công kích của chúng
ta yếu nhất thì…” thở dài.
Dùng hai chữ “kinh ngạc” không thể diễn tả được nỗi ngạc nhiên trong lòng
Diệp Thiện Thiện. Không lẽ Thương Khung… là Ngân Lang vương trong
miệng bọn họ? Vì sao… anh chưa từng nói cho cô biết?
“Đã quá ba tháng, Ngân Lang vương hẳn phải xuất hiện rồi!” A Liệt nghĩ
ngợi “… trừ phi, ngài gặp nguy hiểm?” nhìn Diệp Thiện Thiện căng thẳng
“Ngươi kêu chúng ta tìm biểu ca có phải là…” A Hi và A Liệt đồng thời lại
gần nhìn cô.
“Không biết!” Diệp Thiện Thiện nhìn họ, nuốt nước miếng, thẳng lưng lên
“Nếu các người có thể tìm thấy anh ấy, có lẽ… sẽ biết được chân tướng…”
Trong lòng nghĩ nghĩ, vì sao đột nhiên bọn họ lại gấp gáp muốn biết nơi
Thương Khung rơi xuống. Không biết rốt cuộc Thương Khung có phải Ngân
Lang vương mà họ nói không?
Nhìn cô chăm chú, cảm giác cô còn chưa nói hết, nửa ngày A Hi mới buông
một câu: “Nếu biểu ca của nàng thật sự là Ngân Lang vương…” Miệng cười
cay đắng.
“Hắn chắc chắn còn sống!”
*****************************
Nữ nhân của A Liệt, nàng tên Lưu Vân Lan.
Tạo hóa trêu ngươi! Lúc Diệp Thiện Thiện nghe tên nàng, thật sự áy náy rất
nhiều. Không dám nói cho nàng biết Lưu Vân Nhất Thị chỉ còn lại một mình
nàng.
Nghe nàng nói, sau khi nàng lên núi hái thuốc rơi xuống vực được A Liệt
cứu, về sau lại làm vợ A Liệt. Hiện tại được A Liệt cực kỳ yêu chiều. Người
sói A Liệt đối với nàng rất tốt, nhìn mặt mày hiền dịu của nàng, Diệp Thiện
Thiện tin nàng chắc là hạnh phúc.
Khí trời thật đẹp! A Lan dọn dẹp nửa chậu quần áo, đi tìm Diệp Thiện Thiện
cùng nhau đến suối nước nóng giặt đồ. Diệp Thiện Thiện ở trong động lật
đông lật tây cũng không tìm được món đồ dơ nào cần giặt, nhớ hình như A
Hi đều phái người thu dọn rồi. Vội vàng chạy tới động của A Hi, thấy hắn
đang đi đi lại lại trước cửa động.
“A Hi!” Vội vàng gọi.
A Hi nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Diệp Thiện Thiện, quay người. Thấy một
bóng người áo trắng nhỏ nhắn chạy về phía mình, tức thì tâm thần chấn
động, một cảm giác khó nói nên lời khiến hắn đờ ra tại chỗ. Ngơ ngẩn nhìn
nàng.
Không kịp thở chạy đến trước mặt hắn, chóp mũi rịn mồ hôi, hai má nõn nà
vì chạy nhanh mà đỏ bừng diễm lệ, môi hồng quyến rũ khẽ mở. Từ sau khi
nghe hắn thừa nhận biểu ca nàng vẫn còn sống, mấy ngày nay khí sắc nàng
đã khá lên rất nhiều.
“A Hi, anh có đồ dơ không, tôi giúp anh giặt!” Diệp Thiện Thiện nhìn hắn,
hơi ngại ngùng hỏi.
“Đồ dơ?” A Hi đờ ra nửa giây, lôi bên cạnh ra mấy món. Diệp Thiện Thiện
đưa tay nhận lấy “Tôi muốn cùng A Lan đi giặt đồ!”
Hắn vô thức nhìn tay nàng… mềm mại như thế?
Diệp Thiện Thiện ôm quần áo trong lòng, muốn nói lại thôi, ánh mắt lưỡng
lự.
“Cái đó… A Liệt tìm được người sao?” Diệp Thiện Thiện ngập ngừng hỏi.
Đã ba ngày nữa trôi qua rồi.
Khắc chế xung động muốn ôm nàng vào lòng.
“A Liệt… hắn vẫn đang tìm…” Ba tháng trước, tất cả khe rãnh đều đã lật lên
rồi. Chỉ còn một chỗ, nhưng nơi đó… quá nguy hiểm! Nếu Ngân Lang
vương rơi vào đó… hắn và A Liệt đang cân nhắc… có nên bỏ cuộc không…
Nhìn ánh mắt hi vọng của nàng, lời ra đến miệng lại không dám thốt.
Một chút thất vọng lờ mờ thoáng qua trên mặt Diệp Thiện Thiện, kế đó tươi
cười nhìn hắn: “Tôi đi giặt đồ!”
Nhìn bóng người nhỏ bé yếu ớt biến mất trước cửa động…
Nếu không có Ngân Lang vương… nàng có thuộc về hắn không? Bỗng
nhiên, thở dài! Cổ nàng đeo Ngân Lang ngọc đỏ tươi như máu. Ngân Lang
vương! Ngài ấy còn sống! Mà hắn, phải lấy người trong tộc làm trọng. Nghĩ
đến trách nhiệm đè nặng hai vai, mệt mỏi ngồi xuống.
*******************************
Hơi nước nóng lượn lờ, A Lan vừa giặt đồ vừa hỏi.
“Thiện Thiện, muội là người Đại Kiền à? Giọng nghe rất du dương êm tai!”
“Hơ, phải…” Diệp Thiện Thiện muốn khóc >_
“Thiện Thiện có phu quân chưa?” tiếp tục hỏi.
“Muội chưa có phu quân.” Càng muốn khóc >_
A Lan dừng tay, nhìn cô “Chưa có? Mỹ nhân như muội vậy mà… thật sự
chưa có sao?” Có vẻ không tin.
Diệp Thiện Thiện đỏ mặt “Không phải mỹ nhân! Bình thường thôi!” So với
mấy mỹ nhân Đại Kiền thì cô chỉ xếp vào dạng thanh tú thôi.
“Xinh đẹp mỹ miều thế này mà kêu là bình thường?” A Lan cười, cô bé này
cũng quá khiêm tốn rồi, “Thiện Thiện, muội thấy tộc trưởng A Hi của chúng
ta thế nào?”
“Rất tốt!” Cô không để ý, đáp.
“Kì thật người sói đều rất tốt!” A Lan nói.
“Ừ! Rất tốt!” Diệp Thiện Thiện gật đầu, bọn họ đã cứu cô.
“Bọn họ đều rất yêu thương nữ nhân của mình. Đừng nhìn bọn họ to con
như vậy chứ chưa bao giờ ra tay đánh nữ nhân của mình hết.” A Lan nói.
Có nhiều chuyện bọn họ còn tốt hơn con người nhiều. Diệp Thiện Thiện
nghĩ bụng.
“Thiện Thiện à, A Hi tốt với muội như vậy, có muốn đi theo A Hi không?”
A Lan đột nhiên hỏi.
“Hả?” Diệp Thiện Thiện ngẩn ra, “Theo A Hi?” Ý nàng ấy là…
“Đúng thế! A Hi là người xuất sắc nhất Ngân Lang tộc! Nếu muội làm nữ
nhân của hắn, hắn nhất định sẽ yêu thương muội.” A Lan chân thành nói.
Kết quả, Diệp Thiện Thiện càng muốn khóc hơn >_
nói. Vì sao A Lan lại nói thế? Nghĩ thế?
“A Lan tỷ, kì thật muội…” Cô muốn nói, cô và A Hi không phải quan hệ
như nàng nói. A Lan đột nhiên hỏi một câu khiến cô nghẹn họng.
“Thiện Thiện, muội còn là xử nữ à?”
“Muội…” Mặt Diệp Thiện Thiện đỏ bừng, hai vấn đề này thì có liên can gì
đến nhau?
“Nếu là xử nữ, ở đây tỷ có mấy thứ thảo dược tự chế, có thể giảm bớt đau
đớn. Muội không biết chứ, phương diện đó người sói mạnh mẽ hơn nam
nhân bình thường, nếu là xử nữ sẽ cực khổ một chút…”
Diệp Thiện Thiện suýt chút nữa thì té nhào xuống nước! Mặt nóng phừng
phừng! Cô thật tình không thích nói mấy chuyện này. Tuy rằng không phản
cảm nhưng rất khó chịu. Trong tiềm thức lại nhớ tới Thương Khung… mặt
càng nóng cháy. Vô thức lắc đầu.
A Lan thấy Diệp Thiện Thiện lắc đầu, thắc mắc “Chẳng lẽ muội không phải
xử nữ?”
Diệp Thiện Thiện đau đầu không biết giải thích sao với nàng, một loạt tiếng
roi quất vọng tới.
A Lan đột nhiên hỏi nhỏ “Thiện Thiện còn đồ nào chưa giặt không?” Nói
xong lôi đồ trong nước lên vắt ráo rồi bỏ vào chậu.
“Còn món trong tay này thôi!” Diệp Thiện Thiện nói.
“Thu dọn thu dọn, chúng ta đi thôi!” A Lan vắt món đồ trong tay Diệp Thiện
Thiện, giúp cô cất vào chậu, đứng dậy muốn đi.
“Tại sao?” Diệp Thiện Thiện nhìn chung quanh tìm tiếng roi quất lên da thịt,
một tiếng lại một tiếng.
“Muội muội A Hi ở gần đây! Đừng chọc đến nàng, cây roi trong tay nàng
quất người đau lắm!”
“A Hi còn muội muội?” Diệp Thiện Thiện nghi hoặc.
“Gần đây không biết nàng ta tìm đâu ra một nam nhân! Ngày ngày đánh
hắn!” Bước chân A Lan mau dần, dường như không muốn chạm mặt muội
muội A Hi.
“Vì sao?” Không hiểu.
“Nghe người khác nói, hình như nam nhân đó không chịu mở miệng nói với
nàng một câu.”
Diệp Thiện Thiện nghe mà khó chịu. Không nói thì không nói, cũng được
mà. Vì sao lại muốn đánh người ta?
Người ta nói, sợ cái gì gặp cái đó!
Một nữ nhân người quấn da thú, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, hưng phấn nhấc
một cây roi dài thô, to bằng nửa nắm tay, đang quất một nam nhân lưng trần
quỳ trên tuyết.
Nữ nhân đó liếc thấy A Lan, lé mắt không hài lòng: “Nhìn cái gì? Còn
không cút?” Nói xong nhướng đôi mày rậm, nhấc roi tiếp tục đánh, nam
nhân đó không nói một lời, dường như roi đang quất vào một tảng đá, không
hề động đậy.
A Lan kéo tay Diệp Thiện Thiện muốn vượt qua hai người họ. Đột nhiên,Diệp Thiện Thiện bị vết sẹo quen thuộc trên lưng người đó hấp dẫn, đứnglại. Tuy máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn phân biệt được rõ ràng. Đó là… tayDiệp Thiện Thiện run bần bật. Khi đó, trong hầm ngầm, là miệng vết thươngdo mấy mũi ám khí tẩm độc gây ra.